Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 710: Chiến đế




Dịch: Ngân
Biên: ronkute

"Một niệm sinh, trăm đời cô quạnh. Ánh mắt chuyển, thương hải tang điền."
Phần cuối thiên địa, bóng ảnh khổng lồ mơ hồ kia mở miệng, hắn vẫn ngồi xếp bằng ở đó cứ như sống cùng trong năm tháng trước kia, quan sát ba ngàn châu của thượng giới.
Đó là một vị Chiến đế!
Hắn xưng hùng ở thái cổ, sáng lập thần thoại, khai sáng một truyền thuyết Đế tộc, là một vị tồn tại cổ xưa vô thượng.
Không ai nghĩ tới hắn vẫn còn sống. Dựa theo cốt thư ghi lại thì hắn sớm đã tọa hóa trong dòng sông thời gian rồi, trở thành bụi và đất, làm sao có thể trở lại?
Đây là cảnh tượng khó tin khiến người khác khó tưởng tượng được!
Chiến đế, quân lâm thiên hạ, từng chinh chiến ba ngàn châu, ngạo thị Cửu thiên Thập địa, tắm rửa máu của vô số bá chủ, là tồn tại chí cao với uy danh vô địch.
Ai cũng nói hắn đã chết, sớm đã đưa ra kết luận thế nhưng nay hắn lại tái hiện ở thượng giới khiến các thần run sợ, không ai không kinh hãi.
"Đại mộng trăm vạn năm, xưa nay ai biết được?"
Một bên, ký hiệu lấp lánh đầy trời, lão Thiên Nhân ngồi xếp bằng ở trong hư không lộ ra chư thiên, ba ngàn đại giới chuyển động theo hắn, vô số thần ma hiện lên tụng kinh quanh hắn, tôn hắn thành vị thần chí cao.
Đây là một cấm kỵ, từ Nhân thành Thiên, sáng lập Hoàng tộc ở thượng giới, chinh phạt chư thiên, tắm rửa máu huyết chúng thần, khai sáng ra huy hoàng thái cổ!
Hai người hình thành nên sự chênh lệch rõ ràng, một là mơ hồ còn một soi sáng tương lai cổ kim.
Hai người vừa gặp mặt, cũng tính là nhã nhặn, không có đại chiến kịch liệt với nhau, cứ như hai chiếc chuông thái cổ vừa khai quật, rũ xuống những bụi trần của năm tháng, phát sinh đạo âm.
"Con đường của ngươi đã lệch, quên tu hành thế nào rồi à." Lão Thiên Nhân mở miệng, ý tứ tang thương thế nhưng cũng vô cùng to lớn, toàn bộ bình nguyên màu máu, phạm vi mấy trăm ngàn dặm đều vang vọng tiếng nói của hắn, thậm chí chấn động hướng về Ma châu.
Chỉ trong nháy mắt, vô số nhân vật mạnh mẽ trong thiên địa này đều bị kinh động, đặc biệt là phương hướng Ma châu, rất nhiều người kinh sợ, có Thiên Thần lạnh cả sống lưng.
"Lão Thiên Nhân phục sinh rồi." Có Giáo chủ khẽ nói lộ vẻ nghiêm túc, lời nói rung rung khiến mặt đất Ma châu như run theo.
Chớp mắt, bóng hình của lão Thiên Nhân trên bình nguyên màu máu kia tựa như vượt qua thời không, đâu đâu cũng cảm nhận được, vô số ánh mắt đều dõi về nơi đây, không ai là không sợ hãi.
"Nhân sinh và tu hành, chính là không ngừng sửa chữa sai lầm của chính mình, nói gì tới việc quên và lệch." Chiến đế mở miệng, bóng người mơ hồ ấy càng thêm to lớn chiếm cứ toàn bộ trời đất.
Tiếng nói của hắn rất bình thản thế nhưng cứ như là tia chớp xuyên thủng đại địa, vượt qua núi sông rộng lớn, chấn động cả mặt đất bao la, khiến chúng sinh đều run rẩy.
Chiến đế tái hiện! Hắn vẫn chưa tiến vào trong bình nguyên màu máu, bóng người mơ hồ kia cũng chỉ là pháp tướng, chân thân vẫn còn ở Ma châu, mở miệng như thế càng thêm chấn thế.
Vô số cổ giáo ở Ma châu đều nghe thấy, hết thảy sinh linh đều sợ hãi.
"Hắn... vẫn còn sống!"
"Chiến đế, vẫn còn trên thế gian!"
Thiên Thần run rẩy, lời nói như vậy đủ để làm sáng tỏ tất cả. Phong thái của Chiến đế không gì sánh được, mặc dù trăm ngàn đời không hiện, ai cũng tưởng hắn đã chết, nay xuất hiện liền khiến thiên hạ kinh sợ.
"Sở dĩ ngươi đau khổ cũng chỉ vì theo đổi sai thứ." Lời nói của lão Thiên Nhân trầm thấp.
"Đường có sai, cũng không phải là sai. Khi ngươi cho rằng bước qua con đường đó, đều đúng, nhưng lúc đó mới là đáng thương nhất." Chiến đế đáp lại.
"Người trong lòng chứa đầy chấp niệm, vĩnh viễn không nghe được thanh âm nào khác." Lão Thiên Nhân nói.
Hai người vừa xuất hiện đã đối đáp với nhau, đạo bất đồng, đường không cùng, suy nghĩ trong lòng càng không giống.
"Ầm!"
Trong phút chốc, đất trời run rẩy, bình nguyên màu máu chấn động, mấy chục dặm ầm ầm rung lên, khe lớn màu đen xuất hiện, núi sông cùng chuyển động, nhật nguyệt như rơi xuống.
Đây là tràng vực vô hình của hai người, thẩm thấu qua thời không, trộn lẫn vào nhau nên đã xảy ra va chạm nhẹ, thế mà lại tạo nên kết quả đáng sợ như vậy.
Lúc này, không cần nói Thạch Hạo và Vân Hi, dù là Cốt thần, Kim cương ma... trên chiến trường viễn cổ cũng sợ hãi, toàn bộ tránh lui ngủ đông không dám thở mạnh.
Đây là tồn tại cỡ nào? Chỉ trong nháy mắt gợn sóng của tràng vực lại tạo nên tình cảnh đáng sợ như vậy, nếu như phát uy thì có thể tưởng tượng ra!
Chiến đế, chiến giả vô địch, đế vương trong chiến đấu, tung hoành một đời, đánh đâu thắng đó!
Lão Thiên Nhân, sáng lập ra thần thoại bất bại, thiên hạ khó gặp được đối thủ.
Hai người như thế gặp mặt, đây là đại chiến của một thời đại, là đỉnh cao đối lập xưa nay ít có, mọi cử động của bọn họ đều được ghi vào trong cổ sử của thượng giới.
"Tự cho mình là người nắm giữ Đạo, kỳ thật là bị Đạo nắm giữ." Chiến đế mở miệng, âm thanh như sấm chấn động cả mãng hoang, đè ép bầu rời, khiến nhật nguyệt run rẩy.
Hắn đã chuyển động, chân thân vượt qua Ma châu đến gần bình nguyên màu máu, mà cũng chính vì thế, toàn bộ Ma châu với cương vực bao la vô tận, rộng lớn không biết bao nhiêu vạn dặm cũng run rẩy theo.
Hơi thở ngột ngạt bao phủ tất cả mọi người, chúng sinh kinh sợ, rất nhiều sinh linh không nhịn được quỳ lạy, hướng về trời cao cúng bái!
Đây chính là Chiến đế, sau khi hiện thế, hình thể hơi động liền cộng hưởng cùng thiên địa, vô số sinh linh trên Ma châu cảm ứng thấy liền khấu đầu về phía hắn.
"Ngươi ta đều đang đi tìm Đạo, nói gì tới nắm giữ." Lão Thiên Nhân đáp lễ.
Cả người hắn phát sáng, từng tia tinh lực bốc lên, từ lỗ chân lông lao ra ngoài, chớp mắt đã chấn động cả trời đất.
"Trời ạ!"
Chúng thần run rẩy, tất cả đều sợ hãi, cảm thấy một luồng áp lực cuồn cuộn trong bình nguyên màu máu, sau đó bao phủ Ma châu và Thiên châu, chấn động tứ hải.
Rất nhiều người khó có thể tin được, một số bá chủ hít vào hơi lạnh, vẻ mặt cứng đờ, không tự chủ rút lui, trống ngực đập liên hồi.
Xuyên qua bí bảo, thông qua trận pháp thông thiên to lớn, bọn họ nhìn thấy một màn đó, tất cả đều rung động tới tận linh hồn.
Trên không trung bình nguyên màu máu, từng tia tinh lực của lão Thiên Nhân khiến không gian vặn vẹo, cắt rời bầu trời, khiến thời không tựa như hỗn loạn.
Có thể thấy rõ ràng, lấy hắn làm trung tâm, từng vết rách hư không cực lớn xuất hiện, hắn tựa như không phải tồn tại ở trong đời này mà là ở trăm ngàn đời trước, xé rách hư không, giáng lâm nơi này.
Cảnh tượng này quá kinh khủng, trong lúc nhất thời mọi người tựa như thấy một dòng sông thời gian đang xuyên qua vết rách hư không to lớn ấy, mà hắn lại ngồi xếp bằng ở bên trên.
Hắn... tột cùng là ở nơi nào, là phục sinh hay là hiện ra thần uy từ cổ đại ảnh hưởng tới đời này?
Đây chính là nghi vấn của không ít người, cảm thấy hai tai nổ vang, âm thanh này xuyên vào trong đầu, không tự chủ mà sợ hãi và run rẩy.
Thiên uy, đây mới thật sự là thiên uy chí cao!
Từ Nhân thành Thiên, không phải thích là nói, thật sự có uy phong trong đó.
"Sao lại như vậy, thật là đáng sợ, ai có thể chống đỡ được chứ?"
"Đây chính là tồn tại cấm kỵ vô thượng của Thiên Nhân tộc sao, quá kinh khủng, chẳng trách có thể ngang dọc ba ngàn châu ở thời thái cổ, tranh bá nhân gian khó gặp đối thủ."
Không nói những người khác, dù là một ít Giáo chủ nhìn thấy cảnh này cũng căng thẳng, thần hồn rung động, hành động này có thể xem như đã đạt tới đỉnh cao nhất của nhân đạo.
Có lẽ tiến thêm bước nữa sẽ trở thành một sinh linh khác, không thuộc về thượng giới!
Những tinh lực tràn ra từ lỗ chân lông của lão Thiên Nhân tạo thành vô số khe không gian lớn lan ra mấy trăm ngàn dặm, bao phủ toàn bộ bình nguyên màu máu này.
Cảnh tượng này khiến chúng sinh đều sợ.
"Chiến đế, đến đây đi, chiến một trận!" Lão Thiên Nhân mở miệng, âm thanh như chuông lớn vang vọng trời đất, cả vùng hư không này trở nên không vững chắc muốn nổ tung.
Trong nháy mắt, toàn bộ phù văn bên dưới đại trận cấm kỵ của vùng bình nguyên này đều bị tiêu diệt, chỉ trong một ý nghĩ của lão Thiên Nhân đã bị phá nát.
Cùng lúc đó, kẻ thống trị của vùng bình nguyên này, mười hai tòa thành Tội Ác đều đổ nát, mười hai Ma vương mạnh mẽ nhất nổ tung hóa thành mưa máu.
"Trời ạ, chủ thượng chết rồi!"
"Ngao Khổ Ma vương chết rồi!"
"Đại Uy Ma vương hình thần đều diệt!"
...
Chỉ trong giây lát, những tiếng kinh hô truyền khắp từ mười hai tòa thành Tội Ác trên bình nguyên màu máu, mọi người hoảng sợ, uy thế này cỡ nào chứ?
Mười hai vị Ma vương mạnh mẽ nhất thống trị vùng đất trong vô tận năm tháng đều chết hết, chỉ trong chớp mắt đã bị người khác đánh giết và đại trận Tiên Thiên do mấy vị Giáo chủ xưa kia bố trí cũng bị phá tan.
Thần uy cái thế!
Cái gì là cường giả vô thượng, cấm kỵ là như thế nào, giờ khắc này đều biểu hiệu ra cả, lão Thiên Nhân tái hiện lại thần thoại vô địch!
"Ngươi mà hành động nữa thì ta cũng ra tay đấy, diệt sạch cường giả của Thiên Nhân tộc còn sót lại trên bình nguyên này luôn." Một âm thanh hờ hững mở miệng, Chiến đế đã tới!
Chân thân của hắn đã xuất hiện, vượt qua Ma châu xuất hiện trên vùng bình nguyên màu máu này, vẫn là bóng người cao lớn ấy, vô cùng mơ hồ, đỉnh thiên lập địa.
Theo cùng hắn đi về trước là những khe hư không lớn đều khép lại và biến mất, hắn tựa như tổ tiên chí cao của chúng thần, quan sát núi sông, bễ nghễ thiên hạ.
Phạm vi mấy trăm ngàn dặm, chiến trường màu máu rộng mênh mông, cường giả Thiên Nhân tộc có, đoàn lính đánh thuê có, chiến mã Chiến tộc cũng có, vô cùng phức tạp.
Bên trong cổ địa bao phủ đầy âm khí kia, Thạch Hạo căng thẳng, ánh mắt sâu lắng, đứng yên trầm mặc.
Vân Hi há miệng như muốn nói gì đó thế nhưng lại không thể thốt thành lời. Uy thế như vầy khiến nàng chấn động không hề nhỏ, nỗi lòng khó mà bình tĩnh được, đây chính là lĩnh vực cực hạn hay sao?
"Cổ tổ có phát hiện ra chúng ta không?" Nàng khẽ nói.
"Đừng nghĩ nhiều, có Chiến đế ở đây thì Cổ tổ ngươi không thể làm bừa nếu không thì hắn sẽ đánh nát vùng bình nguyên này, hậu quả rất khó lường." Thạch Hạo nói.
Âm thanh như là sấm nổ của Chiến đế truyền tới, trời đất tựa như lật ngược, Thiên châu và Ma châu đều run nhè nhẹ, bình nguyên màu máu lại xảy ra động đất kịch liệt.
"Thương hải thành bụi trăm vạn năm, Thần lộ gập ghềnh đạo nơi nào, ngươi ta đều đã tới tuổi này rồi, cũng khó sống thêm mấy năm nữa, trận chiến này, hi vọng có điều ngộ ra!"
"Một trận chiến ở thiên ngoại!" Lão Thiên Nhân mở miệng, bóng người loáng cái biến mất ở bình nguyên màu máu này, tại chỗ chỉ xuất hiện một khe lớn mà thôi.
"Được!" Chiến đế đáp, tia chớp xuất hiện, hắn biến mất.
Bình nguyên màu máu khôi phục lại vẻ yên tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì, thế nhưng khí tức ngột ngạt kia rất lâu sau cũng khó mà tiêu tán.
Yên lặng trong ngắn ngủi chợt bị đánh vỡ, cứ như sao chổi vụt ngang trời, một người mặc ngân bào xuất hiện, tay cầm chiến mâu lăng không đứng trên trời cao, chỉ về chiến trường nơi xa.
"Thiên Nhân tộc, tới đây đi, ta với ngươi một trận, nếu không thì các ngươi đừng mơ mà rời khỏi!"
Tiếp theo, giữa bầu trời xuất hiện ánh sáng chói mắt, những cường giả khác bay lên không, Thiên Thần phong tỏa chiến trường không muốn để con mồi chạy thoát.
"Thiên Nhân tộc ta há sợ các ngươi!" Một nữ tử bay lên không, tay cầm cốt chuông vàng tỏa ra uy thế Thiên Thần.
Trận chiến này, khó mà tránh khỏi.
Lão Thiên Nhân quyết đấu Chiến đế, mà những cường giả cấp bậc khác cũng tranh đấu, đây là ân oán đã kéo dài rất nhiều năm giữa hai tộc.
Ngoài ra, một vài đoàn lính đánh thuê cao cấp nhất của Thiên châu và Ma châu cũng bị cuốn vào, ví như đoàn lính đánh thuê Luân Hồi, đoàn lính đánh thuê Ma Huyết, đoàn lính đánh thuê Thiên Dực, có khả năng đều có thống lĩnh là Thiên Thần, tình cảnh vô cùng đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.