Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 41: Bị Giam






"Chết đi!" Nhận ra đêm nay không thể dễ dàng, yêu quái kia vung chùy lớn lao tới.
Thương Phạt định chơi đùa với gã, né sang bên, hờ hững đánh trả hai lần.
Mười tám thanh dao ngắn được những ngón tay hắn điều khiển, linh hoạt như ý.
Hắn định dụ đối phương vào trong phòng, mà vị chi chủ này cũng rất phối hợp, sau mấy đòn qua lại, hắn đã bị Thương Phạt đẩy lui vào trong.
Nhưng.....giơ tay dùng hai dao chặn chùy lớn của đối phương, Thương Phạt chợt nhíu mày, động tác trên tay chậm lại, không nặng không nhẹ nói, "Ngươi đang cố ý làm theo kế hoạch của ta?"
Vài nhát chùy không nện trúng hắn, phá ra mấy cái hố lớn trên tường, khiến một góc nhà sụp xuống, đồ đạc bên trong cũng thành gỗ vụn.
Thương Phạt dừng lại, tất cả dao ngắn đồng loạt dừng trên đỉnh đầu, mũi dao hướng ra ngoài, chĩa vào yêu quái cầm chùy lớn.
"Tự tiện xông vào Nam phủ ta, ngươi thật sự nghĩ có thể bình yên thoát ra sao?" Kế Mông thở hồng hộc, nhìn chằm chằm yêu quái không có bất cứ dấu hiệu mệt mỏi nào trước mặt mình.
"Ngươi cho rằng có kẻ tới cứu được ngươi?" Thương Phạt liếc mắt nhìn quanh, toàn bộ lính canh trong sân đều đã bị hắn giết, "Cố tình gây ra động tĩnh lớn để dụ người tới, nhưng e là phí công rồi."
"...." Kế Mông không ngờ ý định của mình bị nhìn thấu, đột nhiên cái đầu nữ tử bên trái hét lên, khiến gã kinh hoảng, "Rốt cuộc ngươi đã làm gì?"
"Không có gì, bày một mê trận nhỏ thôi." Thương Phạt ngoài cười trong không cười, "Không duy trì được bao lâu, nhưng chắc đủ để ta giết ngươi hai ba lần."
"Ở Hoang Phục mà đắc tội Nam phủ, ngươi có biết kết cục không?" Sau mấy phút giao đấu, Kế Mông biết rõ mình không phải đối thủ của kẻ này, cho nên cũng hiểu được gì sao hắn giết Thổ Lâu mà không phát ra bất cứ động tĩnh gì.
"Hiếm thấy ghê." Thương Phạt chậm rãi xoay người, dùng mũi chân câu cái ghế lại đây, thản nhiên như không, nói, "Từ khi sinh ra đến giờ chưa có ai hỏi ta có biết kết cục không?"
"Vì sao ngươi giúp đỡ con người? Bọn chúng chỉ là lũ gia súc thấp hèn." Kế Mông trợn trừng mắt, đột nhiên mềm mỏng nói chuyện.
Thương Phạt yên vị trên ghế, ngón tay chơi đùa với một trong mười tám thanh dao ngắn, giương mắt kiêu ngạo nói, "Trong mắt ta, ngươi có khác gì bọn chúng ư?"
Con người là giống thấp hèn, nhưng lũ yêu quái hạ đẳng này thì cao quý hơn chỗ nào?
"Ngươi!" Cái đầu già nua ở giữa lên tiếng khuyên nhủ, "Con người cho ngươi cái gì tốt? Ở đại lục này sẽ có nhiều yêu quái cam tâm theo hầu ngươi.
Yêu quái nên hỗ trợ lẫn nhau.
Chi bằng ngươi cùng ta đến gặp gia chủ, Nam phủ ta luôn khát cầu người tài."
"Các ngươi mà cũng xứng?" Thương Phạt hừ lạnh một tiếng, "Ta nghe nói ngươi có bản danh sách."
"Danh sách gì?" Kế Mông lui lại một bước.
Nếu ý định gây hỗn loạn cầu cứu đã bị phát hiện thì gã không còn hy vọng nữa, cách tốt nhất là kéo dài thời gian đến khi mê trận biến mất, ắt sẽ có người đến giúp gã.
"Danh sách đăng ký con người."
Quả là tới để giúp con người, nhưng hình như không giống với yêu quái nào đó vẫn luôn đứng sau lưng giúp đỡ Áo thành mà gia chủ vẫn luôn ngờ vực.

"Không biết ngài định tìm ai?"
"Bạn lữ của ta." Thương Phạt quan sát đôi mắt kẻ đối diện, lần tìm manh mối.
"Cái gì?" Kế Mông giật mình.
Gã vạn lần không ngờ một đại yêu mạnh như vậy lại kết khế ước với một con người, đúng là chuyện hoang đường!
Thương Phạt không buồn giải thích với gã, chỉ lặp lại, "Danh sách đâu?"
"Chuyện này....." Do dự một lát, Kế Mông muốn tìm cách gì đó, nhưng chỉ một giây sau, con dao ngắn lơ lửng quanh người đối phương đã bay tới.
Gã không thể tránh thoát, mũi dao màu đen đâm thẳng vào đầu gối, ép gã quỳ xuống.
Thương Phạt dò xét nửa người trên của gã, con ngươi màu đen bỗng lóe hào quang màu vàng nhạt.
Hắn thấp giọng lười biếng nói, "Ta chân ta cũng vừa khởi động xong, giờ ta không nhiều kiên nhẫn lắm đâu."
Dốc hết sức ứng chiến hóa ra chỉ giúp đối phương làm nóng người, Kế Mông lén nhìn ra ngoài cửa.
Lâu như vậy rồi mà không có yêu quái nào đến, trong lòng gã hận đám cấp dưới thấu xương.
Nếu có thể sống qua đem nay, gã nhất định sẽ trừng trị bọn chúng.
"Tối nay ngài đến chỉ để tìm người thôi sao?"
"Không." Thương Phạt duỗi ngón tay, nhạt nhẽo nói, "Tiện thể tới giết các ngươi."
"Tại sao?" Kế Mông run lên, một phong bì vàng xuất hiện trong tay.
Thương Phạt ngoắc một cái, danh sách tự động bay đến.
"Giết thì giết thôi." Liếc nhìn trang sách, Thương Phạt tìm kiếm ba chữ Bạch Ngôn Lê bên trong, hờ hững đáp, "Sao với trăng gì nữa."
"Rốt cuộc chúng ta đắc tội với ngài khi nào? Nếu ngài nói ra, biết đâu có thể tạ lỗi." Kế Mông vắt hết óc, "Oan gia nên cởi không nên buộc.
Nếu ngài giết ta, những ngày sau ở Hoang Phục cũng không dễ chịu gì."
"Ngươi biết nhiều tục ngữ của con người nhỉ." Cái chó má gì mà oan gia nên cởi không nên buộc, mấy chuyện này chẳng phải tùy tâm trạng của hắn hay sao?
"Ngài tìm thấy người kia chưa?"
"Ngươi chơi ta hả?" Thương Phạt ngẩng đầu lên, nhăn mày, "Đây là toàn bộ danh sách?"
Trong đó chẳng có cái tên nào à Bạch Ngôn Lê cả.
"Thực ra không phải toàn bộ.
Áo thành có gần 1 triệu nhân khẩu, chỗ ta chỉ phụ trách một phần.
Chi chủ các chi năm, sáu đều có danh sách riêng."
Thương Phạt nhìn chằm chằm không nói.
Kế Mông tiếp tục giải thích, "Hay là ngài theo ta ra ngoài lấy.
Chỉ cần nói một câu thôi, một con người thôi mà, ngài muốn bao nhiêu Nam phủ cũng có thể cấp cho ngài."
Thương Phạt rũ mắt xuống, tiếp tục im lặng.
Kế Mông lại tưởng hắn do dự, vội nói, "Đêm nay ta đã trải nghiệm sức mạnh cường đại của ngài rồi.
Chúng ta không dám đắc tội nhân vật như ngài, gia chủ nhất định cũng nghĩ thế.
Còn bạn lữ của ngài ở Áo thành, chúng ta cũng không biết y còn sống không.
Chỉ cần...."
Giọng nói im bặt.
Thương Phạt khẽ động ngón tay, ba thanh dao dính máu quay về bên hắn.
Cái đầu vừa nói chuyện rơi xuống đtấ, vẻ mặt vẫn còn kinh hoảng không dám tin, lăn lông lốc, cặp mắt mở trừng trừng nhìn Thương Phạt, đôi môi tiếp tục cử động, "Ta sẽ giết ngươi!" Đồng thời, thân thể kia cũng vùng dậy, vác chùy phang về phía Thương Phạt.
Nhưng không như những lần trước, Thương Phạt không trốn.
Hắn chỉ ngẩng đầu lên, ba thanh dao găm xoay quanh thân hắn bay thẳng tới, hai cái đánh nát chùy, một cái thì bay vào tay Thương Phạt.
Đứng khỏi ghế, Thương Phạt thong thả cất bước.
Thanh dao găm trong tay nháy mắt biến thành trường kiếm.
Hắn nhấc kiếm, đi về phái yêu quái đang quỳ trên sàn.
Ba thanh dao găm ban nãy, một thanh cắm vào chân Kế Mông, hai cái còn lại phối hợp với nhau, cắt cái đầu đang kêu thét chói tai xuống.
Trường Kiếm chỉ vào cái đầu duy nhất còn lại, Thương Phạt híp mắt thở dài, "Ngươi coi ta là đứa nhóc ba tuổi sao?"
Thân thể đang quỳ kia còn muốn đứng dậy nhưng thanh dao găm cắm vào chân dường như khống chế thức của gã, ghim toàn thân gã xuống sàn.
Thương Phạt nhấc kiếm lên, mũi kiếm chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng ở lồng ngực Kế Mông.
Hắn trầm giọng nói, "Hình như ta chưa tự giới thiệu."
"Ngươi....Á!" Cái đầu kia vừa định há miệng chửi bới, Thương Phạt đã nhấc mũi kiếm khỏi ngực Kế Mông, cắm thẳng vào miệng gã, xoáy qua xoáy lại hai lần.
Đầu lưỡi và môi bị phá nát, máu ròng ròng chảy xuống đất, những lời muốn nói ra cũng phải nuối vào.
Thương Phạt lạnh lùng, "Ta đến từ Bạch gia thôn."
Kế Mông trợn trừng hai mắt, kiếm trong miệng vẫn chưa rút ra, gã không phát ra được âm thanh nào.
"Đã đắc tội với lão tử, ngươi còn phí lời với ta?" Vẻ mặt nguy hiểm, Thương Phạt chậm rãi ngồi xổm xuống, buồn bực nói, "Danh sách còn lại, ngươi có giữ hay không?"
"A...."
Hai cái đầu lăn trên mặt đất định há mồm cắn vào chân Thương Phạt.
Hai dao găm sau lưng hắn đâm thẳng xuống.
Mà lần này khác trước, hai cái đầu bị đâm trúng lập tức tan thành tro bụi.
Kế Mông hét thảm, thân thể không cử động được, hắn co quắp tìm cách phát yêu khí ra ngoài.
Thương Phạt chẳng buồn để tâm.
Vài giây sau, hắn dường như buông tha cho Kế Mông, đứng dậy lắc đầu nói, "Xem ra ngươi không chịu giao.
Nhưng mà không việc gì, chuyện sớm hay muộn thôi." Trường kiếm khuấy đảo trong miệng gã từ từ rút ra.
Thương Phạt nghiêng người nhìn ra cửa, "Ồ, chúng đến rồi."
"Ha ha ha, coi như ngươi giết đươc ta!" Cái đầu còn chưa bị cắt rời khỏi thân thể khôi phục rất nhanh, mau chóng mọc ra môi và lưỡi mới, phát ra tiếng cười điên cuồng, tàn độc nói, "Ngươi cũng phải chết! Ngươi cho là Nam phủ sẽ tha cho ngươi sao?"
"Ngươi cho rằng ta sẽ tha cho Nam phủ sao?" Thương Phạt không để ý, ngạo nghễ nói, "Lũ tiểu yêu ở cái góc Nam phủ nho nhỏ, đêm nay ta sẽ tiễn thêm hai tên nữa đi cùng ngươi."
Nói dứt lời, thân hắn đã "bắn" ra ngoài cửa.
Kế Mông ngơ ngác, kinh hãi nói, "Ngươi cố tình dụ họ đến?"
Đương nhiên là cố ý.
Áo thành không nhỏ, lại vì chiến tranh nên rất hỗn loạn.
Đi từng nơi tìm kiếm quá lãng phí sức.
Cơ bản hắn bố trí mê trận không cho đối phương phát tín hiệu cầu cứ là vì sợ một đám tiểu yêu giết cũng chẳng có ý nghĩa kéo đến, chỉ tổ thêm phiền.
Hắn cho yêu quái ba đầu thả yêu khí là để những kẻ cảm nhận được nhanh nhất tìm đến đây, bọn chúng ắt hẳn phải có trình độ nhất định.
Ra khỏi phòng, bay lên giữa không trung,mũi dao vẫn cắm ở chân Kế Mông bỗng đâm sâu vào cơ thể, biến một kẻ đang sống sờ sờ thành mấy khối thịt, sau đó cũng bay ra, lúc hòa vào những thanh dao khác bay quanh Thương Phạt thì tất cả biến trở về cây quạt màu đen.
Hắn vừa dừng lại, phía trước và phía sau đã có hai yêu quái vội vã áp sát.
Dùng quạt gõ gõ cằm mình, tà áo Thương Phạt vì được gió đêm thổi mà lồng lộng tung bay.
Hắn lười biếng chào hỏi, "Một, hai, bốn, năm, sáu, bảy, tám, cho ta một con số đi."
Hai kẻ vừa tới đồng thời biến sắc.
Kẻ đứng sau lưng nhìn xuống gian nhà bên dưới, nhận ra đồng bạn đã chết nhưng chẳng có bao nhiêu bi thương, lúc quay lại đối mặt với Thương Phạt thì nghiêm túc hơn rất nhiều, "Ngươi là kẻ giết Kế Mông?"
Thương Phạt nhếch môi, quan sát vị yêu quái tóc đen, dung mạo diễm lệ này, "Số ba à?"
"Ngươi quá mức ngông cuồng rồi!" Kẻ trước mặt không chịu nổi giọng điệu hợm hĩnh của Thương Phạt, hai nắm đấm bốc lên khói đỏ.
Thương Phạt chỉ liếc gã một cái, kinh ngạc thấy đang nửa đêm mà yêu quái này không mặc áo kín đáo, phơi cả lồng ngực cuồn cuộn cơ thịt.
Mặt của gã, lấy mũi làm trung tâm, bên trái da màu vàng, bên phải da màu trắng, nhìn vô cùng quái dị.
Mã Phúc rống lên giận giữ, lòng bàn chân cũng phát lửa đỏ, rất dễ thấy trong không trung.
Gã gầm lớn, "Chi chủ chi 5 của Nam phủ đến dạy ngươi một bài học đây!"
Một quả cầu lửa cao bằng nửa người bay đến trước mặt Thương Phạt.
Thương Phạt vung quạt trong tay, cầu lửa bay vòng trở lại.
mã Phúc định nhắm về phía đối phương để bồi thêm một đòn, nhưng sau khi đánh bật cầu lừa lại, Thương Phạt không cho gã cơ hội ra chiêu mà vòng sang phía sau yêu quái tóc đen, tay phải duỗi ra, trực tiếp vòng lên cổ đối phương, cây quạt màu đen cũng kề sát yết hầu.
"Hắc Tuyết!" Đồng bạn bị bắt giữ, Mã Phúc buộc phải dừng tay.
Yêu quái bị khống chế lại chẳng biến sắc.

Vẻ thong dong bình tĩnh của gã lại khiến Thương Phạt khó chịu, một tay túm tóc đối phương, giật mạnh ra sau.
Hắc Tuyết bị ép ngẩng đầu, mặt hướng lên bầu trời đen kịt.
Giọng nói thâm trầm của Thương Phạt vang bên tai, "Hắn đọc số rồi, đến lượt ngươi đó."
"Chi chủ chi 6, Hắc Tuyết." Giọng nói thanh lãnh cất lên từ đôi môi mỏng, không có chút bất an nào của kẻ đang bị đe dọa tính mạng.
Thương Phạt không vui chút nào, thoáng suy tư một lát rồi nở nụ cười, ghé sát gương mặt đối phương mà lạnh nhạt nói, "Hắn chết trước hay ngươi chết trước, cho ngươi chọn."
"Cả hai đều không chết thì sao?"
"E là không được." Cây quạt dùng thêm sức, cổ Hắc Tuyết lập tức trào máu.
Vị chi chỉ chi 6 của Nam phủ này chẳng kêu một tiếng, vẻ mặt vẫn thản nhiên, "Ta đoán chắc cuộc đời ngài từ bé đến giờ rất trôi chảy."
"..." Thương Phạt cảm thấy thú vị, không vội ra tay.
"Hô mưa gọi gió quen rồi, cho nên nghĩ mình không gì không làm được."
Thương Phạt cười nhạo một tiếng, cảm thấy tên yêu quái này chỉ đang thùng rỗng kêu to mà thôi.
"Không phải...." Máu vẫn chảy từ cổ xuống xương quai xanh, Hắc Tuyết nghiêng đầu quay mặt lại, không bận tâm đến động tác khiến cho vết thương sâu hơn, lạnh nhạt nói, "sao ngài dám một mình trắng trợn xuất hiện ở Áo thành để tìm gia thần của Nam phủ như thế?"
"Làm sao?" Thương Phạt không bị mấy câu nói dọa nạt, nhìn vết thương của kẻ địch mà chế nhạo, "Ngươi thấy mình có gì khác biệt với cái tên đã ngỏm củ tỏi bên dưới?"
"Ngài rất mạnh." Hắc Tuyết bình tĩnh nói, "Tuy nhiên ngài không nên coi thường Hoang Phục này."
Sắc mặt Thương Phạt tối lại, có chút hối hận vì đã phí thời gian nghe gã lắm lời.
Ngón tay khẽ giật, thân thể lui về phía sau, chuẩn bị ra chiêu hạ sát.....!
Thân thể bỗng nhiên cứng đờ.
Chẳng biết từ lúc nào, sương mù trắng đã đóng băng hai chân hắn, khiến cho động tác chậm lại trong nháy mắt, quả cầu lửa trước mặt trực tiếp lao vào cánh tay.
Ống tay áo bị đốt rụi, cánh tay cũng bị thương.
Thương Phạt kêu một tiếng, băng giá lan đến chân hắn bị phá tan, không thể giam giữ đươc.
Hắn một lần nữa xông tới, lao nhanh phía trước chính là cây quạt màu đen, phóng thẳng vào quả cầu lửa lớn hơn đang được ngưng tụ.
Vốn định đánh tan cầu lửa, nhưng bỗng cảm thấy gì lạ, Thương Phạt bỗng niên giật lùi về phía sau, đồng thời thu hồi quạt.
Một giây sau, vô số dây leo màu đen mọc ra những đóa hoa hồng đỏ chói, tựa như mãng xà lao đến tấn công hắn.
Thương Phạt tránh được hai cái, nhưng cái đang ở ngay trước mặt thì không né kịp.
Cây quạt lập tức hóa thành đám dao găm, một trong số chúng cắt đứt dây leo gai, mười bảy thanh còn lại xoay quanh người hắn tựa như một chiếc roi dài.
Vô số đèn lồng trắng bay lên trời, lít nha lít nhít mấy ngàn yêu quái đang bao quanh khu vực này.
Thương Phạt nhìn lũ tiểu yêu dưới chân, lại nhìn đám đang áp sát trên không, khinh thường nói, "Chỉ bằng các ngươi mà cũng đòi giết ta."
"Đương nhiên không thể giết được ngài." Thu lại những dây leo, Hắc Tuyết đi ra khỏi đám đông, vết thương trên cổ lúc này lại nở ra một đóa hồng rực rỡ, "Nhưng nhốt ngài lại thì không thành vấn đề."
Đám tiểu yêu vây quanh không cầm vũi khí trong tay mà chỉ cầm một cái cốc nến phát ra ánh sáng màu xanh biếc.
Thương Phạt lại nhìn lên trời, không biết từ khi nào trên đầu mình đã phủ kín đèn lồng màu trắng.
Đây là trận pháp, mà hắn không hay biết đã được bày ra khi nào.
Nam phủ ẩn mình rất sâu, đến lúc này Thương Phạt mới cảm giác sự tình không đơn giản, cái yêu phủ được xây dựng ở nơi hoang vu này cũng không đơn giản.
Nhưng sao Hoang Phục sao có thể xuất hiện yêu quái bậc này....Mà tệ hơn là chính hắn, hắn phát hiện khi những cốc nến kia bị thổi tắt, vô số vệt sáng màu xanh lấy đèn lồng trắng làm trung tâm, đan thành một cái lưới, nhốt hắn bên trong.
Mười tám thanh dao găm tản ra tứ phía, nhưng ngay lập tức đều bị những sợi tơ xanh quấn chặt.
Thương Phạt bấy giờ mới nhận ra nguy hiểm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.