Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 16: Hung hiểm




Trong lòng Diệp Vân phát lạnh, lập tức có một cảm giác nguy hiểm đập vào mặt.
Lên tiếng chính là một gã trưởng lão phía trước, không biết vị trưởng lão này cảm giác được điều gì không nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, kính cẩn nói: “ Đệ tử chẳng qua là cảm thấy có một cảm giác khó nói thành lời, giống như cảm thấy trong điện có một chút đạo lý tu luyện vậy.”
“Thật sao?”
Vị trưởng lão kia ngược lại nghe vậy thì nhãn tình sáng lên nhưng lại dùng một ánh mắt không giống vậy mà nhìn hắn, “Luyện Tâm điện chính là nơi cất giữ một viên kim đan của một tiền bối trong tông, nếu thật sự có thể từ đó ngộ ra một ít đạo lý thì đúng là cơ duyên vô cùng lớn.”
“Thì ra trong điện này lại cất giữ một viên kim đan của tiền bối trong tông!”
Diệp Vân và toàn bộ đệ tử ở đây đều chấn động.
Tu sĩ Kim Đan chính là tồn tại trong truyền thuyết, tuyệt đại đa số tu tiên giả, đừng nói là đạt tới, mà có thể nhìn thấy tu sĩ Kim Đan cũng vô cùng khó khăn.
“Làm sao có thể!”
Đoạn Thần Phong một bên thấy vậy không nhịn được mà kêu lên, “Ta nghe nói trăm ngàn năm qua, mặc dù là Thiên Kiếm Tông ta cũng chỉ xuất hiện vài đại tu sĩ Kim Đan, cũng không biết tông chủ Thiên Kiếm Tông của chúng ta có tu thành Kim Đan hay không, dù ở trường hợp nào thì Thiên Chúc Phong chỉ là một đan tông của Vô Ảnh, làm sao có thể lưu giữ một viên kim đan?”
Lời vừa nói ra khiến cho mọi người xung quanh lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Diệp Vân lạnh lùng cười cười, khóe mắt hiện ra vẻ khinh bỉ.
Tên Đoạn Thần Phong này quả là ngu ngốc đến cực điểm, hắn hô to gọi nhỏ như vậy, không chỉ là nghi ngờ lời nói của vị trưởng lão kia, hơn nữa còn có ý xem thường vị trí của Thiên Chúc phong.
Địa vị của Thiên Chúc phong quả thực như lời hắn nói, nhưng mà bản thân hắn còn muốn gia nhập Thiên Chúc phong, lại đắc tội với những đệ tử Thiên Chúc phong xung quanh, sau này chắc hẳn không có chỗ tốt gì.
Ánh mắt liếc qua bên kia, Diệp Vân có thể thấy sắc mặt của vị trưởng lão và toàn bộ đệ tử của Thiên Chúc phong vô cùng khó coi.
Vị trưởng lão kia vô cùng giận dữ, nhưng thấy Đoạn Thần Phong và Lan trưởng lão có chút quan hệ nên mới cưỡng ép dằn xuống.
“Tiểu tử ngu ngốc, ngươi biết cái gì!”
Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hừ một tiếng rồi quát lên chói tai: “Vị tiền bối này xuất thân từ Thiên Chúc phong, cho nên khi Tiên vẫn về sau mới đưa kim đan về đây lưu trữ.”
Tiên vẫn: chắc chớt.
Sau khi phát ra tiếng quát chói tai, hắn mới nhìn về phía những đệ tử khảo hạch đang câm như hến, lạnh lùng nói: “Thiên Chúc phong chúng ta có một vị tiền bối Kim Đan, đó chính là một điều vinh hạnh cho Thiên Chúc phong chúng ta, mà có một nguyên nhân khác, đó là cho các ngươi hiểu rõ, chỉ cần khắc khổ tu hành thì mỗi người đều có thể gặp được cơ duyên vô cùng lớn. Thiên Chúc phong tuy chỉ là một đan tông ngoại môn, nhưng mà thủ đoạn tu luyện lại bất đồng, chỗ tốt cũng sẽ không giống nhau.”
Diệp Vân cúi đầu nghe những điều này, chỉ hy vọng vị trưởng lão này không chú ý đến hắn, nhưng mà ánh mắt của vị trưởng lão này vẫn rơi trên người hắn.
“Có thể dựa vào kim đan của vị tiền bối này mà đạt được một chút cảm ngộ, đó chính là cơ duyên kinh người của ngươi, nhưng mà tâm bất chính, hoặc là gian tế của địch thủ muốn nhân cơ hội trà trộn vào đây, một khi bị kim đan của bổn tông cảm ứng được thì có lẽ sẽ trực tiếp dẫn phát kim uy lực của kim đan, đánh tan thành mây khói.
Vị trưởng lão này nhìn Diệp Vân, thâm ý nói.
Trong lòng Diệp Vân lại phát lạnh.
Tuy rằng lúc trước, quanh ảnh đen trắng trong cơ thể hắn tựa hồ có chút mâu thuẫn đối với khí tức từ trong điện, nhưng mà quang ảnh trong cơ thể hắn cuối cùng có dẫn phát dị động của kim đan hay không, hắn cũng không nắm chắc chút nào.
Nhưng mà cũng không có thời gian cho hắn cân nhắc.
Vị trưởng lão nói xong những lời này thì liền quay người, nói: “Toàn bộ các ngươi đi vào trong điện thờ!”
Lời còn chưa dứt thì một luồng hấp lực cường đại từ trong điện tuôn ra.
Trong chớp mắt, tất cả các đệ tử tham gia thí luyện không thể tự chủ được mà bay vào trong điện.
Một mảnh kim quang chói mắt.
Diệp Vân chỉ thấy linh khí bành trướng đến cực điểm, một loại uy áp đáng sợ xẹt qua thân thể mình, nhưng mà ánh mắt lại không cách nào mở ra.
Mấy hô hấp về sau, kim quang trước mắt biến mất, hắn đồng thời mở to mắt ra thì một hồi âm thanh kinh hô từ bên cạnh hắn truyền đến.
Rõ ràng vừa rồi là đi vào trong cửa điện, nhưng mà trước mắt cũng không phải là nội điện hoa mĩ gì, chỉ mà một vách núi.
Vách núi đối diện cũng là một vách núi đá, cách xa mấy trăm trượng.
Giữa hai vách núi, mây vần cuồn cuộn, căn bản là không thể nhìn thấy vách núi cao bao nhiêu, khiến cho người ta có cảm giác kinh tâm động phách.
Trên vách đá đối diện có một tấm bia đá đứng sừng sững, cao mười trượng, trên toàn bộ tấm bia đá tản mát ra kim quang sáng lạng.
“Kia chính là viên kim đan…”
Tâm thần Diệp Vân chấn động, cảm giác được toàn bộ linh áp chính ở trung tâm của bia đá, hắn có thể khẳng định viên Kim Đan kia chính là được niêm phong ở trung tâm tấm bia đá đối diện.
Lúc này linh áp liên tục xẹt qua thân thể của hắn, thậm chí còn có linh khí nhè nhẹ thấm vào, quanh ảnh đen trắng trong cơ thể hắn lúc ẩn lúc hiện, nhưng lại không có bất kỳ xung đột nào với linh áp của viên kim đan kia.
Trong lòng của Diệp Vân vô cùng chấn định!
“Có thấy tấm bia đá đối diện kia không? Đó chính là cửa vào của Luyện Tâm điện.”
Cũng đúng lúc này, thanh âm của vị trưởng lão kia lại vang lên bên tai, từ trên bầu trời truyền đến, “Chỉ cần các ngươi leo xuống vách đá này, xuyên qua một con sông nhỏ ở dưới đáy cốc, sau đó lại trèo lên vách đá đối diện, xuyên qua tấm bia đá có thể đi ra điện thờ, như vậy là thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử của Thiên Chúc phong ta.”
“Cuối cùng ta cũng nhắc nhở các ngươi một câu, vách đá này cao một ngìn ba trăm trượng, xuống dễ lên khó, trong đó đều có ảo cảnh, tâm trí không kiên định, một khi rơi xuống chính là thịt nát xương tan, hiên tại các ngươi đổi ý còn kịp, có thể rời khỏi.”
Một âm thanh cuồng vọng vang lên.
Ánh mắt Diệp Vân nhìn quét qua, lại chính là Đoạn Thần Phong.
“Hặc hặc, ta ở phía đối diện chờ các ngươi.”
Đoạn Thần Phong cuồng tiếu một hồi, sau đó bay đến vân hải cuồn cuộn, nhảy xuống.
“Ngu ngốc.”
Trong lòng Diệp Vân lạnh lùng mắng một tiếng.
Lúc này, cũng không biết vị trưởng lão kia nói hết chưa, mà trong mây trời cuồn cuộn kia cũng không biết có nguy hiểm nào không, trực tiếp tùy tiện tiến vào, ngoài việc nó hắn đúng là vô cùng ngu ngốc thì không còn gì để hình dung về hắn nữa.
“Đoàn sư huynh xuống đó rồi, ta đây cũng xuống.” Khúc Nhất Bình mặc thanh sam, đồng dạng nhảy xuống.
“Chúng ta là những đệ tử thông qua khảo hạch, tự nhiên muốn là đầu lĩnh.” Quân Nhược Lan dáng người xinh đẹp, tiếng nói nhu hòa. Chỉ thấy thân hình nàng ta lướt đi, váy áo bồng bềnh đi sâu vào trong vân hải rồi hạ xuống, tư thái ưu mỹ đến tột đỉnh.
Một lát sau, những đệ tử thông qua khảo hạch đều biến mất trong vân hải cuồn cuộn.
Những đệ tử khác cũng không kìm nén được, nếu đã đi đến đây thì tự nhiên cũng không có người nào lựa chọn quay đầu lại. Có lẽ với tư cách là tạp dịch ngoại viện của Thiên Kiếm Tông, ở thế tục có thể làm cho quan viên bình thường kính ngưỡng sợ hãi, nhưng như vậy thì sao? Tu thành tiên đạo, trường sinh bất lão, đây mới chính là động lực khiến cho một gã võ giả bước lên con đường tu đạo vô cùng khó khăn.
Những đệ tử có tu vi Luyện Thể Cảnh tứ trọng như Đoạn Thần Phong, khi nhảy xuống thì tư thái vô cùng tiêu sái, mà những đệ tử có tu vi bình thường thì cẩn thận từng li từng tí một đi đến vách núi, chậm rãi leo xuống dưới.
Tu vi của Diệp Vân đã là Luyện Thể tứ trọng đỉnh phong, chỉ kém nửa bước nữa là có thể tiến vào Nội Tức Cảnh, một khi tiến vào Nội Tức Cảnh thì thực lực của hắn liền tăng lên một bước lớn, hấp thu linh khí vào cơ thể càng nhiều hơn, tất cả những đệ tử tham gia thí luyện chỉ sợ không có mấy người có thực lực như hắn, nhưng mà hắn cũng không muốn bị chú ý quá nhiều, không muốn đứng đầu hứng gió, hơn nữa dưới loại tình hình này thì hắn muốn nhìn rõ ràng rồi hẵng nói.
Cho nên hắn một mực không có hành động gì, thẳng cho đến lúc đại bộ phận đệ tử đã đi vào vân hải, hắn mới hít sâu một hơi, cẩn thận nhảy xuống.
Bầu trời mây trắng như bông, không cần gắng sức chút nào, thân thể Diệp Vân trong nháy mắt liền rơi vào biển mây. Hắn chỉ cảm thấy một lực hút mơ hồ từ phía dưới truyền đến, tựa hồ muốn kéo hắn xuống bên dưới.
Nhưng mà hắn cũng không phải người lỗ mãng, nếu lựa chọn phi thân vào vân hải, hắn cũng đã sớm quan sát qua điểm dừng chân rồi. Thân thể Diệp Vân trên không trung hơi đảo một cái liền hạ xuống một vách dá dựng đứng, có một ít đá nhỏ thò ra bên ngoài.
Đúng lúc này thì hắn liền nghe thấy một tiếng kêu thảm.
Hắn nhìn xuống mây trắng cuồn cuộn phía dưới, bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, trong khoảnh khắc liền hút một gã đệ tử vừa nhảy từ trên vách núi xuống. bản thân Diệp Vân liền hết sức cẩn thận, nhìn thấy tình cảnh như vậy thì liền nheo mắt lạt, dừng lại bất động.
Thân thể hắn được quang ảnh đen trắng cải tạo, vượt xa so với những đệ tử tham gia thí luyện này, hắn tập trung tư tưởng rồi quan sát xuống phía dưới, chỉ thấy trong vân hải cuồn cuộn này có ẩn hiện vô số những vòng xoáy dài nhỏ, giống như những cái vòi rồng màu trắng.
Những vòng xoáy này bay nhanh rồi xoay tròn, từng đạo hấp lực cường đại tản ra bốn phương tám hướng, mong muốn kéo hết thảy vào trong đó.
May mà khoảng cách của Diệp Vân với vòng xoáy kia có chút khoảng cách, hập lực tuy mạnh mẽ nhưng không đủ để hút hắn vào. Nhưng mà mấy tên đệ tử tạp dịch bên dưới Diệp Vân lại không được may mắn như vậy, lại vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, hấp lực cường đại trực tiếp kéo bọn họ ra ngoài, vùng vẫy cánh tay trong không trung nhưng không có chút tác dụng nào, trơ mắt nhìn vòng xoáy thôn phệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.