Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 113: Nhường Nhịn






"Ngươi nói cái gì?" Thương Phạt nhấc chân, đá Hỗn văng ra rồi lại túm tóc hắn lôi ngược trở lại.
"Ta..."
"Gì?" Đá thêm một cái, Thương Phạt vốn không nghĩ đến chuyện cho đối phương cơ hội giải thích.
Hắn ngồi xổm xuống, túm tóc Hỗn xách l
"Ta thật sự...."
Nắm chuôi dao găm, Thương Phạt xuyên nó vào lồng ngực Hỗn, chậm rãi ngoay mấy vòng.
"A!" Hỗn bất chợt kêu lên một tiếng, rồi vội bưng tay che miệng.
"Hả? Ngươi vưa nó gì?" Thương Phạt nghiêng đầu, làm như thể mình thật sự bị lãng tai, ung dung nói, "Ban nãy ta nghe không rõ, ngươi nói lại xem nào."
"Ta thật sự không....." Chỉ nhiều hơn được đúng một chữ so với lần trước, Thương Phạt rút dao ra, lần thứ hai cắm xuống mu bàn tay Hỗn, "Chỗ này của y cũng bị thương, phải không nhỉ?"
"Ta nói thật...."
Không chỉ đơn giản là bị đâm một dao, Thương Phạt còn dùng yêu lực của mình tác động vào.
Vì quá đau đớn, Hỗn cũng quằn quại trên mặt đất hệt như Huyên Náo trước khi chết.
Thương Phạt đứng lên, từ trên cao nhìn xuống quan sát hắn, rồi chậm rãi lắc đầu.
"Ngươi chắc chắn không thể sống." Ngại lừa đối phương, sau khi thấy bộ dạng thê thảm của Bạch Ngôn Lê, hắn đã quyết định không giữ mạng của hai yêu quái này.
"Nhưng ta có thể cho ngươi lựa chọn cái chết.
Muốn chết thoải mái một chút, hay là ám ảnh đến mức kiếp sau không dám đầu thai làm yêu quái."
"Ta..." Hỗn biết rõ mình không có năng lực phản kháng.
Hiện giờ hắn chỉ còn cách cố gắng kéo dài thời gian.
"Ngươi muốn biết gì?"
"Gia chủ Cực Uyên phủ ở đâu?" Khi bọn họ đến Yếu Phục gây chuyện, rõ ràng có ba lá cờ cắm xuống.

Nhưng trong quá trình hành động, Thương Phạt chưa từng thấy Cực Uyên phủ góp mặt bao giờ.
"Chúng ta cũng lâu rồi không thấy Diễm Uyên."
"Các ngươi từng nói, chuyện này là ý của ba nhà." Thương Phạt trầm ngâm, hắn rất ít nghiêm túc như thế.
Lúc trước, sở dĩ hắn kiệng kị có đến gần nửa là do vị đại yêu Cực Uyên phủ này.
Kẻ đó hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Hỗn và Huyên Náo.
Hơn nữa, hai mươi năm mấy trước, khi hắn trông thấy từ đằng xa, hắn không thể đoán được chân thân của đối phương.
Nếu gặp tình huống như vậy thì chỉ có thể khẳng định năng lực của hắn không bằng đối phương.
Nói cách khác, gia chủ Cực Uyên phủ mạnh hơn hắn nhiều.
Tuy nói hai mươi mấy năm qua hắn tiến bộ nhanh chông, nhưng đâu có ai vẫn luôn giậm chân tại chõ.
Nếu không gặp mặt đối phương, Thương Phạt vẫn không thể dám chắc.
Đặc biệt là đến thời điểm này, sao Diễm Uyên vẫn không ra mặt? Có phải hắn đang âm mưu gì hay không?
"Đúng là ý chung của ba nhà chúng ta, nhưng kẻ liên hệ với chúng ta là đệ nhất gia thần của hắn."
"Đệ nhất gia thần?"
"Trương Bạch, hắn là tâm phúc số một của Diễm Uyên, luôn đi theo bên cạnh Diễm Uyên."
"Chuyện lớn như thế mà các ngươi không thấy hắn, chỉ thấy gia thần của hắn cũng quyết định hay sao?"
"Chắc ngươi không rõ lắm về tên Diễm Uyên này." Bị khống chế tính mạng, Hỗn tương đối thành thật, "Diễm Uyên không quá để tâm đến quyền thế và địa vị.
Hắn thành lập yêu phủ xong cũng không mấy khi đứng ra xử lý mọi chuyện, thái độ lúc nào cũng dửng dưng như không."
....Về mặt này thì, xem ra hơi bị giống mình rồi.
Thương Phạt méo mặt một chút, lại ra lệnh, "Nói tiếp đi."
"Cho nên từ trước tới giờ, Trường Bạch vẫn luôn thay mặt hắn đi giao thiệp, thảo luận.
Chuyện Hạo Nguyệt lần này do đối phương chủ động tìm đến, chúng ta mới quyết định đến Yếu Phục gặp ngươi để hỏi rõ ngọn ngành." Không có Cực Uyên phủ, hắn và Huyên Náo cũng đứng ngồi không yên, chẳng sớm thì muộn vẫn sẽ tìm đến Yếu Phục thôi.
"Lần cuối các ngươi trông thấy Diễm Uyên là khi nào?" Thương Phạt luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Không phải hắn nghĩ nhiều, mà chỉ đơn thuần là một loại linh cảm.
Hỗn suy nghĩ một lúc rồi đáp, "Hình như hơn bảy năm trước."
"Những năm nay các ngươi không hề trông thấy hắn? Các yêu quái khác thì sao? Trừ các ngươi ra, còn yêu quái nào từng thấy hắn hay không?"
Từ trước tới giờ, gia chủ Cực Uyên phủ nổi dai xuất quỷ nhập thần, Hỗn cũng không quá để tâm.
Nhưng ông thần đòi mạng này đã hỏi, hắn cũng đành ngẫm lại cho kỹ, một lúc lâu sau mới do dự đáp, "Không có đâu.
Chúng ta thi thoảng cũng thăm dò tin tức của Cực Uyên phủ.
Mấy năm nay, quả thực hắn không hề xuất hiện, chắc đã bế quan rồi."
Yêu quái bế quan, ngắn thì mấy tháng, lâu thì mấy năm, chuyện rất bình thường.
Sở dĩ Hỗn và Huyên Náo an tâm là bởi tính cách của Diễm Uyên.
Với thực lực của hắn, muốn xưng bá thì chẳng đã chiếm trọn cả Tuy Phục rồi.
Ba nhà duy trì được nền hòa bình đến bây giờ là bởi một nhà mạnh đến mức không còn gì để bàn cãi mà lại thiếu dã tâm, hai nhà khá thực lực tương đương, cho nên cùng chia tài nguyên, chung sống yên ổn.
Thế nhưng sự cân bằng vi diệu kéo dài mấy trăm năm của Tuy Phục hôm nay đã bị một yêu quái vô danh phá vỡ.
Thương Phạt lại hoàn toàn không nhận thức được điều này, chỉ thờ ơ đáp một tiếng.
"Ngài đang nghi ngờ điều gì sao?" Hỗn rất thức thời, vắt óc tìm cách lấy lòng Thương Phạt.
Chỉ trong thời gian ngắn tiếp xúc, hắn đã nhận ra yêu quái lai lịch bí ẩn này tuy rằng rất mạnh nhưng tính cách như trẻ con, nóng giận thất thường, nếu mình giỏi vuốt lông thì không chừng còn có hy vọng sống.

"Có phải hắn chết rồi không?" Thương Phạt chợt nảy ra ý nghĩ.
"Không thể nào.
Yêu quái khác thì không nói, nhưng Trường Bạch và Diễm Uyên đã kế khế chủ tớ, Diễm Uyên chết thì y cũng không thể sống." Nguyên nhân Hỗn và Huyên Náo đã lâu năm không thấy Diễm Uyên mà vẫn không dám làm gì Cực Uyên phủ là bởi các gia thần của hắn vẫn còn sống, điều đó chứng tỏ Diễm Uyên kia cũng đang sống nhăn răng.
"Vậy à?" Thương Phạt sờ cằm mình, khó hiểu nói, "Sao bây giờ hắn vẫn chưa ra mặt nhỉ?"
"Chuyện này..." Hỗn cũng cáu lắm.
Nếu đối phương tới thì hắn còn thê thảm như thế này sao.
Nhưng trong lúc này, có lẽ đám gia thần trong phủ hắn cũng đã nghe tin.
Chỉ cần kéo dài thêm lúc nữa, bọn họ sẽ kéo quân đến đây thôi.
Lúc ấy, chỉ cần có yêu quái khác bên canh quấy nhiễu, hắn sẽ tìm được cơ hội chạy trốn.
Dù phải chết ít nhiều gia thần thuộc hạ, miễn hắn còn sống thì Hỗn Độn phủ vẫn chưa tan.
"Ngươi cũng không biết à?" Vẻ mặt Thương Phạt có vẻ như đã ôn hòa hơn.
Hỗn thở phao nhẹ nhôm, vưa định nói gì thì cơn đau trước ngực khiến hắn phải trợn mắt ra.
Thương Phạt ấn tay lên trán Hỗn một cái, trực tiếp móc yêu châu trong thân thể hắn ra.
Mất đi yêu châu, vị đại yêu kia như cá mất nước, chỉ có thể co quắp run rẩy.
"Ngươi không biết gì nhiều." Móng tay đen dính máu, Thương Phạt lười liếc nhìn kẻ trên mặt đất, "Vậy thì chết đi."
"A a a a...." Khi gần chết, dù có là đại yêu thì gương mặt cũng vặn vẹo như nhau.
"Thật ra vốn dĩ để cho ngươi sống cũng được." Từ khi đến Hoang Phục, bản thân hắn chỉ muốn là một yêu quái du đãng tiêu sái, không mong xưng vương xưng bá gì hết, càng ít phiền toái càng mừng, nhưng mà đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi mà, "Ngươi khiến y bị thương nặng như thế, chết mười lần còn nhẹ."
Trước khi cất bước rơi đi, hắn quét mắt một cái.
Hỗn không cam lòng trút hơi thở cuối cùng, hình người biến mất, chỉ còn lại yêu thân.
...!
Độc trên tay vẫn còn, Thương Phạt tạm thời khống chế độc tập trung một chỗ, không cho nó lan ra.
Sau khi giết hai vị đại yêu Hỗn và Huyên Náo, hắn rời khỏi thành trấn, lần theo dấu vết Đào Bão Bão lưu lại dọc đương, tìm thấy xe ngựa đỗ ở một vung quê.
Tư Vĩ đang lo lắng bò qua bò lại, Chu Yếm là người đầu tiên nhận ra hắn tới gần.
"Tôn chủ." Hắn khom lưng hành lễ, tiếng động này cũng khiến cho Tư Vĩ để ý tới.
"Tôn chủ!" Lão nhện nước mắt giàn giụa, kích động đến không thể khống chế, từ cách xa trăm thước bay ào đến như cơn gió.
Thương Phạt nhíu mày, nhìn con nhện đen to bằng cái chậu đang rơi xuống đầu mình, vung tay một cái.
Lão nhện bỗng nhiên bị gió tốc lên cao, lúc rơi xuống đất vẫn còn ngơ ngác.
Thương Phạt đến trước xe ngựa.
Chu Yếm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thấy tôn chủ nhà mình bớt cau có rồi.
Hắn kìm chế vui sướng, run giọng nói, "Chúc mừng gia chủ."
"Y sao rồi?" Giết được hai đại yêu mà Thương Phạt lại chẳng hề có vẻ tự hào.
"Đào Bão Bão còn trong xe chữa trị, không nguy hiểm đến tính mạng." Chu Yếm ngắn gọn trả lời, quỳ một chân xuống đất, "Ngài quay về thật tốt quá."
Gia chủ xuât hiện chứng tỏ cả hai đại yêu của Hỗn Độn phủ và Đại Huyên Náo phủ đều đã chết.
Tuy rằng sự thật bày ra trước mắt nhưng Chu Yếm vẫn ngỡ ngàng không dám tin.

"Đứng lên đi." Thương Phạt phất tay, chuẩn bị lên xe.
Lão nhện đã biến về hình người chạy tới, thấp thỏm nói, "Tôn chủ, hai vị đại yêu kia chết cả rồi sao?"
"Chết rồi." Trước khi vào xe, Thương Phạt đáp nhạt thếch.
Bạch Ngôn Lê còn đang ngủ, Đào Bão Bão ngồi cạnh y, một tay đặt lên cổ tay y.
"Sao rồi?" Thương Phạt lên tiếng.
"Ngài đã về." So với Tư Vĩ và Chu Yếm, phản ứng của Đào Bão Bão lạnh nhạt hơn nhiều.
Dường như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài xe, lúc này y mới đứng dậy, hành lễ với Thương Phạt.
Thương Phạt từ lúc vào đến giờ chỉ chú ý đến Bạch Ngôn Lê nên không quan tâm đến thái độ của y.
"Đang ngủ à?" Nghe tiếng hít thở cũng đoán được.
"Vâng.
Vết thương trên ngực là nặng nhất, nhưng chắc đau nhất là vết thương trên mu bàn tan." Đào Bão Bão khàn giọng nói, "Con người có câu tay đứt ruột xót, thập chỉ liên tâm, vậy mà lại bị đâm thấu qua."
Lỗ thủng đầy máu đã khép lại nhưng vẫn để lại một vết sẹo lớn sẫm màu.
Thương Phạt ngồi vào đầu giường, một lúc lâu vẫn không dám đưa tay chạm vào Bạch Ngôn Lê.
"Còn nữa." Đào Bão Bão không giấu được sự bất bình, thấp giọng nói, "Mắt phu chủ không nhìn được nữa."
"Là sao?" Thương Phạt hơi giật mình.
"Phu chủ mù rồi, hẳn là do yêu lực gây thương tích."
"Ngươi không chữa được à?" Thương Phạt cau mày.
Đào Bão Bão quỳ một gối xuống, "Khả năng chữa trị của ta không phải vạn năng.
Thân thể con người rất yếu đuối, nhất là đôi mắt, cần phải điều trị lâu dài bằng thuốc."
"Tức là vẫn phục hồi được?" Yêu quái không cần mắt cũng không sao, nhưng người thì rất khó.
Thương Phạt cau mày, nỗi hận với Hỗn và Huyên Náo càng sâu, may cho chúng là đều chết cả rồi.
"Có thể, nhưng thời gian này thân thể phu chủ rất yếu, cần phải chú ý.
Kể cả trên mặt tâm trạng, không nên bị kích thích lớn." Đào Bão Bão quan sát vẻ mặt Thương Phạt, nhận thấy hắn thương tiếc, bèn lớn gan nói, "Dù ngài có bằng lòng tha thứ cho phu chủ hay không, nếu ngài không muốn y chịu thêm đau đớn thì mấy ngày này, ngài nhường nhịn y một chút.
Chờ khi y khỏe lại, ngài dạy bảo sao cũng được."
"Ra ngoài đi." Liếc nhìn hoa yêu, Thương Phạt vén chăn lên, ngồi vào giường.
Đào Bão Bão luyến tiếc nhìn Bạch Ngôn Lê lần cuối rồi ra khỏi xe.
Xe ngựa bắt đầu chuyển động.
Thương Phạt do dự một hồi, ngón tay chạm khẽ lên đôi mắt nhắm nghiền của Bạch Ngôn Lê.
"Haizz" Hắt rất ít khi thở dài, nhưng nhìn gương mặt không chút huyết sắc của y, hắn lại bất đắc dĩ thở than..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.