Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 8:




Minh Dao mơ một giấc mơ, trong mơ lung tung rối loạn, lúc thì đang mắng Kỳ Tự là tra nam, lúc thì lại như một cô gái đang oán giận và kỳ vọng được Kỳ Tự yêu thương.
Điều đáng sợ nhất chính là Minh Dao mơ thấy mình cùng anh đang thực hiện cốt truyện tập 6!
Sau khi bị điện thoại đánh thức, phản ứng đầu tiên của Minh Dao là thở phào nhẹ nhõm, may mà đó chỉ là một giấc mơ.
Nhất định là do hôm qua trước khi đi ngủ đã nghĩ quá lâu làm cách nào để nhảy qua tập 6, vì vậy mới mơ thấy cốt truyện.
Nhạc chuông điện thoại tiếp tục vang lên, Minh Dao cầm lên xem.
Hoá ra là Kỳ Tự.
Hình ảnh 2 người ở trong mơ còn chưa hoàn toàn thoát ra, tim Minh Dao đập loạn xạ, cô nghe điện thoại với tâm trạng phức tạp.
“Alo”
Kỳ Tự: “Dàn nhạc giao hưởng Berlin có buổi biểu diễn tối nay, có hứng thú cùng đi nghe không?”
Giọng nói của anh vừa ảm đạm vừa có chút lưu luyến như thể anh vừa bước ra từ giấc mơ.
Có hương vị của tập sáu.
“Minh Dao?” Kỳ Tự lại kêu cô.
“Hả?” Minh Dao bỗng dưng hoàn hồn, “À, nhạc giao hưởng à”.
Cô không có hứng thú nghe nhạc giao hưởng gì đó.
Minh Dao xoa xoa thái dương để khiến mình tỉnh táo, đang nghĩ cách từ chối thì chợt nhớ ra điều gì đó.
Lâm Vân Vân và Cố Viễn đã đi xem phim cùng nhau trong tập 7. Mặc dù không phải là buổi biểu diễn âm nhạc, nhưng khung cảnh có lẽ cũng tương tự.
Hơn nữa giấc mơ của cô vào ban đêm về nội dung của tập 6 kia, miễn cưỡng cũng có thể được coi là trải nghiệm qua trong mơ rồi.
Vậy……giải quyết hoàn hảo?
Tuyệt vời, Kỳ Tự đã giúp cô kết nối cốt truyện liền mạch.
Đột nhiên Minh Dao trở nên hăng hái, từ trên giường ngồi dậy với thái độ phục vụ năm sao: “Đương nhiên là có hứng thú. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta làm bạn mà”.
Kỳ Tự: “Khoảng sáu giờ anh đến đón em ở trường.”
“Được”.
Cúp điện thoại, Minh Dao vui vẻ mở kịch bản chuẩn bị xem qua cách diễn của Lâm Vân Vân và Cố Viễn khi xem phim cùng nhau, đột nhiên cô thoáng thấy WeChat chưa đọc của nhóm bạn gái mình.
Giản Ninh: [Vừa rồi trợ lý của đàn anh Kỷ đã liên lạc với mình và mời mình đến dự tiệc sinh nhật của anh ấy?!! Chị em đâu mau ra đây, có phải mình chưa tỉnh ngủ không??]
Tinh Địch: [……..Mình định vào nhóm để hỏi, mình cũng vậy.]
Giản Ninh: [????? Thiệt hay giả?]
Tinh Địch: [Cũng không biết Dao Dao có nhận được điện thoại không.]
Ngẩn người hết nửa giây, bỗng nhiên Minh Dao nhớ lại —
Sau một đêm ngủ dậy cô đã quên mất chuyện này.
Hôm qua lúc Kỷ Mộc Dương mời mình, Minh Dao còn cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu anh ta cũng mời Giản Ninh và Quản Tinh Địch thì giải thích được rồi.
Có lẽ người ta chỉ thừa dịp lần này trở về thành phố thì tụ tập với các bạn cùng lớp, dù sao thì từ trước đến nay Kỷ Mộc Dương vẫn luôn chiếu cố đến đàn em của mình.
Minh Dao: [Mình cũng được mời.]
Ba người đều nhận được lời mời, nhóm chat của mấy cô bạn thân được dịp bùng nổ.
Kỷ Mộc Dương tuổi còn trẻ đã đứng vững trong làng giải trí, được coi là nam thần và là thần tượng trong lòng của tất cả nữ sinh Học Viện Điện Ảnh, không ai nỡ từ chối lời mời tham dự tiệc sinh nhật của anh ấy.
Ngay lập tức Giản Ninh đề nghị ba người gặp nhau càng sớm càng tốt để chọn quà sinh nhật cho Kỷ Mộc Dương.
Vốn Minh Dao không có ý định từ chối, khi đang vô cùng cao hứng ra khỏi cửa, đột nhiên nhớ tới —
Buổi tối cô có hẹn đi nghe nhạc giao hưởng với Kỳ Tự mà…..
Một bên là vì chuyên nghiệp mà đi mở khóa cốt truyện kịch bản, một bên là tham dự tiệc sinh nhật của anh trai nam thần.
Nói cách khác, đó là sự lựa chọn giữa việc công và việc tư.
Sau vài phút đấu tranh, Minh Dao đã đưa ra quyết định.
Không nói tới việc đây là cơ hội hiếm hoi để tụ tập giữa Kỷ Mộc Dương và các cô như đàn anh đàn em trong nhóm, mà sinh nhật người ta một năm chỉ có một lần. Về phía Kỳ Tự, buổi giao hưởng có thể đi vào một ngày khác.
Cùng lắm thì, đổi lại lần sau là cô mời.
Sau khi vui vẻ tự thuyết phục bản thân, Minh Dao gọi điện cho Kỳ Tự, để làm cho hành vi leo cây của mình có vẻ hợp tình hợp lý, cô nói với Kỳ Tự rằng thân thích của cô đột nhiên tới, không thoải mái và không muốn ra ngoài.
Con gái mỗi tháng đều có mấy ngày không tiện như vậy.
Kỳ Tự hiểu được, cũng không hỏi quá nhiều, “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt.”
Minh Dao vẫn là có chút chột dạ nên xin lỗi bằng nhiều cách khác nhau, “Thực sự xin lỗi, nhưng em đã mua vé cho ngày mốt, ngày mốt chúng ta đi nghe đi.”
Cũng may chuyến lưu diễn của ban nhạc này có ba ngày biểu diễn, và ngày mốt là buổi cuối cùng.
Kỳ Tự cười cười, điềm đạm nói: “Được.”
Sau khi giải quyết vấn đề của Kỳ Tự, ngay lập tức Minh Dao cùng với Giản Ninh và Quản Tinh Địch đi chọn quà sinh nhật cho Kỷ Mộc Dương ở trung tâm thương mại.
Phía bên kia, không khí căng thẳng trong văn phòng không hề vì một cuộc điện thoại gián đoạn mà thuyên giảm.
Năm phút trước, khách sạn Châu Dật đã được lên hot search.
Một blogger nào đó đã đăng video lúc bước vào khách sạn với cách ăn mặc tồi tàn, bộ dáng nghèo nàn, cố tình thử phản ứng của nhân viên lễ tân.
Kết quả là khách sạn được mệnh danh là viên ngọc quý của ngành khách sạn trong nước, là đại diện hàng đầu của các thương hiệu khách sạn 5 sao siêu sang “Châu Dật”, lại trình diễn vở “nhìn người gọi món, đội trên đạp dưới” vô cùng thuần thục.
**Nhìn người gọi món: đối xử không bình đẳng
Danh tiếng và uy tín của Châu Dật ngay lập tức sụp đổ bởi vụ việc này, nhiều vị khách đã đăng tải lên mạng rằng chính họ cũng bị tiếp đón lạnh nhạt vì không cho tiền boa hoặc ăn mặc bình thường.
Lúc này, trước bàn làm việc của Kỳ Tự có một hàng người đang đứng, phòng lễ tân, phòng quan hệ công chúng, phòng marketing, tất cả những người chủ bộ phận đều tới, đều cúi đầu run rẩy, nơm nớp lo sợ.
Mọi người đang chờ Kỳ Tự tỏ thái độ.
Một lúc lâu sau, Kỳ Tự mới nhẹ nhàng xoay người lại, mắt nhìn đồng hồ, lãnh đạm nói: “Năm phút, các người ai có thể cho tôi một phương án giải quyết”.
Giám đốc Quan hệ Công chúng dẫn đầu trả lời: “Chúng tôi sẽ liên hệ với blogger trong thời gian sớm nhất để xóa video. Các hot search và các mục liên quan trên Weibo cũng sẽ bị chặn, lời xin lỗi đã được soạn thảo, chờ anh xem qua.”
Nói xong, cô ta đưa một văn kiện cho Kỳ Tự.
Kỳ Tự không nhúc nhích, “Chỉ như vậy?”
Giám đốc quan hệ công chúng ngẩn người, “Sao ạ?”
Hạ nhiệt, xin lỗi, đây không phải là khuôn mẫu tiêu chuẩn hiện tại khi gặp khủng hoảng sao?
Chưa kịp đợi anh phản ứng lại, văn kiện vừa mới đưa qua đã bị dội ngược trở về.
Đập vào mặt giám đốc phòng PR.
Mọi người đều nín thở và im lặng.
Khi bầu không khí gần như đóng băng, Đại Chí Dương đến.
Đại Chí Dương là phó chủ tịch treo biển hành nghề của Châu Dật, mặc dù ngày thường anh ấy không quản việc gì, nhưng nhìn thấy khách sạn vì tin tức tiêu cực mà lên hot search nên cũng vội vã chạy đến đây.
Vừa vào phòng làm việc, liền thấy không khí có gì đó không ổn, liền đuổi mấy người quản sự ra ngoài, hỏi thẳng Kỳ Tự:
“Không phải tôi đa tâm, nhưng cậu có cảm thấy việc này có điều gì đó hơi khó giải thích không, blogger gì đó có phải rảnh lắm không mà làm ra loại video này? Còn nữa, có rất nhiều thương hiệu khách sạn trực thuộc SG, tại sao lại chọn Châu Dật do cậu quản lý để làm xác định và đánh giá?”
Kỳ Tự biết Đại Chí Dương đang phỏng đoán những gì.
Bản thân anh đã tiếp quản Châu Dật trong hai năm, thành tích vẫn luôn rất tốt, trong ngành vẫn đang dẫn đầu danh tiếng.
Loại trừ trùng hợp, Kỳ Tự chỉ có thể nghĩ tới một khả năng.
Gõ nhẹ bút máy trên bàn một hồi, anh nhẹ giọng nói: “Con trai bà ta sắp trở về, có lẽ là không chờ nổi rồi”.
Đại Chí Dương: “……….”
Hai người im lặng một lúc, Kỳ Tự đè đè giữa hai hàng chân mày, ngồi thẳng dậy, gọi cho thư ký bên ngoài, thông báo năm phút nữa mở cuộc họp.
Cuộc họp này kéo dài trong hai giờ, và cách nhanh nhất để ứng phó sự cố hot search cũng được đưa ra.
Bảy giờ rưỡi, màn đêm được thắp sáng bởi những ánh đèn neon, Kỳ Tự vẫn ở trong phòng làm việc.
Minh Dao đột nhiên dời hẹn, buổi tối anh cũng không có kế hoạch gì. Hơn nữa từ lúc xảy ra sự việc hot search, anh cũng không đi đâu cả, chỉ ở lại công ty để quan sát diễn biến của sự tình.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tưởng Vũ Hách gọi.
“Vừa xuống máy bay thì thấy tin tức, nói đi, tôi hỗ trợ được gì không?”
Mặc dù chuyện của ngày hôm nay có chút bực bội, nhưng điều khiến Kỳ Tự cảm thấy an ủi chính là trong những năm này, bất cứ khi nào gặp khó khăn, Đại Chí Dương và Tưởng Vũ Hách đều sẽ ngay lập tức đứng bên cạnh anh.
Cho dù đó là phó tổng ăn chơi trác táng chỉ treo biển hành nghề mặc kệ mọi chuyện hay một người đã đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới giải trí.
Hướng gió trên mạng lúc này đã bị đảo ngược, Kỳ Tự từ trên ghế ngồi dậy, đi tới cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của phòng làm việc, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thản nhiên nói đùa với Tưởng Vũ Hách.
“Hỗ trợ? Có thể, sắp xếp một chỗ mời tôi đi ăn”.
Tưởng Vũ Hách vừa nghe đã biết Kỳ Tự bên này không có việc gì.
Anh ta vừa cười vừa chửi thề một câu rồi hỏi: “Đến Night không?”
Kỳ Tự cau mày: “Quán bar?”
“Nghệ sĩ của công ty tổ chức tiệc sinh nhật. Tôi tới lộ mặt thôi rồi đi. Nếu cậu qua đây tôi sẽ ở lại chơi lâu hơn”
Đối với trường hợp này Kỳ Tự không có hứng thú, đang định từ chối, chợt nghe thấy Tưởng Vũ Hách lầm bầm lầu bầu —
“Sao cô gái mới ký hợp đồng với Điền An Ni cũng ở đây nhỉ?”
Dừng lại một lúc, dường như là đang phản ứng lại với bên này, “Ồ…..cô ấy và Kỷ Mộc Dương là bạn cùng trường.”
Kỳ Tự nhíu mày, bất định hỏi: “Cô gái Điền An Ni vừa ký hợp đồng?”
Tưởng Vũ Hách: “Chính là cô gái rất giống Kim Đường.”
Kỳ Tự: “……..”
“Nói nhảm nhiều quá, cậu có đến hay không?

7 giờ, ba chị em Minh Dao đi vào quán bar Night.
Hôm nay chỗ này đã được Kỷ Mộc Dương bao trọn. Khi nhóm Minh Dao đến, bữa tiệc đã rất đông người, trong đó có không ít bạn học nhìn quen mắt.
Kỷ Mộc Dương đang bị vài người vây quanh nói chuyện, ánh đèn và âm nhạc trộn lẫn, anh ta không nhìn thấy Minh Dao đã tới.
Ba chị em tìm một chiếc ghế sô pha và ngồi xuống trước, Minh Dao và Quản Tinh Địch thương lượng xem ai sẽ đi tặng quà. Giản Ninh, người đang ngồi bên cạnh định đăng lên Weibo, không biết đã nhìn thấy gì, đột nhiên nói:
“Phòng quan hệ công chúng của Châu Dật đúng là đỉnh, mẹ nó mình thật sự phải viết hoa chữ phục”.
Lúc đầu Minh Dao không để ý, chậm hai nhịp cô mới phản ứng lại, quay qua hỏi: “Châu Dật? Sao vậy?”
Giản Ninh chỉ vào màn hình điện thoại: “Cả buổi trưa bị cư dân mạng chửi bới trên hot search, bây giờ lại bắt đầu khen. Kỳ Tự của SG đúng là lợi hại, từ chết cũng bị anh ta chơi cho sống lại”.
Minh Dao ngẩn người, lập tức mở điện thoại ra.
Lên Weibo, cô thấy được hot search trong miệng Giản Ninh.
#kháchsạnChâuDậtphảnhồi#
#kháchsạnChâuDậtkỳthị#
Chỉ cần nhìn hai mục này, Minh Dao đã biết lý do tại sao khách sạn bị ném đá.
Mới ba giờ trước, ngoại trừ Weibo trong nước, tất cả lời tuyên bố xin lỗi của khách sạn Châu Dậy đều được đồng bộ hoá song ngữ trên các nền tảng xã hội nước ngoài như Twitter, còn ngay lập tức quyên góp một triệu đô la Mỹ cho một tổ chức từ thiện trong nước để hỗ trợ phát triển hoạt động từ thiện.
Điều đáng kinh ngạc nhất là họ đã tuyên bố sẽ mời 100 cư dân mạng trong phần bình luận đến ở miễn phí vào bất cứ thời gian nào tại khách sạn Châu Dật, tự mình giám sát cũng như thể hiện thành ý của Châu Dật.
Kiểu thành khẩn nhận sai này cũng đã đủ thành ý, nhanh chóng thu hoạch được lòng dân, tính đến thời điểm hiện tại, trên Weibo chính thức đã có 590.000 bình luận muốn vào ở khách sạn.
Châu Dật trực tiếp biến tin tiêu cực thành một đợt tuyên truyền miễn phí.
Chẳng hiểu sao sau khi thấy dư luận xoay ngược lại, Minh Dao lại thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Suy nghĩ một hồi, có lẽ là do áy náy vì cho người ta leo cây, Minh Dao liền gửi tin nhắn an ủi.
[ em nhìn thấy hot search, anh có ổn không?”]
Rất mau Kỳ Tự đã trả lời:
[ không có việc gì, em sao rồi?]
Minh Dao nhẹ nhàng nói: [ vẫn còn một chút không thoải mái, vừa mới uống một ly nước ấm chuẩn bị đi ngủ, ngủ ngon.]
Vừa mới gửi tin nhắn đi, Giản Ninh đã kéo cô và Quản Tinh Địch đứng dậy, “F***, Tưởng Vũ Hách cũng tới?! Quá cho đàn anh Kỷ mặt mũi đi”.
Não Minh Dao như nổ tung: “……Ai?”
Giản Ninh chỉ vào người đàn ông đang bị mọi người vây quanh cách đó không xa, “Tưởng Vũ Hách đó!”
Minh Dao nhìn theo qua, sắc mặt lập tức thay đổi.
Sao người này lại tới đây!
Oh shi*, sao cô lại có thể quên trước đó không lâu Kỷ Mộc Dương vừa mới ký hợp đồng với giải trí Á Thịnh chứ!
Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự là bạn tốt, anh ta cũng từng gặp mình, một lát nữa nếu đụng phải, lỡ anh ta nói với Kỳ Tự đã thấy mình ở đây thì làm sao bây giờ?
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Minh Dao chột dạ cứ núp sau lưng hai người chị em, Quản Tinh Địch cau mày nhìn cô: “Cậu làm gì vậy?”
Minh Dao: “Điều hoà bên này lớn quá, mình lạnh”.
“……….”
Trong khoảng thời gian Tưởng Vũ Hách đến, Minh Dao như có cái gai trên lưng nên cô không thoải mái. Trái lo phải nghĩ, cô quyết định tốt hơn là nên chạy trước.
Dù sao cũng chưa nhìn thấy Kỷ Mộc Dương, cứ coi như mình chưa từng đến đây.
“Bụng mình hơi đau nên mình về nhà trước, một lát gặp đàn anh Kỷ, giúp mình nói với anh ấy sinh nhật vui vẻ”.
Giản Ninh và Quản Tinh Địch: Hả???
Minh Dao nói xong liền xách túi bỏ chạy. Quán bar ở tầng 12. Cô vừa mới chạy đến thang máy, Kỷ Mộc Dương không biết từ đâu đuổi tới.
“Minh Dao? Em đến đây từ lúc nào?”
Minh Dao sững người, quay lại và cố nặn ra một nụ cười nhỏ: “… vừa đến.”
“Em tính đi đâu à?”
“À, em đi mua chai nước”.
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay chỉ chuẩn bị đồ uống và rượu. Kỷ Mộc Dương cúi đầu và cười, “Là anh sơ suất. Anh quên yêu cầu nhân viên chuẩn bị một ít nước, đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Không phải mua nước sao, anh đi với em”.
Không cần mà, tôi chỉ muốn lặng lẽ rời đi thôi QAQ.
Minh Dao cảm thấy nhất định là do cô nói dối Kỳ Tự, cho nên ông trời mới trừng phạt cô, ra ngoài chơi lại chơi đến nỗi trong lòng lúc nào cũng run sợ lén lút.
“Không cần em tự đi được.”. Minh Dao đẩy Kỷ Mộc Dương về phía quán bar, “Anh mau trở về tiếp khách đi”.
“Em cũng là khách, anh đi cùng em”.
“Thật sự không cần”.
“Sao lại còn khách sáo với anh”.
Lúc hai người còn đang đứng lôi lôi kéo kéo, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Minh Dao dừng động tác lại, ngẩng đầu.
Vội vàng không kịp chuẩn bị mà bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông trong thang máy.
…..?
???
Cảm nhận được điều gì đó từ tầm mắt người đàn ông, giật mình một cái, Minh Dao như điện giật thu lại tay mình còn đang đặt trên tay Kỷ Mộc Dương.
Không khí gần như đóng băng ngay lập tức.
Kỳ Tự quét mắt liếc nhìn cô một cái, mặt không biểu tình từ thang máy bước ra.
Minh Dao giống như bị số mệnh bóp cổ không nói nên lời, chỉ có thể rút lui trong tiềm thức.
Xong rồi.
Minh Dao cẩn thận nuốt nuốt nước bọt.
Công cụ người của cô hình như có chút cảm xúc.
Tác giả có chuyện muốn nói: Kỳ tiên sinh: Huh, đó là cách em làm bạn vào ngày đầu tiên?
Dao Dao: …… Hãy nghe em giải thích (xem qua kịch bản để tìm chiến lược)
Một phút sau.
Tiêu rồi, kịch bản không dạy em cách dỗ dành người khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.