Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 103: Nhập tầng ba




Tu vi Lương Huyền đồng chỉ kém nửa bước là có thể Trúc Cơ, một chường nén giận phát ra, uy lực cường đại đến cỡ nào.
Bàn tay khổng lồ vỗ lên cấm chế, lập tức khiến cho đại địa chấn động, không gian nứt vỡ, gần như sụp đổ xuống. Lập tức, sóng khí cuồng bạo bắn ra bốn phương tám hướng, mà mỗi đạo khí kình đều có thể giết chết những tu sĩ có tu vi như Diệp Vân trong nháy mắt.
Trong quang ảnh vỡ nát, chỉ thấy một bóng người bay ngược ra ngoài, sau đó rơi xuống đất một cách trầm trọng, ra sức giãy giụa muốn đứng dậy, sau đó lại ngã xuống.
Đạo nhân ảnh này dĩ nhiên chính là Lương Huyền Đồng. Hắn gần như đã toàn lực đánh ra một chưởng, rồi bị cấm chế bắn ngược trở lại, uy lực mạnh hơn gấp mấy lần, mạnh mẽ đánh vào thân thể của hắn. Mặc dù thân thể hắn cường đại, cảnh giới cao tuyệt thì cũng khó có thể ngăn cản được. Nếu không phải hắn có ý chí kiên cường thì mặc dù không bị chết tại đương trường thì cũng lập tức hôn mê.
Trăm ngàn đạo khí kình bắn thủ không gian, ngay lập tức đã xuất hiện trước ba người Diệp Vân. Những đạo kình khí này nhanh chóng vô cùng, mà với tu vi của Diệp Vân thì đúng là không có cơ hội ngăn cản.
Sắc mặt Diệp Vân vô cùng ngưng trọng, một tay kéo Tô Linh ra phía sau mình. Nếu như không thể tránh né thì thử ngạnh kháng một phát xem sao.
Nhưng mà, ngay khi khí kính sắp bắn trúng hắn thì chỉ thấy Thần Ấn nhẹ nhàng phất tay một cái, lập tức những đạo khí kình như những mũi tên kia liền hóa thành hư ảo, tiêu tán trong không khí.
Đây chính là thực lực của Trúc Cơ Cảnh.
Thần Ấn chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái mà khí kình đầy trời liền tiêu tán không còn chút dấu vết nào.
Cũng không biết là La Văn Thành dùng cách nào để tránh thoát những đạo khí kình này, chỉ thấy lúc này, trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ, nhìn màn sáng cấm chế bị phá thành từng mảnh nhỏ, cười to lên mấy tiếng.
“Ngũ sư huynh, đa tạ huynh mở giúp ta thông đạo vào tầng ba. Nếu chỉ có một mình ta thì đúng là không thể nào mở ra được đó.”
Lương Huyền Đồng rút cuộc đã bò dậy được, liền nhét một đống đan dược vào trong miệng, nhanh chóng hồi phục tu vi. Hắn đứng dậy thì việc thứ nhất không phải là quát mắng, cũng không tiếp tục ra tay nữa mà thoáng nhíu mày, đưa tay lên sửa lại búi tóc có chút tán loạn rồi lau vết máu trên khóe miệng của mình.
“Bát sư đệ, ngươi nghĩ như vậy thì có thể thoát sao? Chẳng lẽ ngươi không thấy là còn Nhị sư huynh ở đây?”
Trong mắt La Văn Thành cũng hiện lên một tia do dự, nhưng lập tức lại cười lạnh, nói: “Nhị sư huynh nếu đã ra tay thì ngươi sao có thể bị trọng thương? Chỉ sợ Nhị sư huynh sớm đã nhìn thấu, cho nên mới để cho ngươi đánh nát cấm chế này. Có lẽ đây chính là ý chỉ của sư tôn, đúng không?”
Ánh mắt của Tô Linh và Lương Huyền Đồng đều nhìn về phía Thần Ấn.
Vẻ mặt của Thần Ấn cũng không chút biểu lộ gì, như mặt nước yên tĩnh vậy.
“Đúng vậy, mảnh không gian này đã bị vỡ nát, mà đạo cấm chế này từ khi bước vào ta đã nhìn thấu. Nếu như Ngũ sư đệ không cách nào phá vỡ thì ta đành phải ra tay vậy. Bát sư đệ, ngươi thật sự thông minh, sư tôn thật sự rất coi trọng ngươi, lão nhân gia người nói, nếu như ngươi có thể ở tầng ba mà tìm được thiên tài địa bảo thì không chừng người còn có thể tha cho ngươi một mạng.” Âm thanh của Thần Ấn nhàn nhạt vang lên, vô cùng thong dong.
“Cái gì?” Lương Huyền Đồng và Tô Linh đồng thời hô lên.
“Như sư huynh, sư tôn thật sự nói như vậy?” Khuôn mặt anh tuấn của Lương Huyền Đồng lúc này đã trắng bệch, vô cùng hoảng sợ.
Hai mắt của Tô Linh cũng trợn hết lên, nhìn chằm chằm Thần Ấn, trên mặt cũng lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Thần Ấn cũng không hề để ý đến vẻ mặt của hai người, khẽ gật đầu.
Trên mặt của Lương Huyền Đồng lúc này vô cùng thất vọng, nếu thật sự là như thế thì tại sao Thần Ấn ngươi lại không ra tay? Phải biết rằng lực phản chấn của đạo cấm chế kia vô cùng mạnh, cơ hồ là gấp mấy lần lực công kích của Lương Huyền Đồng hắn. Nếu như không phải hắn phản ứng nhanh nhẹn một chút, triệt tiêu một bộ phận công kích thì chỉ sợ lực phản chấn cũng có thể trực tiếp giết chết hắn rồi.
Tu vi của Thần Ấn là dạng gì, nếu như đúng theo lời hắn nói, vừa mới vào đã nhìn thấu cấm chế, như vậy thì chắc hẳn đã biết rõ ràng về nó, hiểu rõ lực phản chấn sẽ cường đại ra sao. Dưới tình huống hiểu rõ như vậy mà hắn lại không chút nhắc nhở, để cho Lương Huyền Đồng tùy ý ra tay, thiếu chút nữa là bỏ mạng.
Mà làm cho Lương Huyền Đồng hắn thấy khiếp sợ chính là, trước khi theo Tô Linh đi vào đây, Âu Dương Vấn Thiên đã đặc biệt dặn dò, nếu như lời Tô Linh nói là sự thật thì không cần băn khoăn, có thể bắt giữ là tốt nhất, nếu không thì có thể trực tiếp giết chết La Văn Thành. Thế nhưng, Âu Dương Vấn Thiên, sư tôn hắn lại nói như vậy với Nhị sư huynh, điều này khiến cho Lương Huyền Đồng hắn không thể chấp nhận được.
“Ngũ sư huynh, hiện tại ngươi đã biết sư tôn chúng ta là nhân vật bậc nào chưa? Hơn nữa nói ngươi đúng là loại người cổ hủ. Chúng ta, những người tu tiên thì có cái gì quan trọng hơn việc tu luyện? Nếu như ta có thể tìm được vật khiến cho tu vi của sư tôn tăng lên, có cơ hội tiến giai lên Kim Đan đại đạo mà nói thì, đừng nói là tha mạng cho ta, ngay cả việc truyền bát y cho ta cũng có thể đó.” La Văn Thành thấy được sự khiếp sợ của Lương Huyền Đồng thì cười nói.
“Bát sư đệ, cấm ngươi không được vũ nhục sư tôn…” Lương Huyền Đồng phẫn nộ quát lên, nhưng lại phát hiện mình không thể nào nói thêm được nữa.
“Nhị sư huynh, nếu như sư tôn đã có lời như vậy thì ta đây liền đi trước một bước, hẹn sau này gặp lại.” La Văn Thành bước qua quanh ảnh vỡ nát, cả thân hình lập tức trở nên mờ ảo rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Thần Ấn cũng không ra tay ngăn cản, mà lẳng lặng nhìn thân hình của La Văn Thành biến mất.
Trong mắt Tô Linh tràn ngập lửa giận, nhìn chằm chằm vào Thần Ấn.
Thần Ấn ngó lơ như không nhìn thấy, thản nhiên nói: “Tốt rồi, xem ra đây đúng là thông đạo vào tầng ba. Chúng ta vào thôi!”
Dứt lời, chân hắn nhẹ giơ lên, thân thể lập tức đã xuyên qua cả trăm trượng, xuất hiện trước mảnh quang ảnh đã bị tàn phá.
Trên mặt Lương Huyền Đồng xuất hiện sự do dự, bất đắc dĩ, cuối cùng đành đi theo.
“Tô Linh sư muội, hai người các ngươi có muốn vào tầng ba hay không?” Thần Ấn quay người nhìn về phía hai người Diệp Vân.
“Ta không đi, Thần Ân sư huynh, các ngươi đúng là làm cho người ta thất vọng, không thể tưởng tượng được Âu Dương sư thúc lại là loại người này.”Tô Linh tức giận không thôi, giậm chân nói.
“Đã như vậy thì hai ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi đây. Chỉ sợ không bao lâu nữa thì sẽ có một lượng lớn đệ tử của các tông môn khác sẽ tiến vào đây, đến lúc đó thì đao kiếm không có mắt, đừng để người ngoài làm bị thương.” Thần Ấn mỉm cười, sau đó xoay người bước vào quang ảnh, thân hình lập tức biến mất.
Lương Huyền Đồng nhìn hai người Diệp Vân, cau mày nói:
Tô Linh sư muội, Diệp Vân sư đệ, để ta tiễn hai người các ngươi ra ngoài. Theo ta suy đoán, một khi tiến vào tầng ba thì tranh đoạt trong đó sẽ vô cùng tàn khốc, căn bản không phải tu vi Luyện Thể Cảnh có thể tham dự vào.”
“Không cần, chúng ta tự đi.” Tô Linh tức giận trả lời.
“Không ổn rồi!”
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Diệp Vân đột nhiên đại biến.
Màn sáng đã bị phá thành mảnh nhỏ kia bỗng nhiên xuất hiện vô số điểm sáng lấp lánh, nhưng mà những điểm sáng này lại không bay ra bên ngoài mà lại bay về phía trong thông đạo.
Cùng lúc đó thì một luồng hấp lực kinh người, từ trong màn sáng đã bị tàn phá, không ngưng tuôn ra.
Chỉ trong tích tắc, Diệp Vân chỉ cảm thấy không gian xung quanh của mình đông cứng lại, mà phía sau hắn thì dường như có vô số cự nhân đang dùng lực kéo hắn về phía màn sáng kia.
“Diệp Vân!”
Sắc mặt Tô Linh cũng trở nên trắng bệch.
Thân hình của nàng thậm chí cũng đã bị nhấc lên.
Thông đạo tiến vào tầng thứ ba đã bị đả thông, cho nên linh lực vốn đang cân bằng lúc này đã bị phá vỡ, liền muốn hút hết toàn bộ mọi người vào tầng thứ ba.
“Lương sư huynh!”
Một tay Diệp Vân kéo Tô Linh lại, lập tức phát ra một tiếng quát chói tai.
Mặc kệ có nguyện ý hay không thì đều bị cuốn vào tầng thứ ba, đây đúng là việc hắn căn bản không hề ngờ tới. Hơn nữa điề làm cho hắn thêm phát lạnh chính là, loại hấp lực khổng lồ này đúng là hắn hoàn toàn không có khả năng chống lại, chỉ sợ chỉ có Lương Huyền Đồng mới có thể giúp hắn và Tô Linh mà thôi.
“Ta…”
Sắc mặt Lương Huyền Đồng lúc này cũng cực kỳ tái nhợt, hắn thật sự đúng là muốn giúp Tô Linh, thế nhưng lúc này lại bị trọng thương, mà lực hút lúc này, cho dù hắn đem toàn lực cũng không thể nào chống lại được.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không nói được lời nào.
“Cái này đúng là số mệnh.”
Sắc mặt Diệp Vân lúc này âm trầm như nước, cắn răng một cái. Xuy xuy xuy, ba tiếng xé gió vang lên, hắn, Lương Huyền Đồng và Tô Linh liền bị cỗ hấp lực khổng lồ hút vào, sau đó biến mất trong vầng sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.