Thế Giới Ngầm

Chương 10:




Bà Mai dẫn Nam đi dọc theo lối mòn trong rừng rậm một lúc khá lâu mà vẫn chưa thấy gì. Hai người đi mãi, đi mãi thì dừng bước lại ở một bãi cỏ trống, trước mặt đã hết đường. Nam nói:
- Ơ lạ quá, ngõ cụt rồi, cháu có thấy gì đâu.
- Phải, lạ thật đấy.
Hai người rọi đèn pin ra xung quanh thì cũng chỉ thấy một toàn cây là cây. Nam bỗng “A” lên:
- Cháu thấy trong phim thì kho báu thường được chôn dưới đất.
Bà Mai bật cười:
- Cháu nghĩ đi đâu thế, phim vẫn chỉ là phim, hơn nữa, tối thế này cháu mò thế nào được.
- A...
Nam thở dài buồn bã.
Bà Mai đang đứng yên lặng thì bất chợt lôi ra tấm bản đồ, sau đó bà soi lên góc phải trên cùng của tờ giấy, ở đấy có một cột số. Bà Mai nhìn cột số rồi lại nhìn về phía lối mòn, sau đó bà bước lên trước ba bước, bước sang trái ba bước, bước tiếp tới trước hai bước, cuối cùng là bước sang phải bốn bước. Nam hiếu kỳ nhìn theo, cậu thấy bà Mai dùng chân xoa lên nền đất một chốc thì cúi người xuống, tay bà như cầm lấy cái gì đấy rồi kéo lên. Ban đầu bà Mai kéo lên không được, lần thứ hai thì có vẻ là bà vận công để kéo thì mặt đất dưới chân như trồi lên, đất cát từ từ chảy sang hai bên.
- Thật sự được chôn dưới đất sao?
Nam định thần nhìn kỹ thì nhận ra đó là một cánh cửa hầm, cậu bèn chạy lại giúp bà Mai kéo lên. Cảnh cửa hầm được mở ra hoàn toàn để lộ dãy các bậc thang dẫn xuống phía dưới. Bà Mai bật đèn pin rọi vào khoảng không tối om và đi xuống từng bước rất cẩn thận. Hai người đi chừng hai mươi bậc thang mà không có bất cứ cạm bẫy nào thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại càng thêm tò mò về thứ được cất giấu.
Một cánh cửa bằng thiếc hay sắt gì đấy chắn ngang lối đi ở bậc thang cuối cùng. Ánh đèn pin từ tay bà Mai chiếu tới một vòng tròn nhỏ với tay vặn nằm chính giữa cánh cửa. Bà Mai soi tiếp lên tấm bản đồ, nhìn tới dãy số nằm góc dưới cùng bên trái, sau đó bà cầm lấy tay nắm vặn sang trái hai nấc rồi vặn về phải ba nấc và vặn lại bên trái bảy nấc, cuối cùng bà mới đứng sang một bên, mở cánh cửa phía bên kia ra.
Hai người đợi một lúc không thấy có gì bất thường mới nhìn vào bên trong, lại một khoảng không gian đen ngòm. Bà Mai rọi đèn vào bên trong thì bất ngờ cả không gian sáng rực lên, thì ra tường của căn phòng được phủ hoàn toàn một lớp kim loại phản quang, nó phản chiếu ánh đèn pin lên tấm kim loại ở phía bên kia, cứ thế làm sáng rực cả căn phòng.
Nam vừa nhìn thì hai mắt đã trợn trừng lên, chính giữa căn phòng chả có châu báu gì sất, chỉ có mười ba chiếc trống đồng cực lớn được xếp sát nhau thành hình bán nguyệt. Mỗi chiếc trống đồng e là phải hai người mới ôm trọn được. Nam nói với vẻ thất vọng:
- Chỉ là mười mấy chiếc trống đồng này thôi sao, có gì mà phải che giấu dữ thế.
- Để bà xem nào.
Bà Mai tiến lại gần ngắm nghía trống đồng. Mặt những chiếc trống đồng này cũng chả có gì khác lạ, được chia làm ba phần rõ rệt. Trung tâm luôn là Mặt Trời với tám tia hoặc mười hai tia hoặc mười bốn tia, vòng tròn bao xung quanh Mặt Trời cái thì là hình chim diệc cổ ở mọi tư thế, cái thì hình người nhiều chân, nhiều tay; vòng tròn ngoài cùng là những ký hiệu ngoằn nghèo, cái cong, cái móc, cái thẳng đủ thứ hình dạng. Quan sát kỹ hơn nữa thì có sự khác biệt nằm ở bên trong hình Mặt Trời. Bên trong Mặt Trời là các đường thẳng vạch ngang, vạch dọc, vạch xéo được nối vào nhau bằng những chấm tròn nhỏ, có điểm chung là kết thúc ở cuối các tia Mặt Trời với vạch thẳng hoặc chấm tròn. Thân trống thì chạm trổ đầy các ký hiệu ngoằn nghèo như trên mặt trống. Tại sao lại có căn hầm chứa đến mười ba chiếc trống đồng cực lớn này thì trên đời này không còn ai biết nữa, chuyện đã xảy ra mấy trăm năm trước, những người biết thì đều đã tạ thế mà mới chỉ truyền lại những phần của tấm bản đồ, không kịp truyền lại gốc gác sự việc cho con cháu đời sau.
Nam bĩu môi chán nản:
- Cái này thì có giá trị gì đâu chứ, họa hoằn lắm thì có giá trị văn hóa... Ơ... cái này...
Nam lập tức ngưng bặt khi mắt cậu liếc qua bề mặt hai chiếc trống đồng đầu tiên, cậu nhìn kỹ hơn một lúc thì bật thốt lên:
- Bà ơi, hoa văn trên hai chiếc trống đồng này hình như không khác gì đồ hình mà người bí ẩn dạy võ cho cháu lúc nhỏ cả.
Bà Mai hỏi lại ngay:
- Thế à? Cháu có mang theo mấy hình đó không?
- Dạ có, cháu luôn mang theo người mỗi khi đi đâu xa.
Nam lôi xấp giấy có đồ hình từ trong balo ra rồi so nó với hoa văn trên trống đồng, quả nhiên như dự đoán, không khác gì cả, khác thì khác chăng là hoa văn trên trống đồng phức tạp, tinh vi hơn rất nhiều. Trong đầu hai bà cháu đều xuất hiện một suy nghĩ hoang đường, chỉ là không dám khẳng định chắc chắn mà thôi.
Nam nhớ lại những gì được người bí ẩn nọ dạy năm xưa, rồi quan sát tới lui hoa văn trên mặt trống đồng thật lâu mới nói:
- Đúng rồi đấy bà ạ, theo như những gì cháu biết thì những chấm tròn và những vạch thẳng là cách vận hành chân khí trong người, còn hình những con chim diệc là các tư thế khi tu luyện, mỗi đồ hình chấm - vạch tương ứng với một con chim diệc. Trên chiếc trống đầu tiên có bao nhiêu con chim diệc tức là có bấy nhiêu tư thế luyện với các đồ hình chấm - vạch. Xấp giấy trong tay cháu chỉ là một phần nhỏ trong tất cả các hoa văn trên mười ba chiếc trống đồng này thôi.
Bà Mai lại hỏi:
- Cháu chắc không đấy?
- Dạ trăm phần trăm ạ.
Rồi bà Mai sực nhớ lại những lời của một người đàn ông đã nói khi tặng bà cây bút đó, ký ức vui buồn mấy chục năm trước ùa về dồn dập, trong thoáng chốc bà Mai vỡ lẽ ra thật nhiều điều: “Tặng em cây bút làm gì... tên ngốc... anh đúng là tên ngốc... em cũng là một con ngốc...” Trái tim bà như bị ngàn lưỡi dao đâm, tưởng chừng như không thở nổi.
Còn Nam đứng bên cạnh thấy bà Mai bất chợt đứng sững người ra, hai mắt rưng rưng đỏ dần lên thì hết hồn, tưởng bà có chuyện gì, bèn gọi to:
- Bà ơi... bà... bà bị sao thế? Bà khóc à?
Tiếng gọi của Nam làm bà Mai giật mình tỉnh lại, bà thầm hít sâu một hơi nén nỗi đau đớn vào tận đáy tim, cố nở nụ cười hiền từ với Nam:
- Bà không sao, bà chỉ đau mắt vì không quen với ánh sáng này mà thôi.
Bà Mai vừa dụi mắt vừa nói:
- Mấy tấm kim loại phản chiếu ánh sáng mạnh quá, mắt bà già cả rồi, nhìn một hồi là đau.
- Thế ạ, vậy bà lấy kính đổi màu của cháu mà đeo này.
- Ừ bà cảm ơn cháu. Mà này, cháu hiểu hết nội dung ẩn chứa trong những hoa văn trên trống đồng không?
- Dạ cháu được người nọ chỉ dẫn những điều cốt yếu rồi ạ, hoa văn trên trống đồng tuy phức tạp nhưng không hề thoát ra khỏi phạm vi những điều cốt yếu đó. Chỉ có mấy ký hiệu ngoằn nghèo đó thì cháu không hiểu, mà người nọ cũng không dạy cho cháu. Thôi thế này đi, để cháu thử tập theo xem sao.
- Này cháu đừng nóng vội, cứ suy nghĩ cho kỹ đã cháu.
- Dạ không sao đâu bà, bà cứ để cháu thử.
Lòng hiếu võ đã nổi lên thì không ai cản được, Nam không để cho bà Mai ngăn nữa, bắt tay vào thực hiện ngay. Trí nhớ của Nam khá tốt, nhìn chiếc trống đồng thứ nhất một hồi thì Nam đã nhớ được sáu đồ hình và sáu con chim diệc đầu tiên. Sau đó bắt đầu xếp theo tư thế chim diệc mà vận chân khí theo chỉ dẫn của đồ hình. Bà Mai dù biết rằng sẽ không có bất trắc gì xảy ra nhưng theo thói quen, bà vẫn nhìn cậu nhóc tu luyện mà lòng đầy lo âu.
Khác với đồ hình trong xấp giấy của Nam là những đồ hình rời rạc không liên quan gì nhau mấy, còn sáu đồ hình vừa mới biết thì một mạch liền lạc, cái này kết thúc là bắt đầu của cái tiếp theo. Khi Nam luyện xong sáu đồ hình thì cảm thấy toàn thân thư thái, tinh thần rất sảng khoái, hơn nữa nội thương do vụ ẩu đả tối qua thuyên giảm hẳn. Nam cả mừng, biết là suy đoán của mình chính xác. Cậu đứng dậy, nói với bà Mai:
- Bà à, cháu luyện xong sáu đồ hình cảm thấy cơ thể rất tốt, không có vấn đề gì xấu đâu bà ạ.
- Rồi rồi, nhưng cháu định làm gì để luyện tiếp, chúng ta đâu thể mang tất cả chiếc trống đồng này ra khỏi đây.
Nam cười hề hề:
- Thời đại công nghệ thông tin rồi, chúng ta có điện thoại mà bà, cháu chỉ cần chụp lại bề mặt mười ba chiếc trống đồng thôi. Người ngoài không hiểu thì đâu luyện gì được chứ.
Bà Mai bật cười, lắc lắc đầu: “Đến chịu với thằng bé này, thế mà nó cũng nghĩ ra được.”
Nam lôi điện thoại ra chụp lại mười ba chiếc trống đồng, đảm bảo hình ảnh thật rõ ràng sắc nét thì mới cùng bà Mai rời khỏi căn hầm, lấp đất lên cánh cửa như cũ rồi trở về thành phố. Nếu không có tấm bản đồ trong tay thì chắc chắn chả có ai ngờ dưới lớp đất rừng lại ẩn chứa một điều bí mật động trời.
Nam về lại thành phố xong, cậu lấy tấm hình chụp hoa văn trên chiếc trống đồng thứ nhất ra tu luyện. Nam hoàn toàn không biết mình đang nắm trong tay một môn thần công thượng thặng mà vào thời đại xa xưa, ai cùng thèm khát có được.
Trong khi đó, một người đàn ông đang ngồi uống nước bên trong một quán cóc ven đường ở phía đối diện, lấy điện thoại ra gọi cho ai đấy. Đầu dây bên kia hỏi:
- Cậu có tin tức gì mới không?
- Dạ thưa sếp, cậu nhóc vừa trở về xong. Cậu nhóc đi cùng một bà lão nữa.
- Ồ thế à, cậu cứ tiếp tục theo dõi nó, có tin gì mới báo ngay cho tôi.
- Vâng thưa sếp.
Người cảnh sát ngắt cuộc gọi, hai mắt ông ta tiếp tục hướng về phòng trọ của Nam. Vì cảnh sát đã xác định được danh tính của những tên lưu manh tối hôm đó nên không tránh khỏi việc cảnh sát nghi ngờ Nam dính dáng đến, họ theo dõi Nam gắt gao là điều đương nhiên. Nam không hề hay biết chuyện này, cậu chỉ chăm chăm vào luyện công, ngoài học trên trường ra thì cậu toàn vùi vào võ học mà thôi.
Bà Mai trở về nhà với vô số dấu hỏi trong đầu. Bà đã có thể khẳng định chắc chắn người bí ẩn dạy võ cho Nam lúc nhỏ là truyền nhân của người tặng cây bút kia cho bà. Nhưng có một điều kỳ lạ là tại sao người đó không tiếp tục dạy Nam mà sau lại đột ngột biến mất? Tấm bản đồ của gia tộc bà có phải là một phần của tấm bản đồ được giấu trong cây bút hay không? Và vì cớ gì mà tấm bản đồ hoàn chỉnh lại bị cắt ra từng phần nhỏ như thế?
Bao nhiêu tâm sự nặng nề cùng với nghi vấn cứ quanh quẩn trong đầu bà Mai làm cho bà đến tận khuya vẫn không thể chợp mắt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.