Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 5: Kịch Chiến




Tống Nam cười gằn một tiếng, hắn có nắm chắc giết được tiểu tử này ngay lập tức. Hắn dơ bàn tay mình lên, hội tụ linh lực xoay quanh, đập thẳng xuống thân ảnh Phi Dương, hô lớn:
"Tiêu Khiển Quyền"
Đây Là một môn võ phổ biến của đệ tử Thủy Sơn Tông hay dùng. Như cái tên, nó tiêu khiển nguồn linh lực lại hội tụ thành vòng xoáy xé gió dùng để xoắn nát đối phương. Đột nhiên, lông mày Tống Nam nhíu lại, hắn cảm thấy mình đánh vào một lớp vỏ cứng.
Phi Dương là kẻ Vô cùng cận thận, Hắn thường xuyên trong rừng luyện tập nên thời gian rảnh hắn thường luyện chế nhiều vật hộ thân chống chết, trước giao chiến hắn đã khoác lên mình một đầu da cá xấu kèm mấy quả bắn gai hộ thể.
Ầm!
Nổ tung một tiếng, vỏ cá xấu tan thành mảnh vụn tung tóe. Trong khói bụi mù mịt, thân ảnh Phi Dương nhanh chóng xuất hiện ném ra mấy quả gai nổ thẳng về phía Tống Nam.
Bùm!
Mấy quả bóng gai phát nổ đến, đại lượng gai nhọn nhằm thẳng phía Tống Nam bắn đến, nhiều như lông nhím, hơn nữa mỗi cái đều được tẩm độc. Hốt hoảng lúc, Tống Nam vội vàng huy động toàn bộ linh lực bản thân hợp lại thành một chiếc thuẫn ngăn chặn số gai bắn tới.
Tận dụng thời cơ trời cho này, Phi Dương không do dự tiến tới trước mặt Tống Nam, giải phóng "Song Đấu Cực Quyền" mà ra. Một quyền như bài sơn hải đảo ngập tràn tới bao phủ Tống Nam lại.
"Bạo Kích" Gấp bốn sát thương.
Quyền ảnh vừa xuất hiện, liền để Tống Nam cảm thấy bất ổn, mất hết dũng khí đón đỡ. Đánh xuống chân khí hộ thể hắn, hắn liền không kiểm soát nổi đến chân khí bản thân được nữa, quyền ảnh cứ thế đánh xuyên qua, đụng thẳng người hắn.
Ầm!
Cả người Tống Nam liền lập tức bị đánh bay mấy trăm mét thành một đường thẳng trên đại địa. Miệng hắn thì cứ liên tục chửi rủa: "Chết tiệt, giun dế ngươi dám làm trọng thương ta" "Cứ đợi đấy, ta sẽ quay lại giết ngươi".
Aaaaa
Tiếng hét thảm của tên này xa dần nhỏ dần rồi chả còn động tĩnh gì nữa. Phi Dương cũng rõ ràng, tên đó chắc chắn sẽ không chết, chỉ là trọng thương, bị đánh đi xa, khả năng cao là sẽ quay về chỗ này sớm thôi. Giữa các cảnh giới với nhau chính là sự khác biệt về chất khó lòng thay đổi, vì vậy vượt cấp bọn mạnh hơn mình khá khó, đặc biệt tình trạng Phi Dương chưa đủ tiêu chuẩn để vượt cấp.
Tận dụng thời gian, Phi Dương lạnh lùng lao về phía Tống Kiệt đám người. Bị con mắt Phi Dương quét tới, Thiên Tuyết rùng mình. Khi nàng nhìn thấy Tống Nam bị đánh bay thì nàng đã run rồi, không còn tinh thần mà chiến đấu nữa. Nàng vội vã tiến lên và nói: "Huynh đài, có gì từ từ nói, đừng nóng vội?"
Phi Dương nở một nụ cười dịu dàng: "Xin lỗi, cô nương, tại hạ thật cũng không muốn vậy a."
"Công tử bình tĩnh, đừng, đừng động thủ." Thiên Tuyết vội vàng hoảng hốt lùi về sau.
Phi Dương nhẹ răng ra cười, thân ảnh thoắt cái đã bay thẳng tới trước mắt nàng. Hắn không phải thánh mẫu, cũng không phải kẻ nhân từ. Kiếp trước cũng vì nhân từ mà hắn bị vùi dập. Bất quá, đối với kẻ muốn giết mình hắn sẽ không lưu thủ. Chưa kịp phản ứng, Thiên Tuyết đã nhìn thấy cú đánh rọi vào người mình.
Oong!
Phi Dương nhận ra mình đánh trượt, thấy cái ngọc vỡ ra ở cổ nàng hắn rõ ràng ngay đó là bảo vật phòng thân. Bất quả lực đẩy đã khiến nàng văng ra một đoạn mấy mét.
Khốn khiếp
Tống kiệt thấy vậy vội vàng nhảy ra đỡ Thiên Tuyết. Hắn không để Thiên Tuyết xảy ra chuyện được, lửa giận của tông chủ không phải dễ trêu.
Phi Dương đứng tại chỗ, hắn phát hiện tên trung niên kia sắp trở lại. Không thể chờ thêm, hắn xoay người lao thẳng về đôi nam nữ còn lại, đánh ra hai quyền.
Phải biết hắn bây giờ là võ linh hậu kỳ cộng thêm song đấu cực quyền cùng giai hắn hầu như vô địch. Hai đôi nam nữ cũng bất quá võ linh hậu kỳ, nhưng lại chênh lệch quá nhiều, căn bản không lực hoàn thủ.
Dưới song quyền của hắn, hai người hét thảm một tiếng, ngạnh sinh sinh bị đánh nổ đầu, máu vẩy trời cao. Lúc này, không do dự, Phi Dương vội vàng xoay người lại. Hai chân toàn lực giẫm một cái "phanh" bay thẳng về phía trước bỏ trốn.
"Đáng chết"
"Tống Kiệt, ngươi ở lại chăm sóc Thiên Tuyết đi."
Tống Nam về lại chỗ cũ không do dự tiến về phía Phi Dương đang chạy trốn. Lần này, hắn thật sự mất mặt để một tên võ linh đùa bỡn, không thể nghĩ về tông môn hắn hạ tràng sẽ ra sao. Hắn thật sự sợ, sợ lắm, hắn nhất định phải giết tiểu tử này.
Phi Dương cũng không phải thằng ngu hắn có nắm chắc chạy trốn. Không chậm trễ hắn tung thêm mấy quả bom khói tự chế bên hông ra để cản đường. Mỗi 3 phút hắn ném 1 trái.
Tống Nam đuổi theo Phi Dương ngày một xa, vì cái địa hình rừng này hắn không quen thuộc bằng Phi Dương cộng thêm bom khói liên tục rơi xuống khiến hắn mất phương hướng dần.
Khói bay khắp nơi, sau khi tổn hao 25 trái bom khói, Phi Dương không còn cảm thấy Tống Nam khí tức nữa. Để an tâm hắn vừa rải thêm mấy quả vừa chạy vừa ném.
Ở trong làn khói Tống Nam đã mất dấu Phi Dương, hắn điên cuồng tìm kiếm thân ảnh kia, đáng tiếc là hắn vẫn không thấy. Tống Nam ngửa cổ lên rống to.
"Chó chết, Aaaaa"
Nơi xa, Sau khi đánh giết xong, Phi Dương cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn có cảm giác mình chỉ cần chém thêm vài đứa nữa là lên đỉnh phong. Tiếc là hắn không đủ cơ ăn lại, hắn có ý định phải xuống núi một chuyến, tiện thể nghiên cứu cái Thủy Sơn tông kia xem sao.
Bất quá, hắn không nghĩ đến mình giết nhầm có vài người lại đúng con cái của tông môn cự đầu xà vùng này.
...
Thủy Sơn tông, đại sảnh.
Một lão giả đang ngồi uống trà ở giữa đại điện. Phía dưới chính là Tống Nam, Tống Kiệt cùng Thiên Tuyết ba người. Vừa nghe xong, thần sắc hắn cứng lại.
Một vết nứt bỗng nhiên xuất hiện trên chén trà.
Bành.
Chén trà vỡ ra, bắn tung tóe. Thiên Sơn quát lớn: "Hỗn trướng, phế vật có mỗi mấy đứa đệ tử không bảo vệ được, hành quyết hắn cho ta.."
"Tông chủ, xin tha mạng a" Tống Nam cuống quýt quỳ xuống. Kỳ thật hắn chỉ là họ hàng xa của Tống trưởng lão được may mắn lên làm chức vụ này thôi, hắn rất sợ nguy cơ mình phải chết ở đây.
Dưới trướng tông chủ hai vị trưởng lão đồng thời rống to:
"Tại Ngươi mà nhi tử ta chết, ngươi phải đền mạng"
"Kẻ vô năng như ngươi cần phải chết, không nên giữ lại."
Thiên Sơn tông chủ gằn một tiếng: "Lời ta nói sẽ không rút lại". Âm thanh vừa rơi xuống lúc, vài tên chấp pháp đột nhiên lao gia kéo Tống chấp sự xuống. Bên ngoài liền xuất hiện một tiếng hét thảm như chọc tiết lợn, rồi im bặt liền. Thiên Sơn quay sang nhìn Tống đại trưởng lão nói: "Ta xử lý vậy không có dị nghị gì chứ Tống trưởng lão?".
Tống đại trưởng lão lạnh lùng nói: "Lời tông chủ lão hủ không có ý kiến, bất quá đứa con thứ hai của ta chết oan ngài cần bắt được hung thủ ngay cho ta". Hắn là kẻ có tu vi cao thứ hai trong tông chỉ sau tông chủ, đứa con thứ hai của hắn chết rồi hắn không thể để yên.
Thiên Sơn liền dõng dạc nói: "Đã vậy chúng ta sẽ phong tỏa toàn khu vực không thể để cá lọt lưới, đồng thời phái mật thám đi tìm tiểu tử kia, các trưởng lão có ý gì không?"
"Rõ" các trưởng lão đồng thanh kêu lên, tông chủ bọn bắn rất có uy nghiêm nên không thể không nghe a.
P/s: Chúc đạo hữu đọc truyện vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.