Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 140: Mặc Vào






Từ hoài nghi, đến không dám tin, rồi đến phẫn nộ, tâm trạng Thương Phạt dập dềnh lênh xuống.
Lúc bước vào yêu phủ, chẳng hiểu sao hắn lại bình tĩnh đến lạ thường.
Đám yêu quái trong phủ không nhận thấy có gì khác biệt, gặp Thương Phạt thì đồng loạt khom lưng hành lễ, "Gia chủ."
Thương Phạt hiếm khi đi vào từ cửa chinh, hầu như lúc nào cũng biến một phát là về thẳng phòng mình.
Lần này quay về, hắn có quá nhiều tâm trạng nên không để ý lắm, lơ đãng bước vào cửa.
Hắn chưa tìm Bạch Ngôn Lê, mới chỉ qua cổng đã thấy Tư Vĩ hớt hải chạy đến.
Có vẻ như lão nhện vừa nhận được tin tức gì quan trọng lắm, đang định đi loan tin với yêu quái khá thì đâm sầm vào hắn, vội vàng quỳ xuống.
Thương Phạt đứng im không lên tiếng.
Tư Vĩ run cầm cập, đầu óc nhanh chóng lục soát lại xem gần đây mình có làm gì sai không, cũng âm thầm quan sát bốn phía.
Cổng phủ nguyên vẹn, không có gì đổ vỡ sứt mẻ, vẻ mặt đám yêu quái thủ vệ cũng không khác mọi ngày.
Mà lá cờ cắm ở cổng chính càng rực rỡ hơn, nói chung....Đây vẫn là một ngày bình thường yên ổn như bao ngày khác, không có sóng gió gì.
Nhưng cái áp lực kỳ quái đè nặng lên thân lão không phải giả.
Lão là thuộc hạ đi theo tôn chủ lâu nhất, cho nên biết rõ lúc Thương Phạt buồn bực không nói lời nào mới là có vấn đề.
Mà vì có khế ước chủ tớ, Tư Vĩ đặc biệt mẫn cảm với chuyện này.
"Gia...." Nuốt nước bọt một lần, lão ngẩng đầu lên thăm dò, "Gia chủ, ngài về rồi."
Lão nhện ép mình nặn ra cái mặt cười cực kỳ méo mó.
Thương Phạt cau mày, liếc lão một cái rồi bỏ qua.
"Ngươi làm trò gì vậy?"
"Dạ?"
Thương Phạt không nhịn được, nhấc cân đá bay lão lên trời.
Một đám thủ vệ đi ngang qua vội vàng quỳ rạp xuống, không ai dám hé răng một lời.

Lão nhện bị đạp bay đi đã mau chông bò về, sốt sắng nói, "Xảy ra chuyện lớn."
"Chuyện gì?" Trực giác mách bảo có biến, Thương Phạt kiên nhẫn hỏi.
Chắc chắn không phải chuyện ở núi Phù Bạch, hắn vừa mới về đến nơi thôi mà.
"Đúng là chuyện lớn." Sợ tôn chủ lo lắng, Tư Vĩ bèn giải thích, "Nhưng cũng không liên quan mấy đến chúng ta, là ở Hầu Phục cơ."
Thương Phạt không nhịn được, lại cau mày đá cho lão một cú.
Lần này Tư Vĩ bay vèo qua tường viện, vài giây sau đã chạy về, quỳ một chân xuống vội nói, "Gia chủ Độc phủ ở Hầu Phục chết rồi."
"...."
"Ngài cũng ngạc nhiên đúng không? Tin vừa truyền đến."
Thương Phạt cất bước.
Hán vốn định tìm Bạch Ngôn Lê, chuyện này không hỏi cho rõ thì lòng không yên.
"Xảy ra khi nào?" Vưa đi vừa hỏi, bước chân Thương Phạt rất nhanh.
Tư Vĩ theo sau, thấp giọng nói, "Mới hai ngày trước.
Cũng khéo, ngài biết sông Duy không?"
Thương Phạt chợt dừng bước, ánh mắt thâm trầm nhìn Tư Vĩ.
Lão nhện lập tức che mông, vội vàng cúi đầu khom lưng, "Đương nhiên là ngài biết, thuộc hạ hỏi thế là có ý khác.
Hóa ra sông Duy không chỉ là thắng cảnh ở thành Tử Thủy, mà còn là trận pháp phòng ngự của thành."
Lần đầu Thương Phạt nghe đến chuyện đó.
"Cho nên?"
"Không biết Hạo Nguyệt làm cách nào phát hiện ra, cũng không biết họ đã dùng chiêu thức gì để phá hủy dông chả.
Sau khi trận địa phòng hộ bị phá, Hạo Nguyệt phát động vạn người đánh vào giữa đên, giết Độc Nhãn."
Độc Nhãn là gia chủ Độc phủ, là đại yêu đứng đầu thành Tử Thủy.
Hắn và Chiêu Anh phủ xưng bá Hầu Phục lâu năm, đối chọi gay gắt mấy thế kỷ, nhưng không ngờ một trong hai lại chết dưới tay con người.
Không cảm thương kết cục của hắn, chỉ nói riêng đến những ảnh hưởng mà cái chết của hắn mang lại, Chiêu Anh phủ một nhà độc chiếm Hầu Phục, những yêu quái ở các phục trong cũng bị kinh động.
Lấy Đế Kỳ làm trung tâm, bên ngoài đó là Điện Phục, và ngoài Điện Phục là Hầu Phục.
Ba phục này nằm ở trung tâm đại lục, chỉ những đại yêu tộc mới được sinh sống ở đó.
Ấy thế mà vị đại yêu xưng bá một phương đã bị giết chết, chết không do bị ám sát, mà là chiến đấu quang minh chính đại.
Chỉ thoáng nghĩ cũng đoán chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo....Không biết liệu Đế Kỳ có cử yêu quái ra tìm hiểu không đây.
"Hóa ra Hạo Nguyệt có nhiều người như vậy." Tư Vĩ lắc đầu, "Ta còn tưởng bọn chúng cùng lắm chỉ có mấy ngàn người, thật không ngờ."
Điều khiến các yêu quái ở trung ương kinh sợ không chỉ là cái chết của Độc Nhãn, mà còn vì con số vạn người kia.
"Ngài biết không, câu nói của người dẫn đầu tấn công đêm đó đã truyền khắp đại lục." Tư Vĩ vì quá kích động nên mặt cũng méo mó.
Thương Phạt hờ hững nói, "Như thế nào?"
"Kẻ đó nói." Tư Vĩ hít sâu một hơi, mãi đến khi bình tĩnh lại một chút mới tường thuật lại nguyên văn, "Chiến tranh với yêu quái đã bắt đầu."
Rất ngông cuồng, rất láo xược.
Trong đầu Thương Phạt chỉ có hai câu này.
Hắn nhíu mày, tiếp tục cất bước.
Tư Vĩ cuống cuồng theo sau, dè dặt nói, "CHuyến này ngày đi núi Phù Bạch có thuận lợi không?"
"Ngươi sông Duy bị công phá cụ thể vào ngày nào?"
"Ngài hỏi chuyện này ư?" Tư Vĩ vỗ tay nói, "A, suýt chút nữa là ta quên, ngài nhắc mới thấy trùng hợp thật.
Sau khi Độc Nhãn chết, người ta mới điều tra ra sông có vấn đề, mà ngày sông Duy có vấn đề cũng chính là đêm chúng ta ở lại thành Tử Thủy."
Thương Phạt lặng người.
Tư Vĩ không phát hiện, vẫn tiếp tục nói, "Ngài nói xem, sao hôm đó chúng ta không biết là xảy ra chuyện lớn thế nhỉ." Sợ Thương Phạt không nhớ, Tư Vĩ chu đáo nhắc nhở, "Chính là cái hôm phu chủ giận dỗi ngài đòi chia phòng đó."
"Mấy ngày nay Bạch Ngôn Lê có rời khỏi nhà không?" Cầm tay nắm, Thương Phạt đẩy cửa ra.
Tư Vĩ lập tức nói, "Vẫn ở trong phủ ạ."
"Y đâu rồi?"
"Ta sẽ đi gọi ngay." Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng của Thương Phạt, lão nhện vội vã chuồn mất.
Thương Phạt ngồi xuống bên chiếc bàn trong phòng ngủ của hắn và Bạch Ngôn Lê.

Trong mấy phút chờ đợi, hắn đã bóp nát hai cốc trà.
Suy nghĩ một hồi, hắn đứng dậy đi lại mấy bước, rồi quay nhìn ra cửa khi nghe tiếng động.
Bạch Ngôn Lê còn ôm trong tay chồng công văn chưa phê duyệt, khép cửa lại rồi ngẩng lên nhìn hắn.
"Phu quân." Y gọi, mắt miệng đều lấp lánh cười.
Thương Phạt chăm chú nhìn y không chút cảm xúc, chậm rãi lùi về bên mép giường.
Bạch Ngôn Lê sửng sốt, đi đến cạnh bàn đặt công văn trong tay xuống, "Người làm sao thế, sắc mặt không tốt, có phải bị thương rồi không? Núi Phù Bạch kia...."
"Cởi quần áo ra."
"..."
Thương Phạt ngồi bên mép giường, lạnh nhạt nhìn Bạch Ngôn Lê, "Ta bảo ngươi cởi quần áo ra."
Bạch Ngôn Lê nhíu mày, ngập ngừng đứng đó.
Bên ngoài vẫn là trời xanh mây trắng, nhưng sao vị đại yêu phu quân của y lại bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ thế này?
Không sai, nổi cơn thịnh nộ.
Nét mặt và ngữ khí của Thương Phạt không hề biể lộ một chút ân cần nào.
"Phu quân, ta...."
"Ta bảo ngươi cởi." Thương Phạt nhắc lại, gằn từng chữ một.
Bạch Ngôn Lê cứng đờ trong chốc lát, rồi chậm rãi cở bỏ nút thắt áo ngoài.
Y cởi xong một cái, lại hoang mang ngước lên nhìn Thương Phạt.
"Tiếp tục cởi." Giọng Thương Phạt lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm.
Bạch Ngôn Lê cau mày, nâng tay lên, tiếp tục gỡ bỏ đai bên hông, cởi tiếp một tấm nữa.
Thương Phạt không có ý định bảo y dừng lại, nghiêm túc ngồi im, ánh mắt chứa mệnh lệnh không thể kháng cự.
Bạch Ngôn Lê chẳng biết phải làm sao, chỉ đành cởi thêm chiếc nữa, nhưng Thương Phạt không bỏ qua, tiếp tục lên tiếnng, "Cởi cả quần."
"Ta...."
"Cởi!" Âm thanh này khác với giọng nói tựa như cơn cuồng phong bị đè nén ban nãy, mà gần như sấm rền.
Bạch Ngôn Lê kinh hãi, vội khom lưng cởi quần.
Lúc này, y đứng cách Thương Phạt mấy bước chân, trên người chỉ còn lớp áo lót mỏng, che được đến đầu gối.
"Tiếp tục cởi." Thương Phạt không chớp mắt, cũng chẳng thẹn thùng như mọi ngày.
Hôm nay, ánh mắt hắn không có lấy một tia cảm xúc.
Bạch Ngôn Lê không cử động.
Y đứng đó, nhìn như mỏng manh, yếu ớt nhưng thực sự rất dẻo dai, ngoan cường, đôi mắt ngập tràn thâm tình nhìn Thương Phạt.
Dù bị làm nhục, ánh mắt y vẫn dịu dàng như thế.
Y cất giọng, vừa như oan ức, vừa ngọt ngào như dỗ trẻ, "Phu quân, người cho ta đến gần rồi hãy cởi, được không?"
Thương Phạt không đáp.
.
ngôn tình hay
Bạch Ngôn Lê khom lưng, cởi giày, lại thăm dò bước lên mấy bước, lấy lòng nói, "Người cho ta chạm vào người đi.
Ta lạnh lắm, để ta lên giường rồi sẽ cởi, được không?"
"Bạch Ngôn Lê..." Thương Phạt cong môi nở nụ cười tự giễu, "Ta còn thực sự cho rằng ngươi yêu ta đến vứt bỏ được tự tôn cơ đấy."
Dưới tán hoa lê, khi mới tỉnh lại, Thương Phạt đá y một cú đến hộc máu.
Sau này, khi ở chung với nhau, mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi cử chỉ săn sóc, mỗi một lần nhượng bộ, Thương Phạt tưởng y đối với mình tinh sâu như biển, nhưng không nghĩ đến một khả năng khác, rằng mọi thứ vốn chỉ là một âm mưu ngay từ khi bắt đầu.
"Phu quân lại nghe người ta nói ra nói vào gì à?" Ánh mắt Thương Phạt khiến Bạch Ngôn Lê không dám đến gần nữa.
"Ngươi không cởi sao?" Thương Phạt thiếu kiên nhẫn, "Bạch Ngôn Lê, nếu hôm nay ngươi không cởi, ta khó nói được sẽ làm ra chuyện gì."
Thương Phạt chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói với Bạch Ngôn Lê, dù là khi mới quen.
Bạch Ngôn Lê run rẩy, móng tay bấm chặt lòng bàn tay.
Y tha thiết mong chờ nhìn Thương Phạt, hy vọng hắn có thể thay đổi ý định, nhưng...Trong ánh mắt lạnh lùng của vị đại yêu ấy chẳng có chút mềm lòng, trái lại chỉ toàn sát khí.

Cúi đầu cắn môi, Bạch Ngôn Lê không dám nài nỉ, đành cởi bỏ nốt lớp áo cuối cùng trên người mình.
Một tay che trước ngực, một tay che thân dưới, cả người Bạch Ngôn Lê run bần bật.
Thương Phạt híp mắt, lạnh nhạt nói, "Giang tay ra."
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê mặt cắt không còn giọt máu, trong mắt ngoài kinh sợ còn có khó chịu, dườg như không tin nổi Thương Phạt lại hạ nhục mình như thế.
"Ta bảo ngươi giang tay."
"Phu...."
"Giơ tay!" Tiếng quát vang lên lần thứ hai, Thươnh Phạt đứng dậy, đá sập cả chiếc giường.
Bạch Ngôn Lê lắc đầu nhắm mắt lại, chậm rãi nhấc tay lên.
Thương Phạt đi đến gần, quan sát tỉ mỉ cánh tay Bạch Ngôn Lê.
Thấy không có gì, hắn lại nhìn thân thể y từ trên xuống dưới, không sót nơi nào.
Hắn quen với thân thể này hơn bất cứ ai trên đời, nhưng Diễm Uyên đã nói, các thành viên Hạo Nguyệt sẽ khắc hoa văn chòm sao lên người, Thương Phạt sợ mình đã bỏ lỡ chi tiết nào đó.
"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê cất tiếng gọi, mắt vẫn nhắm, y cẩm nhận được Thương Phạt đang đi xung quanh mình.
"Mặc vào." Thương Phạt cau mày, lại quay về bên bàn.
Bạch Ngôn Lê mở mắt ra, nhìn thấy chiếc giường nát vụn.
Y cắn răng, nhanh chóng nhặt quần áo lên mặc vào người rồi mới quay mặt lại.
Y thấy Thương Phạt đã ngồi xuống bên bàn, ngắm nghía chiếc lục lạc tặng lúc trước.
"Hôm nay ta đến núi Phù Bạch, nhặt được món đồ chơi rất hay." Thương Phạt làm như đang nói chuyện phiếm, nhìn về phía Bạch Ngôn Lê.
Từ khi thấy chiếc lục lạ đó, Bạch Ngôn Lê liền bình thản.
Y lặng lẽ đứng đó, ánh mắt nhìn Thương Phạt vẫn chăm chú, thâm tình như thế.
"Lại đây." Thương Phạt giơ tay bắt chuyện, cứ như không có vấn đề gì, mọi thứ vẫn như ngày hôm qua.
Bạch Ngôn Lê rất hợp tác, cũng làm như không có gì xảy ra cả, cười cười đi đến ngồi cạnh Thương Phạt, mỉm cười như mọi khi, "Phu quân nhặt được thứ gì vậy?"
"Ngươi sẽ thích cho xem." Thương Phạt ra vẻ bí hiểm, lấy một chiếc lọ trong suốt ra khỏi ngực áo.
Bạch Ngôn Lê nhìn con sâu màu xanh ngoe nguẩy trong bình.
"Sao?" Thương Phạt vẫn mỉm cười, bỏ chiếc lọ xuống trước mặt Bạch Ngôn Lê, thản nhiên hỏi, "Có quen không?"
"Trông hơi quen." Bạch Ngôn Lê cũng mỉm cười, nhìn con sâu rồi lại ngước lên nhìn Thương Phạt, "Chắc là loại sâu hiếm nào đó."
Nếu là sâu bình thường thì có gì đáng ngạc nhiên.
Thương Phạt ồ một tiếng, lạnh lùng nói, "Xòe tay ra."
Nụ cười bên môi Bạch Ngôn Lê hơi cứng đờ, ánh mắt nhìn Thương Phạt cũng thoáng nét đau khổ, nhưng y vẫn làm theo.
Thương Phạt mở nắp bình, trong một giây ngập ngừng như thế, hắn cũng có thể nhận thấy Bạch Ngôn Lê chỉ đang nguy trang bình tĩnh mà thôi.
Hắn thản nhiên đổ một con sâu có thể ăn mòn thịt người vào lòng bàn tay y.
Khi sâu chạm vào da, y chỉ khẽ run lên một chút, còn con sâu ngọ ngoạy trong lòng bàn tay y mấy cái thì lập tức bay lên, tránh xa Bạch Ngôn Lê.
Thương Phạt nhìn chằm chằm người bạn lữ của mình.
Bạch Ngôn Lê hoàn toàn không để mắt đến con sâu, từ đầu đến cuối chỉ quan sát hắn.
Mãi đến khi hắn không chút cảm xúc, bỏ con sâu vào lòng bàn tay y, cuối cùng y đã không giữ được lớp ngụy trang nữa, tràn ngập vẻ bi thương..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.