Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 55: Đáng Yêu






Kết hợp yêu phủ với địa điểm đã chọn dù tốn chút khí lực nhưng mà chẳng thấm vào đâu so với cắm yêu kỳ.
Thương Phạt tỏ vẻ lười nhác chứ thực ra thân thể hắn rất yếu, phải nghỉ ngơi suốt hai ngày hai đêm.
Trong lúc hắn ngủ li bì, Đan phụ trách đón tiếp yêu quái kéo đến gia nhập.
Bạch Ngôn Lê và Đào Bão Bão cũng bận luôn chân luân tay, cứ hễ có lúc nào rảnh cũng phải nghĩ xem chuẩn bị đồ ăn cho Thương Phạt thế nào.
Hoa yêu cầm một cái đùi gà, vừa gặm vừa cằn nhằn, "Gia chủ đúng là lười nhác, bao nhiêu yêu quái đến đầy ngoài sân mà không thèm ra tiếp."
"Củi không đủ." Xoa vắt mì, Bạch Ngôn Lê nhìn nồi nước đang sôi, "Ngươi đi kiếm một ít về đây."
"Hả ~" Đào Bão Bão chảy dài giọng, "Ngoài kia có nhiều yêu quái đáng sợ lắm, ta không muốn đi đâu."
"Ngoan nào." Bạch Ngôn Lê còn chưa từng bước ra sân, bèn dỗ dành y như dỗ con nít, "Tối làm thêm cho ngươi một phần cơm."
"Thế thì còn được." Nhả xương gà, Đào Bão Bão thoăn thoắt chạy đi.
Tư Vĩ bận rộn phụ giúp Đan, cầm cuốn sổ viết kín chữ, đến ghé vào tai lão điểu thì thầm, "Hình như còn đông hơn cả tưởng tượng."
"Nam phủ xưng bá Nam Hoang nhiều năm, tác phong trắng trợn kiêu ngạo, ngươi tưởng chỗ đó hòa bình yên ổn thật sao."
"Cũng đúng." Tư Vĩ gật đầu, trong số yêu quái đến gia nhập có mấy vị năng lực rất khá, "Xem ra ở Hoang Phục cũng có không ít yêu quái lợi hại." Lão lại cứ tưởng toàn một đám không có tiền đồ như mình.
"Yêu quái nào đến đây cũng có mục đích riêng." Đan nhún vai, "Nếu không phải Nam phủ quá mức hống hách thì chúng ta cũng không thu nạp được bằng ấy đâu."
"Ừm." Nhấc tay bảo một yêu quái vừa lên đăng ký tên lui xuống, Tư Vĩ kiếm một cái ghế kê mông.
Đan ngừng bút, chợt quay sang hỏi, "Gia chủ có khỏe không?"
"Vẫn còn yếu lắm." Nhìn đám yêu quái xếp hàng dài trước mặt, Tư Vĩ nói nhỏ.
"Gia chủ bị vết thương nào đó chưa lành sao?" Tuy nói cắm yêu kỳ hao rất nhiều yêu lực nhưng đâu đến nỗi mất nhiều thời gian vậy mà không dậy nổi.
Tuy Thương Phạt lười biếng nhưng hắn ở lì trong phòng lâu thế hẳn phải có lý do khác.
Hôm ấy hắn không biểu hiện gì nhưng nhìn sắc mặt, Đan cũng đoán được phần nào.
Nhưng dù sao hắn cũng không phải người đầu tiên đi theo Thương Phạt nên đành ra vẻ thờ ơ nói mấy câu để moi tin từ lão nhện.

"À, là vì...." Lời vừa tới miệng, Tư Vĩ liền cảnh giác.
Lão nhìn mặt Đan chằm chằm, thâm trầm hỏi, "Ngươi muốn biết à?"
"..."
Dù tôn chủ lợi hại như thế nhưng thực chất mới chỉ khôi phục mấy phần yêu lực thôi.
Hơn nữa, hắn cũng chưa tin tưởng Đan hoàn toàn nên Tư Vĩ nhất định phải kín miệng.
"Muốn biết thì vào trong đó."
"?"
"Hỏi thẳng gia chủ." Không thèm nói dăm ba lời khách sáo với lão điểu, Tư Vĩ liền đứng lên.
Đan cảm thấy vị nô bộc mà Thương Phạt thu nhận về vốn chẳng có bản lĩnh gì kể cả đầu óc lẫn sức mạnh, nghĩ kiểu gì thăm dò vài câu cũng sẽ phun ra, thế mà lại bị đối phương dỗi.
Bị quê mặt nhưng Đan cũng không tức giận, làm như không xảy ra chuyện gì, tiếp tục vẫy tay gọi một yêu quái khác tiến lên.
...!
Mang lên đĩa thức ăn cuối cùng, Bạch Ngôn Lê lại gọi Đào Bão Bão đang quạt bếp bên dưới, "Mang chén lên đây, ngươi cũng ngồi ăn cùng đi."
"Vâng!" Hoa yêu vui vẻ dập lửa rồi lon ton chạy đến.
"Ta đi gọi gia chủ." Tư Vĩ thấy đồ ăn đã bày xong, đứng lên đi về phía gian nhà Thương Phạt nghỉ ngơi.
Bốn yêu quái một con người bày cái bàn giữa sân, ngồi xung quanh dùng cơm tối, nhìn chẳng khác chi một gia đình bình thường.
"Món này xào không tệ." Tay cầm đũa, Thương Phạt còn chưa tới, Đan đã nhâm nhi thưởng thức trước.
Đào Bão Bão ngồi vào ghế của mình, thấy Thương Phạt đang đi ra ngáp một cái, bèn vội cúi đầu chào.
Đan cũng chú ý đúng mực, dù sao sau khi lập yêu phủ thì hắn và Thương Phạt đã chính thức là chủ tớ, "Ngài dậy rồi à?"
Thương Phạt trước nay không thèm để tâm đến mấy thứ lễ nghi.
Ngồi xuống ghế chủ vị, hắn liếc thấy bình rượu trên bàn."
"Cái này....."
"Canh được hầm riêng cho người đó." Bạch Ngôn Lê bưng bát canh gà, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thương Phạt liền quay sang, "Ngươi đụng vào rượu của ta?"
"Vâng, người chứa rất nhiều rượu."
"Ngươi có biết chỗ rượu đó ta phải bỏ ra mấy chục năm mới gom đủ không?"
"Chỉ để xem chứ không uống sao?" Thương Phạt rất cáu nhưng Bạch Ngôn Lê lại không sợ, ân cần rót cho hắn, "Phải thưởng thức đúng lúc mới không uổng công người cất giữ cực khổ."
"Còn mấy bình trong cùng...." Hít sâu một hơn, cây đũa trong tay Thương Phạt kêu răng rắc.
Đào Bão Bão sợ đến co rúm lại, Tư Vĩ rụt đầu vào vai, ngay cả Đan cũng phải ngồi im phăng phắc.
Chỉ mình Bạch Ngôn Lê là dường như không nhận ra cơn giận của hắn, cười cười nhét cho hắn đôi đũa mới vào tay, nhẹ nhàng nói, "Vẫn để nguyên.
Ta chỉ lấy mấy bình bên ngoài thôi.
Đồ đạc nhiều quá, dọn không xuể."
"Không suy chuyển?" Mấy bình rượu đó Thương Phạt thèm thuồng đã lâu mà không nỡ uống, là bảo vật của hắn.
"Không hề.
Đồ đạc người để trong kho lộn xộn hết cả lên, chỉ có mấy bình rượu đó là ngăn nắp." Bạch Ngôn Lê lắc đầu, "Chắc hẳn người quý lắm nên ta đều cất cho người rồi."
Tâm trạng Thương Phạt cứ vút lên lượn xuống vèo vèo như chim bói cá.
Đến khi bình tĩnh lại, hắn mới để ý đến đủ thứ mùi vị hỗn tạp bên ngoài, "Tới bao nhiêu tên?"
"Hơn ba ngàn vị." Thấy bầu không khí có vẻ bình thường lại rồi, Đan mới gắp thịt bỏ vào miệng, "Mừng nhất là trong đó có ba yêu soái."
"Yêu soái?" Thương Phạt không quá kinh ngạc, dù sao trước mặt hắn còn là một đại yêu, yêu soái cũng có gì đáng ngạc nhiên, "Hoang Phục thú vị đấy."
"Những yêu soái này không nhất thiết phải nương nhờ yêu phủ, họ tới chẳng qua vì có ân oán với Nam phủ."
"Nguyên nhân không quan trọng." Thương Phạt nhấp một ngụm canh gà, nhàn nhã gác chân.
Bạch Ngôn Lê vừa vặn đặt một cái bánh vào tay hắn.
Hắn nhận lấy, cắn một miếng, "Cùng mục đích là được."
"Vâng." Đan đáp, "Có điều, phải sắp xếp chỗ ở cho họ, mà phòng thì không đủ...."
"Thế thì chớ lười biếng." Bạch Ngôn Lê đứng lên định gắp rau, Thương Phạt lại kéo y một cái.
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê thu tay về, ngoan ngoãn ngồi xuống, "Sao vậy?"
"Mai bắt đầu bận rộn công việc." Nuốt đồ ăn đang dở, Thương Phạt căn dặn, "Cần chứa được ít nhất năm trăm yêu quái."
"Vâng." Trong một thời gian ngắn mà chuẩn bị đủ nơi ở cho năm trăm yêu quái, không những ở mà còn phải sắp xếp chuyện ăn mặc cùng phạm vị hoạt động nữa, điều này không hề dễ dàng, nhất là với một con người.
Nhưng Bạch Ngôn Lê không phàn nàn gì, chỉ đáp một tiếng nhẹ như gió thổi mây bay.
Thương Phạt cau mày, cứ tưởng y sẽ oán giận hay than phiền, thế nhưng cuối cùng chỉ có đôi mắt đen láy chăm chú nhìn hắn mỉm cười.
"Có gì không biết thì hỏi Tư Vĩ và Đan."
"Vâng, ta hiểu rồi."
Cổ áo Thương Phạt bị nhăn, Bạch Ngôn Lê vừa nói chuyện vừa thân thiết chỉnh lại cho hắn.
Thương Phạt đã quen với những chăm sóc nhỏ nhặt của y, không để tâm đến, nói lời cảnh cáo, "Yêu quái không giống con người, khác xa đám dân làng ở Bạch gia thôn.
Nếu chỉ nói đạo lý thì không thể quản được chúng."
Y mà cứ dùng phương pháp như lúc còn làm trưởng thôn thì yêu phủ sẽ thành mớ hỗn độn.
"Vâng...." Dù đã hạ quyết tâm nhưng quả thật Bạch Ngôn Lê cũng cảm thấy rất khó khăn.
Thương Phạt vô thức thở dài, lấy một con dao găm màu vàng trong lồng ngực, đặt nó lên bàn.
Dù Đan không lạ gì với vật phẩm cao cấp, nhưng khi thấy thanh chủy thủ kia cũng phải trợn tròn mắt lên.
Đào Bão Bão thì lại khá bình thường, căn bản không biết chủy thủ kia có gì đặc biệt bởi vì y còn đang mải cặm cụi ăn cơm.
Tư Vĩ cau mày, cảm thấy mùi gì đó rất đáng sợ từ trên thanh dao.
"Thứ này được làm từ yêu cốt đặc biệt, có thể giết yêu quái từ đại yêu kỳ trở xuống và làm bị thương đại yêu." Thương Phạt hờ hững hất cằm, "Cầm lấy."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê tò mò rút dao khỏi vỏ, kinh ngạc nói, "Lưỡi dao cũng ánh vàng, thật đẹp."
"Biết nó nguy hiểm cỡ nào thì ngươi sẽ không thấy nó đẹp nữa đâu." Bạch Ngôn Lê trầm giọng, "Ta đưa nó cho ngươi phòng thân, cũng để ngươi nhớ kỹ, quản lý một yêu phủ, mềm yếu là tự sát.
Nếu ngươi không nỡ dùng nó với yêu quái thì giữ lại để cắt yết hầu của mình."
"...." Nghe những lời này, Bạch Ngôn Lê có chút khiếp sợ.
"Ngươi là bạn lữ của ta." Trước nay Thương Phạt chưa từng nghiêm túc như thế, "Ta tuyệt đối không cho phép ngươi rơi vào tay kẻ khác.
Nếu lâm vào bước đường cùng, dùng nó tự kết liễu bản thân."
"Chuyện này...." Đang giữa bữa cơm gia đình đầm ấm mà lại nói những lời máu lạnh vô tình, Đào Bão Bão ăn cũng mất ngon.
"Ta đã rõ." Nắm chặt con dao, Bạch Ngôn Lê hít sâu, "Ta sẽ không khiến phu quân phải chịu nhục vì ta."
"Hiểu được là tốt." Thương Phạt nhìn sâu vào mắt Bạch Ngôn Lê, bỗng thấy bạn lữ của hắn rất khác biệt so với tất cả con người....Như thế lại khá đáng yêu.
...!
"Mở cửa đi." Không làm điểm tâm, Bạch Ngôn Lê chỉ thay bộ quần áo.
Đan đứng bên cạnh, còn Đào Bão Bão đi sau lưng y.
Sáng vừa lên, Tư Vĩ đã ra ngoài.
Không thể thu nhận hết 3000 ngàn yêu quái nên lão chỉ lựa chọn ra những kẻ hữu ích, bảo bọn họ chờ ngoài sân.
"Gia chủ đâu? Thật sự không tới ư?" Đào Bão Bão sốt sắng.
"Vẫn còn ngủ." Đan hờ hững nói.
Tối qua ăn cơm xong, Thương Phạt đã thông báo hôm nay hắn sẽ ngủ nguyên ngày.
"Không sao." Bạch Ngôn Lê ít nhiều vẫn mong Thương Phạt có thể đến cùng mình, dù chỉ đứng một lát thôi cũng được.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, y cắn răng, kiên quyết bước lên phía trước.
Cánh cửa đỏ tróc sơn tuy đã được lau rửa nhưng nhìn vẫn thê thảm tiêu điều.

Sau âm thanh kẽo kẹt, cửa lớn mở rộng hoàn toàn.
Từng đoàn yêu quái đứng đầy trên mảnh sân trống.
Bạch Ngôn Lê nín thở, bước chân ra ngoài.
Chỉ một bước, toàn bộ đám đông im phăng phắc.
Đào Bão Bão nuốt nước bọt.
Tư Vĩ đứng ngoài cửa quỳ một chân xuống hành lễ.
"...." Tuy đã sớm có lời đồn rằng phu chủ là con người, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, đám yêu quái đến nương nhờ yêu môn vẫn lúng túng kinh ngạc không biết phải làm sao.
Sự yên tĩnh quái dị này bị phá vỡ khi ba con điểu yêu phát ra tiếng cười khúc khích, sau đó cả đám đông bắt đầu túm năm tụm ba xì xào.
"Phu chủ?" Đan liếc mắt nhìn Bạch Ngôn Lê xin chỉ thị.
"Kệ họ đi." Bạch Ngôn Lê cầm cuốn sổ ghi chép trong tay, yên lặng đứng trên thềm quan sát từng yêu quái.
"..." Những tiếng cười nhạo còn chưa dứt.
Bạch Ngôn Lê có thể nghe thấy đám yêu thú dưới kia bàn xem nên ăn thịt y như thế nào.
Trò hài này diễn ra được năm phút thì bị Đan trấn áp.
Lão điểu thực sự không nhịn nữa, triệu hồi ra một trời chim lửa tím biếc.
Hắn lạnh mặt nhìn chằm chằm đám đông.
"Khí thú." Bạch Ngôn Lê vẻ mặt bình tĩnh, đợi đến khi yên tĩnh trở lại, y mới nhìn một yêu quái đứng phía trước, gọi tên.
Yêu quái kia nghe tên mình, hơi ngẩn ra, liền bước lên phía trước.
Bạch Ngôn Lê gật đầu, thuận miệng gọi luôn kẻ đứng bên cạnh gã.
Yêu quái ba chân kia cũng kinh ngạc chẳng kém, bước lên theo.
"Ghét lửa, thích lạnh, giỏi ảo cảnh." Đưa sổ ghi chép cho Đào Bão Bão, Bạch Ngôn Lê bắt đầu kể vanh vách từng sở trường sở đoản của vài yêu quái mạnh nhất.
"Ngài biết bọn ta sao?" Khí thú bị điểm danh đầu tiên mở miệng.
"Không khó nhớ lắm.
Tuy nói đã hóa thành hình người nhưng vẫn còn vài điểm đặc trưng." Chỉ vào hoa văn trên trấn đối phương, Bạch Ngôn Lê hiền lành nói, "Xem ra ta đoán không sai.
"...." Chỉ trong một thời gian ngắn đã tìm hiểu chi tiếp, nhớ rõ, phân biệt được từng loài.
Khí thú đã biến thân thành nam nhân trung niên kia nghe vậy cũng trở nên đàng hoàng hơn một chút.
Thương Phạt nằm trên nóc nhà, không để bất cứ yêu quái nào phát hiện ra sự hiện diện của mình.
Thấy cảnh này, hắn bực mình lắc đầu tặc lưỡi một tiếng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.