Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 66: Không Hiếm






Đại yêu thì không hiếm." Yêu quai kia chẳng hề có chút tự giác của kẻ đột nhập, nhìn chằm chằm Thương Phạt đang nằm trên giường.
"Nhưng ngai thì hiếm."
Nửa đêm ghé thăm, không đi cửa chính, quả nhiên đám yêu quái có thực lực một chút đều tương đối khác người.
Thương Phạt đánh giá thế mà không hề nhận ra mình cũng là một trong số đó.
Hắn há miệng, định nói gì, nhưng bỗng nhớ ra Bạch Ngôn Lê còn đang nằm bên ngoài, bèn thấp giọng, "Có thể đến được đây mà không gây chút tiếng động, qua mặt tòan bộ yêu quai trong phủ ta, thì không cần quá khiêm tốn."
Đâu chỉ là qua mặt được cả yêu phủ, ngay cả yêu lực mà hắn phóng ra để phòng vệ quanh Phù Dung trấn cũng không bị kinh động, chỉ có khả năng kẻ này sở hữu giới chất không gian đặc biệt như Đan, hoặc năng lực cao hơn hẳn Đan.
"Ta mới phải kinh ngạc đây." Kéo ghế ngồi xuống, yêu quái kia không chút bối rối, thở dài, "Ngài rất mạnh, mạnh đến thái quá."
"Nam phủ à?" Mặt không cảm xúc, Thương Phạt ngồi dậy, dựa vào thành giường.
"Không." Phất tay, yêu quai màu vàng nhổ cây trâm ghim vào lòng bàn tay xuống, hờ hững nói, "Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là xuyên qua đầu ta rồi."
"Ồ." Dù không biết đối phương đến với ý đồ gì nhưng Thương Phạt vẫn ung dung nói chuyện phiếm.
Hắn như cười như không, sờ sờ ngón tay minh, thở dài, "Ta cũng tưởng phải xuyên đầu cơ."
"Ngài tiếc à?" Yêu quái kia lau khô cây trâm, cung kinh để lên bàn.
Thương Phạt liếc nhìn động tác của hắn, nhún vai, "Không tiếc sao được?"
"Ngài thật sự định giết ta ư?" Giọng điệu bình thản, yêu quai tóc vàng tự rót cho minh chén trà.
"Sao không?" Thương Phạt cười, bao dung như trò chuyện cùng trẻ nhỏ, "Lũ không mời mà đến đều đáng chết."
"Ui cha, thơm thật đấy." Nâng cái chén trong tay, yêu quai kia phấn khởi ra mặt, "Là trà hoa nhai phải không, ngoài ra còn bỏ thêm gì nữa nhỉ?" Nhìn mấy cọng cỏ xanh biếc bập bềnh trong nước trà, hắn nghiêng đầu, "Là bạn lữ của ngài pha sao?"

Mắt hắn lại lướt qua bóng lưng Bạch Ngôn Lê đang nằm nghiêng trên giường.
Thương Phạt một tay vén chăn, một tay chống dậy, vượt qua Bạch Ngôn Lê, ngồi vào bên mé giường, lạnh nhạt nói, "Không liên quan đến Nam phủ cũng không dính líu đến Tu Cẩn?"
"Không hề."
"Nghĩ kỹ xem muốn chết thế nào chưa?" Khoanh tay trước ngực, Thương Phạt cực kỳ binh tĩnh.
"Ngài không hỏi xem ta đến từ đâu ư?" Bình thường ai cũng phải tò mò chứ? Hai phủ Đông Nam chuẩn bị khai chiến, thời khắc quan trọng này mà vô cớ kết thù thì rất là ngu xuẩn.
"Thế đến từ đâu nào?" Thương Phạt cũng hùa theo, mở miệng hỏi.
Như thể chỉ đợi câu này, yêu quai tóc vàng xoay xoay cốc trà trong tay, đàng hoang nói, "Ta đến từ Yếu Phục."
Không phải Hoang Phục thì dễ hiểu rồi, chứ nếu bỗng nhiên mọc thêm một tên đại yêu lợi hại nữa thì Thương Phạt phải xem lại đánh giá về Hoang Phục heo hút này.
"Đến làm gì?"
"Xem kịch hay."
"Xem đến tận phòng ngủ của ta?" Thương Phạt rất biết lắng nghe, không hề nóng giận mà còn ân cần hỏi, "Thế có hay không?"
"Vô cùng kịch tinh." Yêu quái tóc vàng để cốc xuống, "Trước tiên, không ngờ ngài thật sự cưới một bạn lữ loài người.
Thứ hai, trong trấn này ấy thế mà lại có hơn mấy vạn người sinh sống, ly kỳ hơn nữa là họ sống hòa bình với yêu quai luôn mới sợ.
Quả không uổng công ta lặn lội ngàn dặm đến đây."
"Chỉ vì xem chút trò vui mà mất mạng?" Thương Phạt hờ hững nói nhưng mắt lại tràn ngập sát khí, "Không lời lãi mấy nhỉ?"
"Ngài chắc chắn sẽ giết được ta sao?" Yêu quái tóc vàng cực kỳ ung dung, liếc nhìn cái cửa sổ ban nãy minh vừa nhảy vào, thản nhiên nói, "Ta biết trong phủ ngài có một vị đại yêu nữa, nhưng ngài khẳng định có thể hạ ta chỉ với một chiêu sao?"
Thương Phạt nhún vai.
Bởi vì cuộc trò chuyện này, Bạch Ngôn Lê đang ngủ say bỗng nhiên cựa quậy.
Thương Phạt nghe tiếng động, quay đầu nhìn một chút.
Hắn chỉnh lại quần áo rồi đứng lên.
Ngay sau khi hắn rời giường, một vầng sang màu vàng óng liền bao trọn lấy chiếc giường đó.
Bạch Ngôn Lê vừa nhăn mày suýt tỉnh lại, liền nhắm mắt ngủ say.
Yêu quai kia ngồi im không nhúc nhích, có lòng khuyên nhủ, "Nếu không thể giết ta tại đây, sau khi ta ra ngoài, không chừng sẽ trở thanh kẻ địch đáng gờm của ngài đấy.
Ta đến từ Yếu Phục, lỡ sau lưng ta còn mấy cái ô dù, thế chẳng phải ngài sẽ lại đau đầu ư?"
"Nói nhiều như thế." Tiến thêm một bước, Thương Phạt cầm chiếc quạt trong tay phe phẩy, "Là vì không muốn đối nghich với ta chứ gì?"
"Không đối nghịch, chỉ làm khách."
Gấp chiếc quạt lại, Thương Phạt đến gần hắn, trầm giọng nói, "Làm sao bây giờ? Ta lại chẳng phải kẻ hiếu khách."
"Ngài định ra tay ở đây sao?" Sát khí tràn ngập căn phòng, nhưng yêu quai tóc vàng kia vẫn vững trai như thường.
Hắn nhấc tay, chỉ về phía chiếc giường lớn được bao phủ trong ánh sáng vàng.
"Nếu đổ máu, bạn lữ ngài sẽ hoảng sợ.
Ngài biết con người rất yếu ớt mà."
Hắn không khống chế âm lượng trong giọng nói, nhưng nhờ có kết giới ngăn cách bảo vệ, Bạch Ngôn Lê không nghe được gì, vẫn ngủ ngon lành.
Thương Phạt nở nụ cười nhẹ, rất khó nắm được hàm nghĩa trong đó.

Hắn tiến thêm một bước, cả phòng bỗng nhiên sáng lòa.
Cảm nhận được nguy hiểm, yêu quái tóc vàng định cửa động.
Nhưng chẳng hiểu sao hắn như bị đóng đinh lên ghế, dùng sức giây dụa, mười ngón tay gồng lên nổi cả gân xanh.
Cũng may sao....năm giây sau, hắn đã khôi phục được.
Lập tức đứng bật dậy, hắn vọt lên cửa sổ gần nhất.
"Định đi luôn à?" Thương Phạt còn đứng nguyên chỗ cũ, nụ cười trên gương mặt lại rõ nét hơn mấy phần.
Yêu quai tóc vàng kia lại không thoải mái như vậy.
Hắn dựa lưng vào cửa sổ, khoe miệng, lỗ mũi và cả viền mắt bắt đầu lộ tơ máu.
"Ngươi cũng rất khá." Tay phải nâng cằm, tay trai ôm khuỷu tay phải, Thương Phạt gật gù tán thưởng, "Chỉ mất năm giây đã thoát được áp lực rồi, xem ra cũng là yêu quái có chút tiếng tăm ở Yếu Phục."
"Rốt cuộc ngài là yêu quái phương nào...." Cảm nhận được máu nóng bên khóe môi, yêu quái tóc vàng đưa tay lau đi.
Hắn muốn hỏi gì đó nhưng cảm nhận được sát khí sau lưng, bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ."
Đan khoác áo ngủ màu tím đứng đầu, sau lưng là ba yêu quai khổng lồ ẩn binh trong bóng tối.
Khi tia sáng ban nãy lóe lên, những yêu quái cấp thấp không cảm nhận được gì, nhưng vị đại yêu tên Đan cùng ba yêu soái trong phủ lập tức tỉnh giấc.
Bọn họ đã tới nhưng chừng nào gia chủ chưa có lệnh thì không thể vào phòng.
"Bị phát hiện." Lau máu trên mặt, yêu quái tóc vàng bình tĩnh lắc đầu, "Xem ra ta muốn đi cũng không được rồi."
"Khách phải có phép tắc của khách." Đi tới cạnh bàn, Thương Phạt bình chân như vại rót cho mình chen trà, đầu tiên mân mê một chút, sau đó ngoắc ngón ta ra hiệu cho đối phương vào phòng, "Ta có chuyện không hiểu, trả lời ta được không?"
"Ngài cứ nói." Đến gần, yêu quai tóc vàng không trông thấy những cặp mắt nhìn mình chằm chằm bên ngòai nữa.
"Mấy trò trẻ con ở Hoang Phục này sao lại khiến cả Yếu Phục phải để ý?"
Đại lục Hồng Nguyệt có sáu phục, bất kể phục nào đánh phá lung lung, ít có khi phục khác nhúng tay vào.
Mà cái nơi chim không thêm ị như Hoang Phục này, sinh ra một Nam phủ với thủ đoạn tầng tầng lớp lớp đã kỳ lạ, sao còn thêm đại yêu phục khác đến xem?
"Tất nhiên chỉ xuất hiện thêm một cái yêu phủ thì không có gì đáng chú ý." Chậm rãi cầm máu, yêu quái tóc vàng lại quay về bên bàn, "Dù đánh nhau chết sạch cũng chẳng hề gì, chuyện chiến tranh giữa các yêu phủ vốn là chuyện thường ngày ở huyện."
"Ừ." Trà nguội rồi uống không còn ngon, cho nên Thương Phạt chỉ ngậm trong miệng, mãi không nuốt xuống.
Yêu quái tóc vàng quan sát hắn, bí hiểm nói, "Nhưng nơi có phu chủ là một con người, lại còn đề ra quy luật không ăn thịt người, mấy tin đồn này chẳng mấy chốc mà đến tai mọi người."
Vốn tưởng chỉ chấn động Hoang Phục, hóa ra thông tin đã lan xa như thế rồi, cả Yếu Phục cũng để ý.
Thương Phạt hơi bất đắc dĩ, đặt chén trà xuống bàn.
"Vốn muốn đến xem trò vui, nhưng mà ta là kẻ rất hay tò mò." Yêu quai tóc vàng nghiêm túc nói, "Giờ ta lại đổi ý."
Thương Phạt nhướn mày.
Yêu quái tóc vàng tiếp tục nói, "Chỉ cần Đông phủ thắng trận chiến này, ta sẽ đến đầu quân, nguyện trung thành với ngai."
Thương Phạt thờ ơ không chút động lòng, thậm chí còn nhếch môi khinh bỉ.
"Chắc ngai cũng cảm thấy được." Dù vừa ăn hanh ban nãy nhưng yêu quai tóc vàng vẫn rất tự tin chỉ ra mấy kẻ đứng ngoài cửa sổ, "Ta mạnh hơn tất cả bọn họ."
"Thì làm sao?" Thương Phạt nghiêng đầu, ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Ta tên Cừu." Yêu quái tóc vàng nghiêm trang giới thiệu, "Ngài hẳn không định ở mãi tại Hoang Phục chứ?"
"Không." Chơi chán rồi, sớm muộn cũng phải về Đế Kỳ.
"Rời Hoang Phục, nơi đầu tiên ngải đến là Yếu Phục."

"Thì sao?"
"Với thực lực của ngài thì chắc chắn cũng không chỉ dừng ở Yếu Phục.
Chỉ cần ngài tích lũy sức mạnh thì đến Tuy Phục cũng không khó."
"Thì sao?" Thương Phạt vẫn rất ung dung.
Yêu quái tóc vàng trở nên phấn khích, "Kẻ như ta dù có đến Tuy Phục cũng chẳng giành được bao nhiêu tài nguyên, không giống như ngài."
Một thân một mình vào Tuy Phục, trừ khi nương nhờ yêu phủ lớn, chứ tán yêu như hắn thì chẳng có chỗ đặt chân.
Nhưng nương nhờ rồi cũng chẳng thể kiếm chác được gì.
Không phải tâm phúc gia thần gì tài nguyên nhận được chỉ có hạn, không cách nào gánh được tiêu hao khi tu luyện.
Càng đến các phục trung tâm, tranh đấu căng tàn khốc.
Nhưng mà nếu không đến nơi có linh khí mạnh hơn thì bao giờ mới thăng cấp được?
Hắn rất xem trọng vị gia chủ tương lai này, xem như đánh bại Nam phủ là một thử thách.
Đan bĩu môi, khó chịu trước hành vi đục nước béo cò của tên trong kia.
Ban nãy kẻ đó nói mình mạnh hơn tất cả bọn họ, hắn nghe rất rõ ràng.
"Ngươi có thể cho ta thứ gì?" Chưa thu hồi sát khí, Thương Phạt thò hẳn ngón tay vào cốc trà khuấy khuấy.
"Ta có chút thế lực ở Yếu Phục." Cừu cảm thấy chuyến này mình đi không uổng công, "Có thể cung cấp chỗ dừng chân cho ngài.
Tin tức ở Yếu Phục ta cũng nắm rất rõ."
Chuyện Nam phủ chưa điều tra rõ, Thương Phạt sẽ không bỏ qua.
Yêu lực và cả ký ức của hắn đều biến mất, hắn luôn cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến các phục khác.
Một hồi im lặng khiến cho Cừu bắt đầu thấy bất an, bỗng nhiên Thương Phạt gõ xuống bàn.
"Nam phủ có liên quan gì đến Yếu Phục không?"
"Không có." Cừu khẳng định.
Thương Phạt vẫn nhịp ngón tay trên mặt bàn, di di vài đường không mục đích, thấp giọng nói, "Cút."
"Vâng." Không để ý thái độ của hắn, Cừu thở phao, nhảy vọt ra khỏi cửa sổ.
Thương Phạt lại vô thức quay đầu nhìn.
Bạch Ngôn Lê không biết đã trở mình từ bao giờ, mặt đang hướng ra ngoài, ngủ đến ngon lành..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.