Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức

Chương 19: Tổng Kết Hàng Quý






Edit + Beta: Ruby
-------------------
Sau đêm mưa bão ấy, mối quan hệ vi diệu của hai người lại càng gần thêm một bước.
Sau khi Hình Vân biết được thân thế Tiết Doanh Song, nghĩ thầm, nhóc thế thân này tuy rằng thân thế thảm thương, nhưng Hình Vân hắn là một người có nguyên tắc, giao dịch chính là giao dịch, hai người nên thế nào, thì nhất định phải là thế ấy.
Tiết Doanh Song đừng hy vọng hắn sẽ vì thế mà mềm lòng, càng đừng suy nghĩ viển vông, cho rằng như vậy là có thể lấy được trái tim hắn.
Nhưng mà.
Nhưng nhìn dáng vẻ nhóc thế thân đáng thương như vậy, hắn có thể đối xử với Tiết Doanh Song tốt hơn chút nữa, chỉ chút xíu xiu thôi.
Gần đây Tiết Doanh Song phát hiện Hình Vân rất thích dính lấy cậu.
Vốn dĩ Hình Vân đã thích lượn lờ sau lưng cậu, bây giờ ngày một trầm trọng thêm, không chỉ muốn đi theo phía sau cậu, còn muốn ôm cậu, không cho ôm, là Hình Vân sẽ giận dỗi.
Có một lần Tiết Doanh Song đang bận rửa chén, Hình Vân cứ muốn ôm cậu, cậu không thể vung tay vung chân được, giãy giụa mấy lần, gương mặt Hình Vân bèn bắt đầu thối ra.
Cậu hết cách rồi, đành phải đưa chồng bát cho Hình Vân: "Cầm lấy, đập một cái bát đi, không phải anh thích nhất đập phá đồ đạc sao?"
"Em dỗ chó đấy à!" Hình Vân càng giận hơn, "Hơn nữa tôi sớm đã không đập phá lung tung nữa rồi!"
Tiết Doanh Song: "Anh có thể đập nha! Đập thoải mái!"
Hình Vân gào lên: "Đập trúng em thì làm sao? Nếu em bị mảnh vỡ cắt bị thương thì làm sao?"
Tiết Doanh Song: "Không sao, tôi đã đổi hết chén bát, ly tách trong nhà thành đồ inox rồi, anh cứ đập thoải mái."
Hình Vân cúi đầu, lúc này mới phát hiện vật mình trên tay cầm lại là một cái bát đựng canh lớn bằng inox, đây là cái bát mà bình thường hắn ăn cơm sao? Nhìn tủ chén, bộ dụng cụ ăn uống bằng đồ sứ xương xinh đẹp tinh xảo của hắn mất hết ráo rồi, trong tủ bát đều là bát đĩa bằng inox nguyên chất.
Hình Vân: "???"
Tiết Doanh Song: "Đừng lo lắng, tiền mua bát cũng tìm kế toán chi trả rồi ha."
Hình Vân: "......"
*
Buổi tối, Hình Vân ôm Tiết Doanh Song nằm trên giường.
Nếu như là lúc trước, có lẽ Hình Vân đã bắt đầu làm việc, nhưng bây giờ Hình Vân lại chỉ muốn ôm lấy Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song đặt tay trước ngực hắn, hắn cẩn thận chu đáo nắm lấy bàn tay Tiết Doanh Song.
Bàn tay Tiết Doanh Song cũng không hề tinh tế, ngón tay mặc dù dài, nhưng có một vết chai thật mỏng, vừa nhìn chính là người lao động tay chân.
Hình Vân nói: "Tay của em không giống như cậu ấy.
Tiết Doanh Song: "Đúng vậy, tay của Bạch tiên sinh khẳng định rất đẹp."
Ngón tay Hình Vân khẽ cong, cùng Tiết Doanh Song mười ngón đan xen.
Tay Hình Vân lớn hơn Tiết Doanh Song một chút, lúc mười ngón đan xen là ngón tay có thể ôm trọn bàn tay Tiết Doanh Song.
Hình Vân nghĩ thầm, kích cỡ này cũng nắm thật vừa tay.
"Em xem, " Hình Vân nắm tay Tiết Doanh Song, thầm thì vào tai Tiết Doanh Song, "Chúng ta như vậy giống đang yêu đương không nhỉ?"
"Giống, giống vô cùng." Tiết Doanh Song thuận miệng đáp lời, trong đầu đang nhớ lại kiến thức đã học ban sáng.
"Hứ." Hình Vân cười khinh miệt, "Cưng xứng sao?"
Tiết Doanh Song nghĩ tới một chỗ khó, đột nhiên bị khựng lại.
Hình Vân thấy cậu không trả lời, không cười nữa, lập tức đổi giọng: "Giỡn thôi, vậy mà đã không vui rồi ư?"
Tiết Doanh Song nghĩ thông rồi, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Hình Vân nghĩ thầm, nhóc thế thân này thật khó chiều.
Một tay Hình Vân nắm tay Tiết Doanh Song, một tay ôm eo Tiết Doanh Song, để cậu nằm trên người mình.
Cũng không nhất định phải làm cái gì, cảm giác dựa sát vào nhau như vậy cũng rất tốt, Hình Vân thích.
Trong phòng ngủ vô cùng yên lặng, lại có bầu không khí ấm áp lạ thường.

Tiết Doanh Song nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Chúng ta đang làm gì vậy?"
"Suỵt, đừng nói chuyện." Hình Vân không cho cậu phá vỡ giây phút ngọt ngào này.
Tiết Doanh Song đành phải nằm xuống lại, nhưng ba phút sau, cậu vẫn không nhịn được ngẩng đầu dậy: "Anh đang đợi thấm thuốc sao?"
Hình Vân: "???"
Tiết Doanh Song: "Thuốc này của anh hiệu quả không tốt lắm, lâu như vậy rồi mà cũng không có phản ứng.
Anh có muốn uống thử thuốc Đông y mà Tiểu Triệu mua cho anh hay không?"
Hình Vân chịu hết nổi rồi, chỉ đành xoay người làm việc.
Tiết Doanh Song: "A! Thấm thuốc rồi!"
Hình Vân: "Im đi!"
*
Xong việc, bình thường Tiết Doanh Song sẽ lập tức rời khỏi phòng Hình Vân, trở lại phòng mình.
Ở những nơi khác cũng vậy, mặc kệ là mấy giờ, từ trước đến giờ cậu đều sử dụng thời gian một cách chu đáo, nên tan ca thì tan ca, nên làm việc thì làm việc.
Hôm nay, hai người làm xong trên ghế sô pha, Tiết Doanh Song theo thói quen lại muốn chạy, Hình Vân bèn kéo cậu lại.
"Đi đâu?"
"Đi làm việc."
"Nằm với tôi một chút sẽ chết à!" Hình Vân kéo người về ôm trong ngực.
Hắn nhìn vẻ mặt nhàm chán của Tiết Doanh Song, thầm nghĩ nhóc thế thân này thật là tâm cơ, còn muốn mượn phương thức này để hấp dẫn sự chú ý của hắn!
Hình Vân lạnh lùng nói: "Em còn như vậy nữa, cẩn thận tôi đi tìm người khác."
Tiết Doanh Song: "Đừng quên chi phí thôi việc của tôi."
Hình Vân: "Tiền tiền tiền! Em yêu tiền như vậy à!"
Tiết Doanh Song chỉ cảm thấy không hiểu nổi: "Không yêu tiền, chẳng lẽ phải yêu anh sao!"
Hình Vân nghe lời này, nhất thời như bị một mũi tên bắn vào tim, suýt nữa hộc máu.
Nhóc thế thân này, không yêu tôi?
Sao vậy được?
Tôi không tin.
Nhất định là nhóc thế thân này lại nghĩ một đằng, nói một nẻo mà.
Ngay lúc này, điện thoại Hình Vân vang lên, là Bạch Khiêm Dịch gọi tới.
Tiết Doanh Song thừa cơ muốn chạy, Hình Vân cũng không thả người, vòng chặt eo Tiết Doanh Song, vẫn cứ giam người vào lòng.
Tiết Doanh Song trừng mắt, muốn làm gì đây.
Hình Vân nhíu mày, phải cho em nếm thử mùi ghen tuông là thế nào.
Bắt máy, âm thanh Bạch Khiêm Dịch truyền đến: "Bận không? Muốn trò chuyện cùng cậu một chút."
Hình Vân cười một tiếng, nhìn Tiết Doanh Song nói: "Không bận, rất rảnh, đang chơi game mà thôi."
"Cậu còn biết chơi game á, tôi còn tưởng rằng cậu chỉ biết công việc."
"Tôi đương nhiên là biết chơi game rồi."
"Vậy mai mốt chỉ tôi, tôi còn không biết chơi game nữa."
Hình Vân lại nhíu mày, Tiết Doanh Song làm khẩu hình miệng: "Thêm một người là giá khác nha."
Hình Vân nhìn cậu nhe răng, Tiết Doanh Song câm miệng.
Bạch Khiêm Dịch tán gẫu cùng Hình Vân vẫn như mọi khi, Bạch Khiêm Dịch đa sầu đa cảm, tỏ vẻ tuy rằng công ty không thể không có tôi, nhưng mà tôi không muốn làm nữa, mà Hình Vân có trách nhiệm bảo y làm việc chăm chỉ, chớ suy nghĩ quá nhiều.
Tiết Doanh Song giãy giụa mấy lần vẫn không chạy thoát, đành phải ngoan ngoãn nằm nhoài trên người Hình Vân.
Nhưng nằm không được bao lâu, cậu lại bắt đầu không an phận, động đậy hai chân, hai tay du tẩu bên hông Hình Vân.
Hình Vân ngạc nhiên, nhóc thế thân này, vậy mà muốn quyến rũ hắn trong lúc hắn đang nói chuyện điện thoại?
Hứ, chẳng lẽ là muốn ở trước mặt Bạch Khiêm Dịch công khai biểu thị sự tồn tại của mình?
Thật là có dã tâm.

"Nếu tôi trở về, cậu nhớ phải dành thời gian cho tôi đấy."
"Cậu cũng phải có thời gian trở về đã."
Hình Vân cân nhắc mà nhìn Tiết Doanh Song, mặc cho hai tay Tiết Doanh Song càn rỡ trên người hắn.
Tiết Doanh Song mò qua mò lại, cuối cùng thò tay xuống dưới háng Hình Vân, gương mặt lộ vẻ vui mừng.
Sau đó moi ra một cái remote TV bị Hình Vân đè dưới thân.
Hình Vân: "..."
Tiết Doanh Song mở ti vi, tắt tiếng, nằm trên người Hình Vân, bắt đầu vui vẻ xem tivi có lương.
Cuộc gọi kết thúc, Hình Vân lập tức tắt TV.
Tiết Doanh Song không có TV để xem, lại muốn bò dậy, nhưng Hình Vân lại vẫn tóm lấy cậu không tha.
Hình Vân nghĩ thầm, nhóc thế thân này lại bắt đầu tự tiện rồi, được, chờ đó.
Hình Vân ôm Tiết Doanh Song, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện cũ của mình và Bạch Khiêm Dịch.
Bạch Khiêm Dịch và Hình Vân là bạn cùng bàn hồi phổ thông, gia thế rất tốt, cha mẹ đều là giáo sư đại học, từ nhỏ đã học đàn dương cầm, học tennis, học tiếng Anh, tiếng Pháp, tính cách ôn hòa lễ độ, là một người tài giỏi, lại còn thông minh xuất sắc.
Hai người ngồi cùng bàn hai năm, sau đó Bạch Khiêm Dịch tốt nghiệp trung học xong thì sang Mỹ du học, nhưng vẫn thường xuyên điện thoại liên lạc.
"Ban đầu cũng không phải rất thân, nhưng bởi vì..." Hình Vân nói đến đây, không cẩn thận nhắc tới điều không muốn nhắc, bởi thế bèn chuyển đề tài, "Cậu ấy cười lên văn vẻ lịch sự, nào như em!"
Hình Vân nói xong, xoa xoa tóc Tiết Doanh Song.
Tóc Tiết Doanh Song không phải rất mềm, nhưng cảm giác rất tốt, sờ tới sờ lui rất trơn mượt.
Hình Vân vuốt tóc Tiết Doanh Song, dùng ngón tay nhẹ nhàng cuộn lên, lại buông ra, làm không biết chán.
"Cậu ấy xem tiền tài như rác rưởi, nào như em, nói cái gì mà, không yêu tôi, chỉ yêu tiền..."
Đang nói, Hình Vân phát hiện Tiết Doanh Song nãy giờ vẫn không nói chuyện.
Hắn quan sát vẻ mặt Tiết Doanh Song, thăm dò: "Tại sao không nói chuyện, ghen thiệt rồi hả?"
Thật ra Tiết Doanh Song chỉ là không biết nên nói cái gì, Hình Vân một mực cứ nhổ lông cậu, cậu cảm thấy mình sắp trọc luôn rồi.
Hình Vân thấy Tiết Doanh Song vẫn không nói lời nào: "Tôi thật sự không phải có ý so sánh em với cậu ấy, em không được ghen."
Tiết Doanh Song: "Tôi mắc gì ghen?"
Hình Vân: "Vậy em nói chuyện đi."
Tiết Doanh Song: "Khi một con khỉ bị một con khỉ khác đè đầu bắt rận, thường cũng đâu có nói tiếng nào."
Đêm hôm đó, Tiết Doanh Song bị Hình Vân "nhổ" cho không nói nên lời.
*
Chớp mắt 11/11 sắp đến rồi, Hình Vân rơi vào một vòng bận rộn mới.
Hình Vân nói với Tiết Doanh Song: "Tuần này tôi không về nhà."
Tiết Doanh Song giúp hắn thu dọn đồ đạc, hỏi: "Nhân công đủ chứ? Cần tôi đến hỗ trợ không? Người trợ lý này của anh công dụng nhiều lắm đấy."
Khóe miệng Hình Vân cong lên: "Không cần, em ở lại nhà."
Một tuần Hình Vân không về nhà, để Tiết Doanh Song tự mình điều chỉnh thời gian làm việc.
Tuy là Hình Vân từng nói không cần cậu giúp đỡ, nhưng Tiết Doanh Song vẫn đến công ty mấy lần, mang cơm vừa nấu xong cho Hình Vân, tiện thể giúp Hình Vân sắp xếp lại quần áo tắm rửa.
Trước kia Tiết Doanh Song làm việc ở nhà xưởng, 11/11 không liên quan gì lớn đến cậu.
Mãi đến lúc đến công ty Hình Vân, cậu mới hiểu biết 11/11 rốt cuộc là cái gì.
Mấy ngày nay cả công ty từ trên xuống dưới đều đang tăng ca, mỗi lần Tiết Doanh Song bước vào công ty, đều có thể cảm nhận được một cảm xúc bồn chồn bất an.
"Bây giờ thì đỡ chút ha, ngày 11/11 hôm đó còn đáng sợ hơn." Trạng thái tinh thần của Hình Vân cũng còn được, mỗi ngày Tiết Doanh Song cho hắn ăn ngon uống ngon, đến nơi còn có thể giúp hắn dọn dẹp lại phòng làm việc, tuy rằng cậu cũng bận, nhưng luôn ở trong một môi trường làm việc tương đối thoải mái.

Tiết Doanh Song nhìn những cái xác không hồn ở bên ngoài: "Bọn họ cực quá rồi."
Hình Vân: "Đúng vậy."
Tiết Doanh Song: "Nếu đã thế, thì thêm tiền thưởng nha."
Hình Vân: "Phát rồi."
Tiết Doanh Song: "Phát thêm chút nữa."
Hình Vân nhìn về phía Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song cũng nhìn về phía Hình Vân, hai người nhìn nhau không nói gì.
Một lát, Hình Vân cúi đầu cầm điện thoại lên: "Được."
Hình Vân trong nhóm lớn công ty gửi một thông báo, cũng không biết gửi cái gì, mấy giây sau, bên ngoài phòng làm việc vỡ òa trong tiếng hoan hô.
Hình Vân cất điện thoại, lần nữa nhìn về phía Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại hiện rõ sự vui vẻ.
Hình Vân bĩu môi: "Em thật biết suy nghĩ thay cho bọn họ."
Tiết Doanh Song: "Người làm công tìm phúc lợi cho người làm công, đây là việc nên làm."
"Vậy ai tìm phúc lợi cho tôi đây?"
"Nhà tư bản như anh còn muốn phúc lợi gì?"
Hình Vân nhíu mày nhìn Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song cũng nhìn Hình Vân.
Hình Vân mặt mũi anh tuấn, lộ ra ánh sáng chói lọi không thể che giấu, bỗng nhiên Tiết Doanh Song cảm thấy cái người trước mắt này cũng còn rất trẻ.
Thật ra Hình Vân cũng không lớn hơn cậu là bao, nhưng tự mình xây dựng công ty từ hai bàn tay trắng, kinh doanh cũng rất có tiếng tăm.
Bình thường Hình Vân bá đạo lại dính người, còn cứ thích phát bệnh thần kinh, Tiết Doanh Song gần như sắp quên mất mỗi ngày hắn tan ca xong về nhà còn phải tăng ca, mà ngay cả cuối tuần cũng phải làm việc.
Hơn nữa, cực khổ mà Hình Vân chịu đựng cũng không hề ít hơn bất kỳ ai, cũng không dễ dàng hơn bất kỳ ai.
"Như vậy đi." Tiết Doanh Song nói, "Sau khi 11/11 kết thúc, cho anh một bất ngờ."
*
11/11 vừa kết thúc, doanh thu năm nay cũng rất tốt.
Hình Vân sau khi về đến nhà liền phát cho Tiết Doanh Song một bao lì xì, sau đó nằm xuống liền ngủ, ngủ trọn một ngày.
Sau khi tỉnh ngủ, Tiết Doanh Song làm một bàn đầy thức ăn ngon cho Hình Vân, để Hình Vân ăn no say một bữa.
Ăn xong, một đôi mắt to của Hình Vân nhìn chằm chằm vào Tiết Doanh Song, ý bảo: Tiếp đó thì sao?
"Sao vội vậy chứ." Tiết Doanh Song bất đắc dĩ, "Được rồi, anh chờ tôi, tôi đi thay quần áo."
"Thay quần áo?" Hình Vân nhướng mày.
Tiết Doanh Song không trả lời, chỉ nháy mắt trêu chọc hắn.
Hình Vân bắt đầu phấn khích rồi.
Thay quần áo, chắc là muốn thay đồ gì đặc biệt đây.
Đồng phục? Chế phục? Hay thứ gì càng kích thích hơn một chút?
Tiết Doanh Song có điểm này là tốt, chơi hết mình nha.
Hình Vân bồn chồn không yên, cuối cùng chọn ra được một tư thế bá tổng độc lạ, ngồi trên ghế, co chân lên, ánh mắt thâm trầm nhìn ra ngoài cửa.
Không bao lâu, cửa mở ra.
Tiết Doanh Song sau cánh cửa vẫn là quần tây, áo sơ mi trắng như cũ, Hình Vân nhíu mày, bên ngoài không thay đổi, thế chính là thay đổi bên trong ư?
Đây không phải càng kích thích hơn sao?
Hình Vân ngoắc tay cùng Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song chậm rãi đi về phía Hình Vân, duỗi chân ra, giạng chân ngồi trên người Hình Vân.
Hình Vân trực tiếp ôm người lên trong tư thế này, đi đến trên ghế sô pha, vừa để xuống, trực tiếp đè lên, bắt đầu "bóc" quà.
Hình Vân kích động kéo quần tây Tiết Doanh Song xuống.
Chỉ thấy bên trong là một chiếc quần mùa thu màu trắng, sờ lên thử, còn là lót nhung nữa cơ.
Hình Vân lại nghi ngờ cởi áo sơ mi Tiết Doanh Song ra.
Bên trong là một cái áo mùa thu màu trắng, phía trên còn in chữ "fashion" màu xám nhạt.
Hình Vân: "......"
Tiết Doanh Song vặn vẹo: "Thích không?"
Hình Vân hít sâu một hơi, muốn nói gì đó, lại nghẹn họng.
Bầu không khí ngay lập tức đông cứng lại, Tiết Doanh Song không phải người ngu, cậu nhìn ra Hình Vân sắp lên cơn rồi.
Nhưng cậu không hiểu nha, không phải nói đàn ông đều thích nội y nguyên bộ à? Tại sao Hình Vân không vui?
Đây đúng là nguyên bộ đồ thu đó nha!

Không hài lòng?
Hình Vân sắp tức chết rồi: "Em có thế thôi mà muốn tan làm sao!"
Tiết Doanh Song vô tội nói: "Tôi không phải muốn quyến rũ anh, chỉ là cho anh chút kích thích thôi sao?"
Vâng, quá kích thích luôn, kích thích quá chừng luôn.
Hình Vân cạn lời hồi lâu, cuối cùng phun ra một câu: "Mua ở đâu?"
Tiết Doanh Song: Pin Xixi."
Hình Vân: "..."
Tiết Doanh Song: "Anh cũng muốn mua hả?"
Hình Vân trầm mặc.
Tiết Doanh Song nhiệt tình nói: "Anh search "bộ quần áo mùa thu dày dặn cho nam giới trung niên", nhớ là phải thêm từ khóa: trung niên, cao tuổi, hoặc là bố, người già, như vậy thì mới có nhiều kiểu, không giống như bán cho người trẻ toàn là màu trơn.
Nếu không phải hình như Bạch tiên sinh toàn mặc màu trơn, tôi cũng muốn đổi một bộ có hoa văn nữa."
"..."
"Chưa từng dùng qua sao? Tôi gửi mật khẩu cho anh, cái này mặc ổn lắm nha."
Cuối cùng bất ngờ mà Hình Vân nhận được, là một bộ quần áo thu đông dày dặn dành riêng cho nam giới trung niên, cao tuổi.
Hắn cảm thấy mùa đông năm nay thật là gian nan.
*
Đương nhiên, Tiết Doanh Song cũng đang chuẩn bị những thứ khác để tặng cho Hình Vân.
Sáng hôm sau, Tiết Doanh Song đưa một tờ tài liệu cho Hình Vân.
Hình Vân không hiểu gì cả mà nhận sang, vừa nhìn, thế mà lại là một bản tổng kết công việc hàng quý.
Làm thế thân còn có thể tổng kết công việc?
Tiết Doanh Song: "Nếu như anh bằng lòng, chúng ta có thể bắt đầu đánh giá."
Hình Vân: "...!Em rất có lòng cầu tiến."
Tiết Doanh Song: "Nhận tiền mà làm việc, có sai thì kiểm điểm, đây không phải là rất tốt sao?"
Cuối cùng Hình Vân không để Tiết Doanh Song làm báo cáo, mà là tự mình ngồi trong thư phòng, xem cặn kẽ bản tổng kết công việc.
Thật ra bản báo cáo quý này Tiết Doanh Song sớm đã làm xong rồi, chỉ là bởi vì thi đại học lại thêm 11/11, nên mới kéo dài tới lúc này mới nộp lên, do đó Tiết Doanh Song lại bổ sung thêm báo cáo 2 tháng này.
Hình Vân nhìn ngày tháng, mới phát hiện hai người vậy mà đã ở cùng nhau gần nửa năm rồi.
Nửa năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng đủ để khiến cho hai người từ xa lạ thành quen thuộc.
Báo cáo công việc của Tiết Doanh Song viết rất rất nghiêm túc, cậu chia những việc cậu đã làm trong mấy tháng qua thành từng loại, liệt kê thành từng tiêu đề một.
Mục "Chi tiêu gia đình", Tiết Doanh Song ghi chép cặn kẽ những thay đổi về thu chi gia đình, còn bổ sung thêm sổ sách mình ghi chú.
Tuy rằng sổ sách làm rất cơ bản, nhưng hơn ở chỗ cẩn thận, còn vẽ biểu đồ biểu hiện tỉ lệ và sự thay đổi trong các loại chi tiêu.
Mục "Lưu trữ gia đình ", ghi chép về việc điều chỉnh cùng lưu trữ vị trí của vật phẩm, giải thích rõ lý do thay đổi vị trí của từng cái một, cùng với việc sau khi lưu trữ, sử dụng có sự thay đổi thế nào.
Mục "Sữa chữa nhà ở", lại ghi chép ngày mấy tháng mấy trong nhà có đồ đạc gì trục trặc, là tự sửa, hay là gọi người đến sửa, sửa chữa lại tốn bao nhiêu tiền...!
Thật ra đều là một ít việc vặt không đáng kể, nhưng Tiết Doanh Song ghi chép rành mạch rõ ràng, chuyện gì đã xảy ra, giải quyết như thế nào, rồi có nhận định thế nào với vấn đề đó, câu chữ ngắn gọn, logic rõ ràng, nhìn ra được đây là một người vô cùng chu đáo.
Nếu không phải xem bản báo cáo này, Hình Vân cũng không biết trong nhà xảy ra nhiều việc như vậy, càng không biết bình thường hắn về đến nhà là có thể nghỉ ngơi thoải mái, thì Tiết Doanh Song ở sau lưng bỏ ra không ít công sức.
Hình Vân không khỏi suy nghĩ, nếu Tiết Doanh Song đến công ty mình làm việc thì tốt quá rồi...!
Đang nghĩ ngợi, Hình Vân lật qua trang kế tiếp, tiêu đề lớn của mục đó là "Bản thân và sếp x Nâng cao năng lực ".
Hình Vân:???????
Trong mục này, trước tiên Tiết Doanh Song trình bày thể nghiệm ban đầu của hai người có trúc trắc như thế nào, phần mềm của Hình Vân theo không kịp phần cứng như thế nào.
Sau đó lại nói rõ mình thông qua phim ảnh để học tập, nâng cao năng lực bản thân như thế nào, thông qua mỗi lần tìm tòi để nâng cao năng lực thực tiễn ra làm sao, lại thông qua cách bổ sung thực phẩm, cổ vũ bằng ngôn ngữ thế nào để nâng cao năng lực của sếp.
Phần trình bày kết quả, Tiết Doanh Song dùng đường gấp khúc để ghi chép sự thay đổi về thời gian, và viết nhận xét và phản hồi về mỗi tư thế, mỗi địa điểm.
Cuối cùng cậu còn kiểm điểm lại những thiếu sót của bản thân, phân tích những rủi ro và hướng tới những mục tiêu cố gắng trong tương lai...!
Hình Vân đóng tổng kết công việc của Tiết Doanh Song lại.
Lúc này Tiết Doanh Song gõ cửa: "Tôi còn làm báo cáo vắn tắt, ngài muốn nghe thử không?"
Hình Vân: "Tôi tăng lương cho ngài, ngài khỏi báo."
Hắn sợ một hồi Tiết Doanh Song còn định lấy cái phim gì đó ra để phân tích động tác của hắn có chỗ nào cần phải cải thiện, hắn sợ thiệt luôn á.
*
~ Ruby: Chương này vừa edit vừa đội nón bảo hiểm á mấy má =))).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.