Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 82: Dùng dao mổ trâu giết gà




Một cảm giác thật là kỳ diệu, cả người thật nhẹ nhàng, Nhóc tỳ cảm thấy cả người nó giống như muốn bay lên, nhưng chỉ cần nó hơi dùng sức một chút sẽ sinh ra lực lượng bộc phát.

Ba cái động thiên như ba ngọn núi lửa cuồn cuộn tinh khí, dung nham từ trên chảy xuôi xuống, chui vào trong cơ thể nhóc tỳ, làm cho sức sống toàn thân nó hừng hực lên, luôn ở trong trạng thái mạnh mẽ nhất.

Một tiếng thú rống vang lên, bên trong dãy núi này, một con quái vật khổng lồ xuất hiện, nó dài chừng ba mươi mấy mét, da lông màu ánh bạc giống như tơ lụa, gấm vóc vậy, trên đầu nó dài ra một cặp sừng kỳ lân, con mắt thì to như một cái chậu rửa mặt lớn, đỏ tươi như máu nhưng ánh mắt nhìn lại thật lạnh lẽo.

Nhìn qua thì nó giống như một con cọp trắng, nhưng trên đầu lại có một đôi sừng kỳ lân, hơn nữa trên lưng còn mọc ra mấy chục cái gai xương dựng đứng, trắng sáng như tuyết, mỗi một cái dài đến cả trượng, chẳng khác nào chiến mâu.

Nó là một con hung thú thật sự, nó đã hiểu được hàm nghĩa của phù văn và chiếm giữ lấy địa bàn ở trong dãy núi này, cũng không biết, nó đã giết chết bao nhiêu hung cầm mãnh thú mới củng cố được địa vị bá chủ hiện nay, vậy mà tiếng nổ cực lớn kia lại quấy rầy nó, nó cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị mạo phạm nên đến để giết chóc.

Nếu là trước kia, khẳng định lựa chọn đầu tiên của nhóc tỳ là chạy trốn, nhưng hiện tại, nó cũng không e ngại, thản nhiên đứng trên một tảng đá, đôi mắt to trong suốt lẳng lặng mà nhìn con hung thú.

Ban đầu sát khí của hung thú bành trướng, thế nhưng chỉ sau một lát giằng co, nó gào lên một tiếng rồi quay người chạy trốn, một trảo đập một tảng đá nặng vạn cân thành bột mịn. Sau đó, nó nhảy lên, quanh thân hào quang di động, y như một con Li Long màu bạc vắt ngang vùng núi. Nó đang rất tức giận, há mồm phun một cái, phun ra ánh sáng màu trắng san bằng cả một khu rừng núi thành đất bằng, sau đó mất hút ở chỗ sâu trong dãy núi.

(Li Long: là con rồng không sừng trong truyền thuyết, hình tượng thường được dùng trang trí trong các công trình kiến trúc)

Trên trời phía xa xa, xuất hiện mấy cái chấm đen nhanh chóng vọt tới, thì ra là mấy con ác điểu, toàn thân là phù văn lập lòe tỏa ra ánh sáng chói mắt, chúng nó phát ra khí tức mạnh mẽ, khủng bố làm cho muông thú kinh hãi, lo sợ.

Sát khí cuồn cuộn, dường như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể lao xuống.

Nhóc tỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt bắn ra hai chùm sáng kinh người, đáy mắt sinh ra hai cái phù văn như ép người phải hành lễ.

Mấy con hung cầm gáy dài, rồi vỗ cánh, trong nháy mắt xông lên giữa tầng mây, bọn nó vừa kinh hoảng lại vừa tức giận, càng nhiều hơn là sợ hãi, chỉ dừng lại trong chốc lát rồi nhanh chóng bay về phía chân trời rồi mất hút.

Xung quanh vùng núi này, các sinh vật ở đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn đều không có con nào dám khiêu chiến nhóc tỳ, tất cả đều lùi bước.

(Chuỗi thức ăn (quan hệ thức ăn): là một dãy gồm nhiều loài sinh vật có quan hệ dinh dưỡng với nhau, loài đứng trước là thức ăn của loài đứng sau. Mỗi loài được coi là một mắt xích trong chuỗi thức ăn, vừa là sinh vật tiêu thụ mắt xích phía trước nhưng cũng bị sinh vật mắt xích phía sau tiêu thụ. Các chuỗi thức ăn dày đặc tạo nên các mạng lưới thức ăn.

vd : cỏ → thỏ → sói → xác chết → vi khuẩn → cỏ;

Ở đây nói đỉnh cao nhất chỉ loài đứng cuối trong chuỗi thức ăn)

Thạch Hạo chưa từng ra tay, đã làm mấy vị bá chủ đáng sợ trong núi kinh hãi mà rút lui.

Nó ngồi xếp bằng lại, yên lặng mà tìm hiểu, đắm chìm trong cảm giác của Động Thiên cảnh, dung nham tuôn ra, bao phủ lấy nó làm thành quang cảnh một vùng sương mù bốc lên, thoạt nhìn sẽ thấy vô cùng thần bí.

Sau suốt một ngày một đêm, nhóc tỳ mới dừng lại, đứng dậy đón ánh bình minh, hít thở không khí buổi sáng trong lành. Bây giờ nó đã cảm thấy cảnh giới được củng cố hoàn toàn, ba ngọn núi lửa đã ẩn dấu vào trong rồi dần dần biến mất, mà nó cũng nhanh chóng trở lại Thạch thôn.

"Wa! nhóc tỳ trở về rồi, lại còn giết được một con Giao Báo nữa!"

Bọn nhỏ reo lên kinh ngạc, nhóc tỳ trở về khiêng theo một con thú rất lớn, dài mười mấy mét, thân là thân báo, đầu lại là Giao, mặc dù đã chết nhưng vẫn đáng sợ như khi còn sống vậy.

"Hài tử cháu đột phá sao?" Tộc trưởng mừng rỡ.

Nếu không phải như vậy, con Giao Báo này không thể bị săn giết dễ dàng như vậy, nó cực kì mạnh mẽ, nhóc tỳ trở về ung dung nhẹ nhõm như vậy là đủ chứng tỏ rồi.

"Vâng!" Thạch Hạo gật đầu, đôi con mắt trong suốt tinh khiết, toàn thân lóng lánh trong ánh bình minh thật khiến người ta bùi ngùi, mới chỉ là một em bé thôi nhưng đã là cao thủ Động Thiên cảnh.

Đây là cảnh giới mà rất nhiều người cả đời cũng không bước vào được, vậy mà nó lại đạt được trong vòng mấy năm ngắn ngủi như thế, dù cho ai đó quan sát bằng ánh mắt nghiêm khắc e rằng cũng phải sợ hãi, thán phục.

"Nhóc tỳ cậu có nắm chắc đánh bại đám hung khấu kia không?" Đám trẻ men theo bờ hồ chạy tới, vây quanh nhóc tỳ, chúng nó nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của mình, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Người già trong tộc thì bị quất cho bay đi, bậc cha chú thì trên mặt vẫn chưa phai đi vết roi vọt, cảm giác nhục nhã này thật là bi phẫn, thật khó có thể nuốt giận được. Hơn thế nữa, sự sống còn của mọi người cũng là vấn đề lớn, có thể tất cả mọi người đều sẽ bị bọn hung khấu vô tình kia chém chết.

"Tớ sẽ cố hết sức, không cần phải sợ bọn chúng!" Trong mắt tiểu Thạch Hạo lập lòe ánh điện.

Sau đó hai ngày, từ chân trời đằng xa truyền tới từng mảng âm thanh rầm rầm. Đó là một đoàn thiết kị, có vảy chi chít, chúng đều là mãnh thú hung tàn, tuy chỉ có mấy chục con, nhưng lại giống như một dòng lũ lớn, mang theo khí tức cuồng bạo xông tới.

Tuy hiện tại còn chưa tới kỳ hạn, nhưng hung khấu lại đã xuất hiện, tỏa ra sát khí cuồn cuộn, những con thú đi theo bọn chúng thì miệng đầy những cái nanh nhọn khổng lồ dính máu, trên đầu là những cái sừng vừa thô vừa to, trông rất dữ tợn.

Bọn hung khấu kéo đến lúc này cũng chỉ là một phần nhỏ, bộ phận chủ lực cùng với con Tế Linh kia thì không hề đến. Tuy chỉ có vậy nhưng sát khí chúng tỏa ra vẫn rất mạnh mẽ, khiến cho nhiệt độ xung quanh Thạch thôn hạ thấp xuống.

"Dã dân, các ngươi chuẩn bị xong chưa?" Trên một con mãnh thú, một tên đàn ông mặc áo giáp đen cầm roi sắt chỉ vào thôn dân hỏi.

Thôn dân không trả lời, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn.

"Các ngươi không nói gì sao, tại sao không nói chuyện?! Chỉ còn có hai ngày là đến kỳ hạn, nếu như hiện tại các ngươi vẫn không có Hắc Kim, ta nghĩ cũng không cần đợi hai ngày nữa rồi!" Thái độ tên thủ lĩnh này rất tàn bạo, mỗi khi nói chuyện đôi mắt trợn tròn, dựng ngược lên,

"Hừm, ít đi rất nhiều người, chạy trốn rồi sao?" Một tên thủ lĩnh khác mở miệng, mặt hắn trầm xuống, con ngươi lại càng lạnh lùng hơn, nói: "Không được bọn ta cho phép, vậy mà dám trốn, thật sự là không biết sống chết, các ngươi cho rằng làm như vậy thì có thể sống ư?"

Trong đám hung khấu, có mấy tên thì vui vẻ ra mặt, hàm răng trắng hếu, trông rất tàn nhẫn, bọn chúng cưỡi trên mấy con Ngao Khuyển khổng lồ cao tới hai ba mét, dài đến năm sáu mét, răng nanh như những con dao găm trắng tuyết.

Loài Ngao Khuyển này sinh trưởng trong Đại Hoang, hung dữ nhạy cảm, thế mạnh là khứu giác, cho nên bọn chúng tin tưởng dù cho người trong thôn có bỏ trốn khỏi thôn cũng khó mà chạy thoát được.

"Khi các ngươi bị bắt trở lại, ta muốn cho các ngươi hiểu thật sâu sắc, cái gì gọi là sống không bằng chết!" Một tên thủ lĩnh lành lạnh mở miệng, tiếng nói của hắn khiến người ta cảm giác lạnh thấu xương,

"Ồ, đó là..." Bỗng nhiên, có tên hung khấu phát hiện trong thôn có Độc Giác Thú lóe lên rồi biến mất, con mắt hung dữ lộ ra vẻ vui mừng.

"Là Độc Giác Thú - biến chủng của Lân Mã, với cơ thể cường tráng, toàn thân phát ra ánh sáng bạc, chúng nó ngày có thể đi vạn dạm, là thú cưỡi có tốc độ cực nhanh!"

"Không chỉ có một con, mà lại còn nhiều như vậy!"

Vừa rồi Độc Giác Thú đểu ẩn núp quanh rừng núi, khiến bọn chúng không nhìn thấy, lần này lại nhìn thấy đúng lúc, bọn hung khấu hưng phấn đến híp cả mắt, đứa nào đứa nấy vô cùng kích động.

Loài linh thú này không phải là loài rất mạnh mẽ, mà ưu điểm của chúng chính là tốc độ nhanh, tuy nhiên chúng lại rất thưa thớt.

Nếu bọn chúng có thể cỡi Độc Giác Thú, thì khác gì làn gió qua lại, hành động càng thêm mau lẹ. Bọn chúng có thể tung hoành giữa vùng Đại Hoang mênh mông này mà không gì có thể cản trở nữa.

"À, chúng lại bị một đám nhóc con cưỡi, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào sao?" Một tên thủ lĩnh lạnh lẽo, chăm chú mà quan sát, sau đó nhìn về đám người lớn đang đứng ở đầu thôn nói: "Để cho mấy đứa nhóc mang Độc Giác Thú lại đây."

Nhưng mà, ở đầu thôn, một đám trai tráng khỏe mạnh không ai đáp lại chỉ đáp lại phía hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Dã dân, bọn mày câm hết rồi sao, tao nói không nghe thấy gì sao? Bảo bọn nhóc đem Độc Giác Thú tới, kính hiến cho chúng ta, bằng không thì lập tức huyết tẩy cái thôn này!" Một tên đầu lĩnh khác uy hiếp, trên người hắn mặc áo giáp màu đen, ánh mắt như dao sắc.

Hắn thúc dục mãnh thú tiến về phía trước, tay vung roi ngựa, quất về phía đám người Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao, hắn chính là kẻ gây ra vết thương rất dài trên mặt cả đám người ngày trước, đã khiến họ chảy không ít máu. Lúc này hắn vẫn là thái độ hung tàn ngang ngược cũ, tiến tới là đánh, thật quá ác độc.

"Bịch"

Nhóc tỳ tiến lên ngăn cản trước mặt đám người, một tay đã bắt được cây roi.

"Ồ..." Tên thủ lĩnh này kinh dị, lực lượng một roi này của hắn lớn đến mức nào, chính hắn rõ ràng nhất, vậy mà bị một đứa bé một phát tóm gọn.

"Ông" Hắn khẽ động cổ tay, phù văn lan tràn dọc theo thân roi tiến về đầu roi, nhưng khi chạm tới bàn tay nhóc tỳ thì lập tức bị dập tắt.

"Thằng nhãi ranh này có chút quái lạ!" Hắn lắp bắp kinh hãi, một chân tàn nhẫn mà đạp thẳng vào mặt nhóc tỳ, muốn đạp nát mặt nó.

Mắt to lóe sáng, Nhóc tỳ đã nhanh hơn hắn, "Phịch" một tiếng đã bắt được mắt cá chân tên thủ lĩnh, hơi giật một cái làm hắn rơi xuống tọa kỵ, sau đó xoay mạnh một,cái đập hắn xuống đất.

"AAA..." Thủ lĩnh kêu thảm thiết.

Bụi mù vọt lên, khuôn mặt của hắn tiếp xúc thân mật với mặt đất, miệng mũi phọt máu, nhất là cái miệng, máu thịt thì be bét, răng thì gãy hơn mười cái.

Biến cố này quá kinh người, đám hung khấu thật không ngờ một cái thôn yếu ớt này lại có người dám phản kháng, hơn nữa còn là một đứa bé, lập tức có chút bối rối.

Tên thủ lĩnh thì sợ hãi, cả người sáng lên, phù văn đan xen, muốn thoát ra, nhưng mà dưới thần lực của nhóc tỳ, sự phản kháng của hắn là vô dụng, mắt cá chân bị bàn tay nhỏ bé bắt lấy, chẳng khác nào bị một cái cùm sắt cùm chặt, sắp đứt cả ra.

Nhóc tỳ vung vẩy hắn như đang vung vẩy một người rơm, lại tiếp tục đập xuống đất, cách làm thật đơn giản mà lại bạo lực.

"Phụt"

Tiếng máu thịt vỡ vụn vang lên, tên thủ lĩnh kia kêu thảm thiết, lần này hắn đâm vào một tảng đá lớn, xương cốt toàn thân nhiều chỗ bị gãy, thân thể nát tươm.

Nhóc tỳ ném hắn như ném con chó chết về phía đầu thôn, Thạch Lâm Hổ tiến lên, dùng bàn chân to đạp lên ngực hắn, : "Không phải mày hung hăng càn quấy lắm sao?"

"Dám cầm roi đánh vào mặt ông mày, nhịn mày lâu lắm rồi!" Một đám người lớn, cụ già bu lại, dùng chân chà đạp.

"Á..."

"Phụt"

Lúc này, mặt tên thủ lĩnh đã bị biến hình, cái mặt như trái dưa hấu bị người ta giẫm nát bét.

Mọi chuyện xảy ra chớp nhoáng. Nguyên một đám hung khấu bị ngây dại, tất cả mọi chuyện quá bất ngờ, lần trước tới đám người trong thôn này yếu ớt khác gì bầy cừu non, còn không dám phản kháng, vậy mà hôm nay, ngay cả một đứa bé đều hung hãn như vậy? Đám người lớn kia lại càng điên rồ hơn!

"Giết cho ta!" Một tên thủ lĩnh khác vội vàng quát lớn, lệnh cho đám giặc cướp ra tay giết chóc đám người ở đầu thôn.

Tiếng "Leng keng" không dứt, đám giặc cướp rút hết vũ khí ra, tiến lên để chém giết sạch Thạch thôn.

Nhóc tỳ hét lớn một tiếng, vỗ vào mấy tên đằng trước, phù văn khuếch tán ra, làm bàn tay nó như là thoáng một cái phóng to bằng cái thớt, vẫn là âm thanh leng keng, nhưng lần này là lần lượt từng tên hung khấu bị đánh bay ra ngoài.

Một luồng thần lực kinh người, tất cả bọn hung khấu đều bị đánh đến gãy xương đứt cốt, sau khi bị đánh như vậy thì chắc chắn khó có thể nhúc nhích, càng không cách nào đứng dậy được.

Mà đây chỉ là một chiêu tùy ý của nhóc tỳ, nó chưa dùng bao nhiêu sức mạnh đã tạo thành lực sát thương lớn như vậy.

Tên thủ lĩnh còn lại khẽ hô, lòng bàn tay hắn sáng lên, từ đó một vầng rực lửa bắn ra, ánh sáng chiếu rọi khắp cả đầu thôn, hắn dùng phù văn xuất ra Hỏa Quang Thuật.

Trong quá khứ, sát kiếp thiêu đốt khắp nơi của bọn hung khấu thì chính hắn là một trong những tên chủ lực, việc của hắn là phụ trách đốt cháy làng xóm, khiến cho không ít dân chúng phải táng thân trong biển lửa, mà hắn chính là dựa vào loại Hỏa Quang Thuật này.

Vậy mà hôm nay, nó lại vô dụng với nhóc tỳ, tiểu Thạch Hạo bình tĩnh đẩy ra một chưởng, phù văn dày đặc không trung dập tắt ngấm ánh lửa hừng hực kia, sau đó như là một tòa núi lớn đánh tên thủ lĩnh này bay ra xa mấy chục thước.

"Bạch bạch bạch" xương cốt trên người tên thủ lĩnh bị gãy hơn nửa, cũng khó có thể tiếp tục đứng dậy nữa.

"Bọn giặc cỏ, chúng mày bá đạo này, càn quấy nữa này?"

Đám người Thạch Phi Giao tiến lên, cầm trong tay trọng khí, đập tới, mỗi một đập đều có một vòi máu phọt lên.

(trọng khí : vũ khí hạng nặng) nguồn TruyenFull.vn

Bọn hung đồ nằm trên mặt đất, mỗi một đứa ít nhất cũng đã giết mấy chục mạng người, ngày thường vẫn hung tàn bạo ngược, nhưng bây giờ tên nào tên nấy sợ hãi, con mắt mở thật to, van xin sự tha thứ.

Nhóc tỳ ra tay thật mạnh mẽ, đối phó với một phần nhỏ trong đám hung khấu này rất dễ dàng, nhưng nó biết, kẻ địch lớn thực sự phải là con Tế Linh kia, so với nó một đám người này chưa tính là gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.