Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 4:




Trăm ngàn lần Minh Dao cũng không ngờ rằng Kỳ Tự lại lược bỏ giai đoạn tìm hiểu ban đầu mà trực tiếp tới trường của cô.
Tuy rằng Học Viện Điện Ảnh thường xuyên có siêu xe ra vào, nhưng chiếc Bentley trị giá ngàn vạn bất ngờ xuất hiện trong khuôn viên trường vào ban đêm như vậy đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Minh Dao nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ cửa ký túc xá, sau đó quay trở lại chiếc Bentley.
Đó không phải là Kỳ Tự, hình như là tài xế hoặc trợ lý của anh ấy.
Cô kìm nén nội tâm đang dao động, giả vờ bình tĩnh nói: “Kỳ tổng tới trường tôi làm gì?”
Kỳ Tự thờ ơ trả lời cô: “Đồ đã gửi ở chỗ dì quản lý ký túc xá, có rảnh xuống dưới lấy một chút”.
Minh Dao: “?”
Còn chưa kịp hỏi là đồ gì thì người đàn ông bất ngờ nói lời chúc ngủ ngon với cô.
Bíp —
Cúp máy rồi?
Minh Dao cầm điện thoại nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Cô lại nhìn xuống dưới lầu.
Đi rồi?
Chuyện này không giống với tình tiết trong tưởng tượng của cô, cô vốn tưởng rằng thế nào anh cũng sẽ tìm lý do để cô đi xuống, sau đó nói điều gì đó chân thành, nhân tiện hẹn gặp cô lần sau.
Tại sao người đàn ông này chưa làm gì hết mà đã bỏ đi rồi?
Minh Dao đi xuống cầu thang với đầy sự hoài nghi, nhận được thứ mà Kỳ Tự đã gửi cho dì quản lý ký túc xá.
Vẫn là hộp trang sức đó.
Minh Dao khịt mũi, đây là chưa từ bỏ ý định, cứ muốn đưa cho mình sao?
Cô vừa đi vừa mở hộp trang sức ra.
Chân đột nhiên dừng lại.
Trong hộp trang sức không phải là đôi hoa tai trong buổi triển lãm kia, mà là chiếc hoa tai ngọc trai cô đã làm rơi.
Minh Dao: “……”
Người đàn ông này có ý gì?
Lấy lui làm tiến? Lạt mềm buộc chặt? Hay là một kịch bản mới?
Một chút cô cũng không thể hiểu được.
Miên man suy nghĩ cả đêm, ngay cả trong giấc mơ Minh Dao cũng mơ trở thành thế thân bạch nguyệt quang của Kỳ Tự.
Trong giấc mơ, cô dường như đã trở thành Lâm Vân Vân, lệ rơi đầy mặt chất vấn Kỳ Tự, “Anh căn bản không thích em, anh chỉ coi em như thế thân của Kim Đường phải không? Anh ở bên em chỉ vì em giống cô ấy!”
Mà Kỳ Tự và Cố Viễn đều có cùng một đặc điểm, cả hai đều là tra nam, anh lạnh lùng trả lời cô: “Có thể giống cô ấy chính là vinh hạnh của cô, thứ không thuộc về mình tốt nhất đừng ảo tưởng”.
Sau đó anh ta thô lỗ lao tới xé váy cô.
Minh Dao bị một màn xé váy này doạ tỉnh.
8 giờ sáng, cô mở mắt ra, cảm xúc vẫn còn lưu lại lúc bị bóng ma Kỳ Tự xé váy, may mà đó chỉ là một giấc mơ.
Ngày hôm qua anh ta cứ như vậy rời đi, còn trả lại đôi hoa tai cho mình, hai con người vốn chẳng có chút giao điểm nào, bây giờ lại tách khỏi sợi dây ràng buộc duy nhất nên hẳn là không có cơ hội gặp lại.
Như vậy có thể là từ lúc bắt đầu, Minh Dao đã nhập diễn quá sâu, tưởng tượng quá nhiều thôi.
Đâu ra nhiều thế thân tới vậy, cũng đâu phải đang quay phim.
Vài ngày tiếp theo trôi qua bình yên, ngoài giờ học tiếng Pháp, Minh Dao dành thời gian rảnh để đọc kịch bản và viết tiểu sử nhân vật. Chuyện ngắn ngủi cùng Kỳ Tự cũng từ từ bị lãng quên.
Hôm nay lúc đang ở trong thư viện tìm kiếm tài liệu, Điền An Ni gọi điện tới và rủ cô đi ăn tối cùng mình.
“Về kế hoạch nghề nghiệp tiếp theo của em, chúng ta gặp mặt tán gẫu một chút, nhân tiện ký hợp đồng.”
Minh Dao đã quyết định ký hợp đồng với studio của Điền An Ni, cô đã sớm xem qua hợp đồng. Những điều kiện mà Điền An Ni cho một người mới như Minh Dao là đặc biệt có mặt mũi.
6h tối, Minh Dao đến nhà hàng mà Điền An Ni đã đặt.
Đây là nhà hàng tiệc nổi tiếng ở Bắc Kinh, để mang đến cho khách những trải nghiệm tốt nhất, thời gian mở cửa hàng ngày đều có giới hạn, cả món ăn và dịch vụ đều đứng đầu ở Bắc Kinh.
Người phục vụ lịch sự dẫn Minh Dao vào trong phòng riêng.
Điền An Ni đã đến trước.
Điền An Ni năm nay đã ngoài 30, từng là một trong vô số người hâm mộ của Giang Mẫn Nguyệt, sau đó được Giang Mẫn Nguyệt đưa về làm trợ lý, trước khi giải nghệ bà cũng sắp xếp công việc ổn thoả cho chị ấy.
Vì vậy mấy năm nay, cho dù Điền An Ni đạt được nhiều thành thích, chị ta vẫn tôn trọng Giang Mẫn Nguyệt.
“Dao Dao, mau tới đây ngồi.” Cô ấy nhiệt tình đứng lên, “Mẹ em có khoẻ không?”
“Khoẻ ạ, cách đây không lâu mẹ đã ra nước ngoài tham gia một khóa học nghệ thuật”.
Điền An Ni không khỏi thở dài, “Cách đây không lâu, có một bộ điện ảnh tám ngàn vạn đề nghị chị ấy quay lại, nhưng đáng tiếc chị ấy lại không đồng ý.”
Minh Dao mỉm cười, “Thôi ạ, bây giờ mẹ chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản.”
Những người phục vụ lần lượt dọn món ăn, bộ đồ ăn bằng sứ Thanh Hoa tinh xảo mang đậm phong cách Trung Hoa cao cấp.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Nghe nói phim mới của đạo diễn Tống chỉ định em làm nhân vật nữ số 2?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đúng là vậy ạ”.
“Không có gì bất ngờ xảy ra?” Điền An Ni nghe ra được hàm ý: “Cái gì gọi là bất ngờ?”
Minh Dao ngập ngừng một chút, thành thật thừa nhận, “Em đã đến buổi thử vai lần thứ năm cách đây vài ngày, đạo diễn Tống cảm thấy em vẫn còn chưa nắm chắc về nhân vật. Em nghĩ nếu em còn không tìm được cảm giác trước khi phim bấm máy, đạo diễn Tống có khả năng sẽ thay đổi người”.
Nghe xong, Điền An Ni suy nghĩ một chút, “Bộ phim của đạo diễn Tống nhất định phải diễn, có gì chị sẽ hỏi thăm tình hình”.
Minh Dao gật gật đầu.
Điền An Ni đi vào nhà vệ sinh, khi quay lại, chị ấy thần thần bí bí nói với Minh Dao:
“Trang điểm lại một chút, chị dẫn em đi gặp người”.
“Ai ạ?”
“Đừng hỏi, nhanh nhanh”.
Biết rằng Điền An Ni làm vậy nhất định có lý do, Minh Dao cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn chỉnh trang lại dung mạo của mình.
Đi qua hành lang gấp khúc có lối thiết kế cổ điển, trang nhã, họ dừng lại trước cửa của một phòng ăn khác.
Điền An Ni gõ cửa, người phục vụ bên trong mở cửa ra, chị ấy cười nói: “Tôi tới chào hỏi Tưởng tổng”.
Nhân viên phục vụ còn chưa kịp xin chỉ thị từ bên trong, Điền An Ni đã thò người vào, “Tưởng tổng, thật trùng hợp?”
Người bên trong và Điền An Ni rõ ràng là quen biết nhau, sau màn chào hỏi này, Điền An Ni liền kéo tay Minh Dao vào phòng.
Điền An Ni ăn nói khéo léo, lão luyện, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, rất thoải mái.
“Dao Dao, lại đây, chào hỏi một chút, đây là Tưởng tổng của truyền thông Á Thịnh”.
Minh Dao khẽ ngước mắt lên nhìn người đàn ông mà An Ni đang chỉ vào.
Cô biết người này, bàn tay vàng trong làng giải trí, là nhà đầu tư, nâng ai người đó sẽ nổi tiếng, rất nhiều đàn anh đàn chị của Minh Dao đã ký hợp đồng với anh ta.
Minh Dao lễ phép gật đầu, “Chào anh, Tưởng tổng”.
Cô vừa nói xong, đã nghe thấy Điền An Ni nói, “Còn có vị này, Kỳ tổng của khách sạn Châu Dật”.
Minh Dao đang định lặp lại lời chào, đột nhiên thần sắc chấn động.
Châu Dật? Kỳ tổng?
Chẳng lẽ……….
Cô ngẩng đầu theo bản năng, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt người đàn ông đang đối diện mình.
……….Hoá ra là anh ấy.
Kỳ Tự nhàn nhạt nhìn cô, dường như đang chờ cô gọi tên mình.
Minh Dao ngẩn người trong vài giây, nhưng cô vẫn giữ vững lý trí và nói, “Chào Kỳ tổng.”
Kỳ Tự im lặng trong chốc lát, đắc ý cười nói: “Xin chào.”
Lúc sau Điền An Ni liền phát huy tài ăn nói của người đại diện có bàn tay vàng. Trong lúc nói chuyện chị ấy cũng để lộ ra việc Minh Dao đã ký hợp đồng với Studio của mình.
Trong suốt quá trình Minh Dao đều ngồi một bên im lặng, không nói chen vào câu nào.
Thứ nhất, luận theo cấp bậc ở đây không đến phiên cô lên tiếng.
Thứ hai, cô im lặng cũng hy vọng Kỳ Tự có thể đừng đem những chuyện không rõ ràng giữa cô và anh nói ra ở đây.
May mắn là Kỳ Tự thực sự rất ít nói, chỉ là thỉnh thoảng khi Tưởng Vũ Hách và Điền An Ni đang nói chuyện, anh ấy lại như có như không liếc mắt nhìn Minh Dao một cái.
Lại rất nhanh phục hồi như cũ.
Ở lại được vài phút, Điền An Ni thức thời đứng dậy chào tạm biệt, sau đó chị ấy còn thanh toán hóa đơn cho họ, xử sự rất linh hoạt, khéo léo.
Trên đường trở lại phòng ăn của mình, Điền An Ni thẳng thắn khen ngợi Minh Dao rằng hôm nay cô thật may mắn.
“Giữa hai người này bất luận là em làm vừa lòng ai đều sẽ có vô số tài nguyên.”
Minh Dao khó hiểu, “SG không phải làm khách sạn sao, lại không nhúng tay vào giới giải trí.”
Điền An Ni đang đi bỗng dừng lại, nhìn Minh Dao.
“Không nhúng tay vào làng giải trí thì có sao? Người ta là một trong năm tập đoàn tài chính lớn nhất Trung Quốc, có hơn mười thương hiệu khách sạn trực thuộc SG, khách sạn năm sao ở Bắc Kinh đều là SG, chưa kể các resort trên toàn thế giới. Họ muốn can thiệp vào giới giải trí thì chỉ mất mấy giây, hơn nữa Kỳ Tự là con trưởng của Kỳ gia, sớm muộn gì cũng nắm quyền toàn bộ tập đoàn. Điều quan trọng nhất là anh ấy có mối quan hệ rất tốt với Tưởng Vũ Hách, còn thân hơn cả em trai mình”.
“……….”
“Nhưng những gì chị nói vừa rồi là thuận miệng thôi, ít nhất hai người này cũng rất khó giao tiếp.”
Điền An Ni lắc đầu và tiếp tục nói tiếp, “Theo hiểu biết của chị thì những người phụ nữ có chủ ý tiếp cận họ đều thất bại, đặc biệt là Kỳ Tự, nghe nói trước kia có —“
Cuối cùng khi nghe được chuyện phiếm muốn nghe, Minh Dao lập tức dựng thẳng lỗ tai.
Nhưng mà Điền An Ni đột nhiên chuyển biến: “Quên đi, em lo đóng phim cho tốt, những chuyện khác không cần lo lắng, chị sẽ giúp em sắp xếp chu toàn”.
“……….”
Chị hai à chị nói chuyện bát quái có thể có đầu có đuôi hay không!
Nhưng cho dù Điền An Ni chưa nói xong, đại khái Minh Dao cũng có thể đoán được chị ấy muốn nói gì.
Đơn giản là tình sử trước đây có chút khắc cốt ghi tâm, nên hiện tại anh ta đối với phụ nữ đều miễn dịch.
———
Phía bên kia, sau khi Điền An Ni và Minh Dao rời đi, Tưởng Vũ Hách ném điếu thuốc cho Kỳ Tự:
“Không phải nói muốn giới thiệu người mới cho tôi sao? Ảnh đâu, tôi yêu cầu rất cao, liệu có đẳng cấp như Điền An Ni mang lại vừa rồi không?”
Kỳ Tự nhẹ giọng nói: “Không cần, cô ấy đã ký hợp đồng với người khác”.
Tưởng Vũ Hách cũng không để ý tới chuyện này, trầm mặc một lát, cầm lý nước trước mặt lên uống một ngụm, giả bộ thản nhiên nói: “Cô gái vừa rồi, cậu có cảm thấy cô ấy có chút giống Kim Đường không?”
Kỳ Tự nhướng mắt, di chuyển điếu thuốc từ trong miệng đến kẽ hở giữa các ngón tay, cứ như vậy, ánh mắt anh rơi xuống, lộ ra vài phần lạnh ý.
“Ok Ok, thì không nói nữa”. Tưởng Vũ Hách thấy anh khó chịu, lập tức chuyển đề tài: “Lần trước cậu nói muốn tìm người phát ngôn, thế nào, có mục tiêu chưa?”
Thật ra là có tuyển được vài người.
Nhưng tình huống hiện tại có chút biến động.
Kỳ Tự thản nhiên gắp món ăn, “Không vội, qua mấy tháng nữa lại nói.”
Khi bữa ăn kết thúc, Minh Dao lặng lẽ tìm cớ để rời khỏi phòng ăn.
Trước khi tới bữa ăn này, Giang Mẫn Nguyệt đã giải thích với Minh Dao rằng nhất định phải mời khách, hơn nữa vừa rồi Điền An Ni đã giới thiệu cô, còn thanh toán hoá đơn cho Tưởng Vũ Hách, nên Minh Dao càng cần phải mau chóng thanh toán bữa ăn trước Điền An Ni.
Sau khi cô đi vòng qua quầy lễ tân và bày tỏ ý định thanh toán hóa đơn, người phục vụ lịch sự kiểm tra hóa đơn cho cô: “Xin chào cô, tổng cộng là 4.293 tệ.”
Minh Dao nhanh chóng mở mã QR thanh toán của mình, “Tôi sẽ quét mã.”
Người phục vụ mỉm cười và nói: “Xin lỗi cô, chúng tôi không hỗ trợ thanh toán bằng mã QR ở đây.”
“Vậy quẹt thẻ?”
“Chúng tôi là dịch vụ hội viên, khi thanh toán, cô sẽ xuất trình số thẻ thành viên của mình và trừ trực tiếp phí vào đó”.
“……….”
Minh Dao không biết nhà hàng lại có những quy định này, cô không thể ra ngoài quá lâu nên phải nói: “Vậy thì tôi sẽ đăng ký làm thẻ thành viên, chi phí là bao nhiêu?”
“Hội viên sơ cấp là tám vạn”.
“……….”
Làm phiền rồi.
Minh Dao đành phải nài nỉ: “Làm ơn, tôi chỉ muốn mời chị tôi dùng bữa, cho tôi quẹt thẻ một lần nha”.
Người phục vụ khéo léo từ chối, “Thực sự không thể đâu thưa cô.”
Trong lúc tuyệt vọng, Minh Dao định gửi tin nhắn cho Giản Ninh để hỏi xem cô nàng có thành viên ở đây không, nhưng giọng nói từ tính của một người đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng cô, “Trừ vào tài khoản của tôi đi.”
“Vâng, Kỳ tổng”.
Minh Dao có chút sửng sốt, quay người nhìn lại.
Dường như Kỳ Tự cùng Tưởng Vũ Hách vừa dùng cơm xong, đúng lúc đi ngang qua đây.
Anh chỉ thuận miệng nói một câu, người cũng không dừng lại, lúc này đã vào thang máy.
Minh Dao khẽ mở miệng, cô chưa biết trả lời như thế nào thì người phục vụ đã nhanh chóng trừ tiền và đưa hóa đơn cho cô.
“Thưa cô, đã thanh toán thành công”.
Minh Dao: “……….”
Đầu óc cô nhất thời rối tung lên, chỉ cần thanh toán thành công là được, nhưng không thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra với người đàn ông này?
Minh Dao nghiêm túc đem hoá đơn bỏ vào túi tiền, lấy điện thoại ra tìm lại dãy số của Kỳ Tự.
Cô muốn nhanh nhanh trả tiền lại cho anh.
Điện thoại đổ chuông trong vài giây, người đàn ông bắt máy: “Alo.”
Trái tim của Minh Dao nhảy lên không thể giải thích được, “Kỳ tổng, anh ở đâu, tôi đem tiền trả cho anh”
“Không cần”.
“Không được”, Minh Dao ngữ khí kiên định, “Tôi không thể dùng tiền của anh.”
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, “Bãi đậu xe, khu A3.”
“Được, tới ngay”.
Minh Dao quay trở lại phòng ăn và chia tay Điền An Ni với tốc độ nhanh nhất, sau đó cầm túi xách đi thẳng đến bãi đậu xe.
Chiếc xe của Kỳ Tự rất dễ thấy, một màu đen nội liễm nhưng mạnh mẽ, cô có thể nhìn thấy nó trong nháy mắt.
Ghế lái đang đậu sát tường, Minh Dao không thể gõ cửa nên cô đã gõ cửa bên ghế phụ.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú của người đàn ông hiện ra trước mắt.
Minh Dao lấy điện thoại ra: “Kỳ tổng, tôi quét anh nhé?”
Nhưng mà Kỳ Tự không có trả lời trực tiếp, chỉ nhìn cô, “Xa như vậy?”
Nói cũng phải.
Minh Dao do dự, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ bên cạnh Kỳ Tự.
“Cho tôi mã QR, tôi quét anh”.
Nhưng Minh Dao không chờ được mã QR, chỉ nghe thấy âm thanh khoá cửa rõ ràng.
Minh Dao: “……….”
“Hay là đổi bằng một giao dịch đi”. Giọng nói Kỳ Tự hờ hững, thân thể đột nhiên nghiêng sang một bên, một bàn tay lướt qua trước người Minh Dao.
Minh Dao gần như nín thở.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Mùi hương gỗ mun trên cơ thể người đàn ông quyện với một chút thuốc lá, lộ ra hơi thở của một người đàn ông trưởng thành.
Tim Minh Dao đập ngày càng nhanh.
Ngay sau đó, một tiếng lạch cạch.
Là tiếng thắt dây an toàn.
“Đổi một lần cơ hội cho tôi đưa em về, thế nào”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.