Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 123: Tranh Cãi






Bạch Ngôn Lê mím môi nhìn hắn hồi lâu, mãi sau đó mới gượng gạo cười, "Sao người lại nói thế?"
"Ngươi vẫn luôn cố gắng ngăn cản ta, ngay từ khi ở yêu phủ ngươi đã không muốn ta đi rồi."
"Thế phu quân muốn câu trả lời như thế nào?"
Thương Phạt thôi nhìn hư không, dõi mắt vào y, bỗng cảm thấy nực cười, "Ta muốn câu trả lời như thế nào ư?"
"Ta quả thực không muốn." Bạch Ngôn Lê gắng đứng vững trong tuyế, "Tại sao ta phải bằng lòng để người đến đây?"
"Ngươi định nói gì?"
"Ta lo Cực Uyên phủ giở trờ lưa bịp, khiến người bị thương, đó là một phần." Hai người đứng không cách nhau bao xa, nhưng giữa không gian rộng lớn thế này, khoảng cách ấy lại như vô tận.
Bạch Ngôn Lê nói, "Nếu suy nghĩ trên lập trường của Đông phủ, nếu Cực Uyên phủ biến mất khỏi Tuy Phục thì càng có lợi hơn."
"Chỉ thế thôi sao?"
"Không chỉ thế.
Diễm Uyên là đại yêu, trên lập trường của con người, ta không muốn giải thoát hắn khỏi phong ấn."
"Ta cũng là đại yêu." Thương Phạt gằn từng chữ, không kiềm chế nổi hơi thở, "Có phải ngươi cũng muốn ta bị giam cầm trong băng luôn không?"
"Người không giống bọn chúng."
"Không giống ư?" Cảm giác phức tạp trong lòng Thương Phạt đã lên đến đỉnh điểm.
Hắn đưa tay ra, những chiếc móng màu đen mau chông mọc dài, mái tóc xõa không gió mà bay giữa muôn tuyết.
Thương Phạt thắp ngọn lửa vàng trong lòng bàn tay mình, đạp tuyết bước về phía trước, "Nhìn kỹ đi! Ta cũng là yêu quái, ta khác chỗ nào?"
"Không giống nhau.
Chúng ta đã gặp rất nhiều yêu quái, cùng nhau đối mặt với rất nhiều chuyện, ta không sao hiểu nổi." Bạch Ngôn Lê siết chặt nắm tay, giọng khàn đi, "Vì sao phu quân phải vì những kẻ xa lạ mà nổi giận với ta?"
"Ngươi nghĩ ta vì Diễm Uyên?"
"Không phải sao?"
Thương Phạt hít sâu một hơi, đè nén cơn giận, "Không phải ngươi hiểu ta lắm sao? Hay ngươi không hiểu?"

"Ta...."
"Được rồi." Không để y nói tiếp, Thương Phạt mất kiên nhẫn giơ tay lên.
Bạch Ngôn Lê cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
"Phu quân..." Giọng y mềm nhũn, cố gắng rút chân ra khỏi tuyết, bước về phía hắn.
"Dù ta không muốn, nhưng nếu đó là quyết định của người thì ta sẽ tôn trọng." Thái độ của y khác hẳn ban nãy, chuyển sang chế độ lấy lòng.
Thương Phạt nhìn y, cảm thấy chỉ mới vài phút trôi qua mà người kia đã trở nên xa lạ.
Rõ ràng là người chung chăn chúng gối, đầu gối tay ấp, rõ ràng là người đã cùng mình kết thứ khế ước gần gũi nhất, rõ ràng chỉ cách nhau ngắn ngủi mấy bước trân, mà cứ như xa xôi vô tận.
"Phu quân..." Bạch Ngôn Lê xoa vai, ôm lấy mình run lẩy bẩy.
"Ta lạnh quá, mình về nhà được không?"
"Hình như ngươi rất ghét Cực Uyên phủ." Thương Phạt đâu dễ dàng bỏ qua.
Bạch Ngôn Lê nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Không phải trên lập trường Đông phủ." Thương Phạt chỉ lười động não chứ không ngu ngốc.
Chỉ cần hắn chịu quan sát, những chi tiết nhỏ cũng không qua nổi mắt hắn, "Ngươi ghét bọn họ vì cái gì?"
"Cực Uyên phủ thống trị Tuy Phục trăm năm.
Con người ở Tuy Phục bị nô dịch trăm năm, nhiêu đó là đủ để ta căm ghét họ rồi."
"Còn gì nữa không?" Lần này hắn không chỉ nói đến Diễm Uyên.
Suy cho cùng chuyện của Diễm Uyên cũng chỉ là giọt nước làm tràn ly.
"Phu quân không cảm thấy bọn chúng đáng ghét sao?" Bạch Ngôn Lê đã biết chuyến đi ngày hôm nay sẽ chẳng thể êm đẹp được.
Y nhịn đến lúc này, giờ mới thẳng thắn nở nụ cười mỉa mai, "Ban nãy ở trong hang động, khi Trường Bạch nói đến chuyện Hạo Nguyệt chặt đứt cánh tay của chụ họ, vẻ mặt đầy căm hận.
Bọn họ nuôi nhốt con người, cướp đi trượng phu của thê tử, cướp mẹ của con thơ, cướp con của cha già, Khi làm tất cả những chuyện ấy, có bao giờ bọn họ cảm thấy thương tiếc một giây hay không? Vậy mà khi con người phản kích, chỉ chém hắn có một cánh tay, hắn đã căm hận như vậy ư?"
Đứng trong trận tuyết, giọng của Bạch Ngôn Lê lạnh thấy xương.
Y tiếp tục nói, "Người nhìn đi, hóa ra yêu quái cũng có tình cảm, cũng biết đau xót.
Nhưng vì cái gì chúng lại tàn ác với con người như thế? Xưa nay chúng không hề nghĩ chúng ta giống nhau, có cảm xúc, có tư duy.
Chúng biết đau, chúng ta cũng biết.
Con người cũng biết khóc, biết căm hận đấy."
"Cuối cùng." Thương Phạt chưa bao giờ dễ dàng nhắc đến mâu thuẫn lớn nhất giữa hắn và Bạch Ngôn Lê.
Nhưng khi tấm rào ngăn mang tên Hạo Nguyệt này xuất hiện, tinh hình dần thay đổi, không còn né tranh được nữa, "Ngươi vẫn hận yêu quái."
"Ta chưa bao giờ che giấu người điều này."
"Nhưng mà ngươi..." Thương Phạt im lặng hồi lâu, không biết nên nói tiếp như thế nào, "Có thể chung sống hòa thuận với Đan, Đào Bão Bão và yêu quái Đông phủ."
"Đó là vì ta yêu người.
Vì ta biết, ta không thể căm hận tất cả yêu quái trên thế gian này."
"Nhưng ngươi lại ủng hộ..." Thương Phạt cau mày, thu lại móng vuốt màu đen.

Ngọn lửa vàng cháy trên không cũng đã tắt.
Hắn thấy Bạch Ngôn Lê gần như bị vùi trong tuyết, mệt mỏi nói, "Có phải ngươi ủng hộ hành động của Hạo Nguyệt?"
Thậm chí còn vui mừng.
Vui mừng khi Hạo Nguyệt xuất hiện.
Đương nhiên Bạch Ngôn Lê cũng chưa từng che giấu điều này.
Khi thấy Hạo Nguyệt từ trên trời giang xuống giết chết đại yêu, cặp mắt sáng lấp lánh của y vẫn ám ảnh Thương Phạt đến tận bây giờ.
"Ta..." Bạch Ngôn Lê vốn định thẳng thắn trả lời, nhưng chẳng hiểu sao chỉ có thể thốt ra một chữ rồi rất khó lên tiếng.
Bởi y thấy gương mặt Thương phạt.
Vị đại yêu ấy dường như rất bình tĩnh nhưng sâu trong đôi mắt lại chất chứa nét bi thương.
"Mười một ngày." Thương Phạt thở dài một hơi, tuyết cũng chậm rãi ngừng rơi, "Ngươi vẫn còn nhớ kỳ hạn ta đặt ra chứ?"
"Phu quân muốn phạt ta sao?" Bạch Ngôn Lê cong khóe miệng, có vẻ như mỉm cười nhưng hai mắt lại đỏ lên.
Thương Phạt trầm giọng, "Ta muốn ngươi nhận sai."
"Nhận sai..." Bạch Ngôn Lê cúi đầu, nhìn đôi giây ướt đẫm.
Y không cảm thấy lạnh nữa, lưng càng thẳng tắp, "Ta có lỗi gì?"
"Ngươi lừa gạt ta, tiếp xúc với Hạo Nguyệt.
Ngươi mượn danh ta, giúp chúng khai mộ.
Ngươi cho rằng những chuyện này bỏ qua dễ dàng được sao?"
"Về chuyện dối gạt người." Bạch Ngôn Lê cúi đầu, dứt khoát nói, "Ta xin lỗi."
"Bạch Ngôn Lê." Cho đến giờ, Thương Phạt mới nhận ra hóa ra mình lại nhát gan như vậy.
Từ trước đến nay, hắn luôn dung túng chiều chuộng Bạch Ngôn Lê, nhưng nói một cách nào đó, hắn sợ Vì hắn biết tính khí Bạch Ngôn Lê, mà bản thân hắn cũng là kẻ chẳng để tâm gì hết, cho nên mới không dứt khoát đối mặt.
Nhưng tất cả những điều đó đều có giới hạn, "Ta đã quá nhường nhịn ngươi, cho nên ngươi mới không biế tiến biết lùi, không biết đâu là trời cao đất rộng."
Bạch Ngôn Lê chưa bao giờ thực sự nhận sai, bởi vì y chưa bao giờ cảm thấy mình sai.
Thương Phạt giơ tay xoa thái dương nảy thinh thịch, vẻ mặt bất lực nhìn đăm đăm vào khoảng không.
"Phu quân?" Thấy hắn như thế, Bạch Ngôn Lê vô cùng đau xót.
"Ngươi khiến ta hoài nghi cuộc đời này." Chậm rãi nhắm mắt lại, Thương Phạt không muốn thấy Bạch Ngôn Lê nữa, "Kể cả tu luyện đến cấp đại yêu hậu kỳ vẫn dế hơn đối phó với ngươi.
Hay là..." Hắn tự giận mìn,mở mắt ra, nhìn Bạch Ngôn Lê như năn nỉ, "Ngươi dạy ta đi.
Dạy ta làm thế nào giáo dục được ngươi."
"Vì sao phu quân phải giáo dục ta?" Nghe câu hỏi này, vẻ mặt Bạch Ngôn Lê ngơ ngác vô tội.
Thương Phạt vẫn một tay xoa trán, thậm chí còn muốn ngồi sụp xuống, "Ngay cả thê lữ mà ta còn không quản nổi...."
"Ta làm không tốt ư?" Thấy vẻ mặt bất lực của hắn, Bạch Ngôn Lê càng đau lòng hơn.
Thương Phạt siết chặt nắm tay, cứng ngắc nói, "Ngươi làm rất tốt, cái gì cũng tốt, quản lý Đông phủ không mắc chút sai lầm lào.
Của cải ta giao cho ngươi quản lý đã gấp lên mấy lần."

"Vậy người..."
"Chấm dứt đi!" Thương Phạt lạnh giọng.
Bạch Ngôn Lê ngẩn ngườ, "Cái gì?"
"Chấm dứt việc liên hệ với Hạo Nguyệt." Chuyện này vẫn chưua dừng ở đó.
Bạch Ngôn Lê từng vì che giấu cho bọn họ mà chịu đày đọa thân xác, vậy tiếp theo thì sao? Y ủng hộ hành động của Hạo Nguyệt, thế thì e rằng những hành động như giúp Hạo Nguyệt mở mộ ở Nam phủ kia sẽ còn lặp lại.
"Nhưng mà...."
"Không nhưng gì hế.
Có phải mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi khiến ngươi bị ảo tưởng không?"
"Ta..."
Bạch Ngôn Lê muốn giải thích, nhưng Thương Phạt chẳng buồn nghe.
"Bạch Ngôn Lê, ta không thỉnh cầu ngươi." Hắn nhấn từng chữ, cứng rắn nói, "Ta đang ra mệnh lệnh."
"Ta đã làm theo lời người, chặn hết lối vào ngôi mộ kia rồi."
"Ngươi xem ta là tên ngốc ư?" Thương Phạt cau có sắc mặt, "Cái mộ đó đã chẳng còn bao nhiêu giá trị nữa.
Nếu như ngươi tiếp tục liên hệ với Hạo Nguyệt, ta cho rằng ngươi sẽ tiếp tục giúp chúng mở ngôi mộ thứ hai, thứ ba."
"Đâu có nhiều mộ như thế."
"Nếu như ngươi không phải con người." Thương Phạt tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, suýt nữa thì nổ tung, "Ta đã ra tay đánh ngươi rồi.
Con mẹ nó, trọng điểm là có mộ để mở hay không à? Ngươi đã thấy bộ dạng của Diễm Uyên chưa?"
"Chuyện này liên quan gì đến Diễm Uyên?"
"Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, ngươi cảm thấy con người ở thế yếu, nếu giúp được thì giúp.
Nhưng ngươi cũng đã thấy Diễm Uyên bị phong ấn rồi, Hạo Nguyệt đơn giản như thế sao?" Thương Phạt dừng một chút, lại nói, "Bọn chúng bảo ngươi âm thầm hỗ trợ, nhưng lại không cho ngươi biết tin tức quan trọng nào? Ngươi có thể tin tưởng chúng sao?"
"Họ không cho ta biết là để bảo vệ ta...."
"Bảo vệ ngươi?" Thương Phạt bật cười, "Lúc ngươi bị ta bắt đi Tuy Phục, Hạo Nguyệt có xuất hiện để bảo vệ ngươi không?"
"..."
"Nếu ta thật sự tàn nhẫn, bỏ mặc ngươi trong tay Hỗn và Huyên Náo, ngươi nghĩ mình sống được mấy ngày?"
"Ta biết.
ta biết người đang bảo vệ ta, nhưng mà..."
"Ta cũng từng cố gắng hiểu ngươi, Bạch Ngôn Lê.
Ngươi là con người, ngươi thấy được cứu tinh của nhân loại, ngươi cảm động, mong chờ bọn họ, muốn giúp đỡ bọn họ..." Thương Phạt bức bối nói, "Nhưng nếu bảy tám năm trước, chúng đã có năng lực để giết chế một đại yêu, thì ngươi nghĩ chúng đơn giản như thế hay sao? Ngươi cảm thấy mục đích của chúng là gì?"
"Bảo vệ..."
"Bảo vệ con người ư?" Thương Phạt nói thẳng, "Ngươi có tin không?"
"Bọn họ..." Trước giờ, Bạch Ngôn Lê vẫn luôn nổi danh là miệng lưỡi sắc bén, nhưng lúc này, y không phản bác được một lời.
Thương Phạt bình tĩnh nói, "Bọn họ có đủ năng lực để bảo vệ con người từ lâu rồi, nhưng khi yêu quái tàn sát khắp các thôn làng thị trấn, bọn họ ở đâu? So với bảo vệ con người, ta thấy bọn chúng thích tàn sát yêu quái hơn.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.