Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 231: Đơn Giản Và Trực Tiếp




"Không có hiểu lầm gì hết, ngươi đây là muốn giết ta sao?" Nhóc Tỳ rất bình tĩnh, nó đứng ở trung tâm cấm trận nhìn đám người phía trước, đặc biệt là người ở giữa kia.

Thạch Lạp con mắt sáng rực, tuy rằng đã già thế nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, tu vi rất cao, thân thể luôn rất cường tráng, sống thêm vài chục năm nữa cũng không có vấn đề gì.

Hắn nhìn chằm chằm Nhóc Tỳ, cặp mắt híp lại lóe lên từng sợi tinh quang, trong lòng hắn có sát ý, thế nhưng không có lập tức phát tác.

Đây là một thiếu niên cường đại, được xưng tụng Chí Tôn bễ nghễ cả Hư Thần Giới, liên tiếp khai sáng các hạng kỉ lục để cho hắn cực kỳ kiêng kị.

Thông qua tình huống là biết, thiếu niên này có thể trở thành kình địch của Thạch Nghị, đã trở thành cái đinh trong lòng hắn, hắn luôn một mực chú ý.

Hôm nay nghe được Hùng Hài Tử đến đây, trong nội tâm Thạch Lạp nhảy lên một cái, hắn là người đầu tiên chạy tới quan sát, muốn tùy cơ ứng biến.

Sau đó hắn vừa lúc nhìn thấy thiếu niên này đứng ở giữa đại trận, ở ngay trên mắt cấm trận, hắn lập tức động sát niệm, nếu trực tiếp phát động đại trận diệt trừ nó thì thật là hoàn hảo.

Không biết tại sao, khi hắn nhìn thấy thiếu niên này thì cảm thấy rất không thoải mái, luôn cảm thấy nó sẽ trở thành họa lớn trong tương lai, không hề nghĩ rằng nó sẽ đến nơi này.

"Người thiếu niên, ngươi thật cuồng vọng, Võ Vương Phủ ta cũng không phải dễ bắt nạt như vậy, ngươi tùy tiện xông vào tức là khiêu chiến tôn nghiêm của vương hầu một quốc gia!" Thạch Lạp quát lên, rốt cục hắn đã quyết định.

Thiếu niên này tuy rằng mạnh khủng khiếp, thế nhưng hiện nay đã đứng ở trên mắt trận, chẳng lẽ còn có thể nghịch thiên hay sao? Phải biết rằng đây chính là đại trận Thượng Cổ, được xưng là tổ trận.

Võ Vương Phủ chính là một trong chủ mạch của Thạch Quốc, tất nhiên cũng nắm giữ thủ đoạn hơn người, đây chính là trận pháp Tế Linh Thượng Cổ truyền xuống, uy lực khủng bố vô biên.

Tế Linh kia được cả nước tế bái, được xưng tụng là Thần Linh Thượng Cổ, thứ nó lưu lại sao có thể kém được?

Thạch Lạp mới đầu cũng thấy lo lắng, dù sao thiếu niên này ngay cả Vũ Thần Pháp Chỉ cũng đã ăn qua, nhưng bây giờ thấy nó đứng ngay tại mắt trận lập tức yên tâm hơn nhiều.

Dù là Hùng Hài Tử mạnh kinh người có thể phá tan trận pháp này, cũng khó có thể hóa giải tử kiếp tại mắt trận kia.

"Tông lão, hắn cũng không phải mạnh mẽ xông vào mà là đến bái phỏng, được chúng ta dẫn đến nơi đây thăm quan." Một vị trưởng lão nói, rất chính khí, đồng thời hắn cũng thấy lo lắng, vạn nhất xuất hiện biến cố gì sẽ thành một hồi đại họa.

Người muốn giết Hùng Hài Tử rất nhiều, nhưng có ai thành công hay sao? Tất cả đều đã chết trận. Đặc biệt là mấy đại thế gia kia, đó là những vết xe đổ, ngay cả Tịnh Thổ cũng bị san bằng, vô cùng thê thảm.

"Không cần sợ nó, bọn ngươi khiếp sợ hung uy của nó, nhân nhượng cầu toàn, kỳ thực căn bản không cần như vậy." Thạch Lạp lạnh lùng nói, tóc tuy rằng đã bạc trắng thế nhưng vẫn sáng bóng, lấp lóe ánh sáng.

"Nói xong chưa? Muốn giết ta ngươi không ngại động thủ đi." Nhóc Tỳ rất bình tĩnh đứng tại nơi này, trước sau không hề tỏ ra e ngại.

"Ngươi ..." Thạch Lạp có cảm giác đánh một quyền vào không khí, đối phương quá trấn định, khiến hắn có một luồng lệ khí mà không thể tuôn ra. Đồng thời trong lòng hắn càng thêm kiêng kị, luôn cảm thấy bất an, tình huống như vậy chẳng lẽ còn có thể phát sinh biến cố?

Tế Linh truyền xuống trận pháp tuy tại nơi này cũng chịu áp chế, thế nhưng muốn trấn áp tên Hùng Hài Tử ở trung tâm kia sẽ không có vấn đề gì mới đúng.

Tại sao vẫn thấy bất an chứ? Ánh mắt hắn lập lòe bất định.

"Nếu không động thủ, chỉ cần đi ra ta sẽ ra tay đánh ngươi." Nhóc Tỳ nói ra.

Nó nhìn về phía trước, ngoại trừ Thạch Lạp ra còn có một đoàn người, đều có chút quen thuộc, đã nhiều năm như vậy nó còn có thể nhận ra dung mạo của bọn họ.

Quả nhiên là người một chi kia, là huynh đệ thúc bá của Thạch Nghị, năm đó từng dốc sức bảo vệ mẹ con hai người Thạch Nghị, vây công cha của hắn.

Bất quá trong trận chiến ấy những người này căn bản không đủ để xem trọng, tất cả đều bị Thạch Tử Lăng dùng chiến mâu đánh bay, cách biệt rất lớn, lúc đó tất cả đều bị trọng thương.

"Tông lão, thỉnh cận trọng!" Một vị trưởng lão đứng ở trong Tịnh Thổ gấp rút truyền âm với Thạch Lạp, sợ hắn gặp phải đại họa.

"Giết!"

Đúng lúc này Thạch Lạp phất tay, mệnh lệnh được hạ xuống, đại trận đã kích hoạt từ lâu lập tức sáng lên, từng đợt hào quang xuất hiện tại bốn phương tám hướng, ánh sáng mạnh mẽ có chút khủng bố, phảng phất như biển lôi điện chói mắt.

Phù Văn đầy trời đan vào nhau, tất cả tập trung vào một điểm tấn công về phía Hùng Hài Tử, đó là toàn bộ sát khí trong trận được thu thập, thề phải đem nó xoắn nát.

Thế nhưng tại thời khắc này Hùng Hài Tử căn bản không có tránh né, từ đầu đến cuối đều chưa từng di chuyển, cả người liền bộc phát ra một quầng sáng chói mắt khó có thể diễn tả.

Mười tòa Động Thiên đều xuất hiện, sau đó giống như nổ tung, tất cả va chạm vào nhau, nhóm hậu bối phía ngoài không nhìn thấy cái gì nữa.

Nhóc Tỳ cố ý làm như thế, mười tòa Động Thiên giao hòa liên kết với nhau trở thành thần hoàn sáng chói, thế nhưng nó không để cho người khác nhìn rõ, tinh hoa bộc phát, giống như châm ánh sáng đâm vào mắt tất cả mọi người, bao gồm cả cảm giác!

Nơi này hoàn toàn mờ mịt, trong mắt mọi người chảy máu, mất hết ngũ giác, tràn đầy sợ hãi giống như đối mặt một vị thần linh, đây là lực lượng của con người sao? Làm sao lại đáng sợ như vậy, cùng ở Động Thiên cảnh nhưng cách biệt một trời một vực.

Trong đại trận truyền đến nhiều tiếng nổ vang đinh tia nhức óc, phù văn đáng sợ đang thiêu đốt, va vào nhau, giống như hai ngọn núi lớn va chạm sau đó sụp đổ.

Con mắt Thạch Lạp sưng lên, hắn nhanh chóng rút lui, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, hắn vạn lần không nghĩ đến dù đã phát động tòa cấm trận kia cũng không thể tru diệt thiếu niên này.

Thế này cũng quá đáng sợ, đó là trận pháp Tế Linh Thạch Quốc truyền xuống, sức mạnh tuyệt đối đạt đến cực hạn mà thế giới này cho phép, nó đứng ở bên trên mắt trận chẳng khác nào mang thanh đao Tế Linh Thạch Quốc truyền xuống gác ngay trên cổ, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái là được.

Làm sao lại thành như vậy? Trong trận rõ ràng vẫn đang chiến đấu, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt, thiếu niên kia sắp thoát ra ngoài rồi!

"Sao có thể có chuyện đó được?!" Hắn hoảng sợ thất thần.

Ở giữa cấm trận, Nhóc Tỳ được thần hoàn bao phủ, mười Động Thiên đều mở ra nối liền thành một vòng thần hoàn, nó xuất thủ mạnh mẽ, đây không phải là đánh bại từng chút mà là đang nghiền áp.

Mười tòa Động Thiên dâng lên sức mạnh thần tính, cùng thân thể nó giao hòa, sức mạnh đạt đến cực hạn, giống như bẻ cành khô, nó đánh rất nhiều phù văn ngưng kết trong hư không.

Ầm!

Bản thể của mười tòa Động Thiên cũng mạnh đáng sợ, xoay chuyển xung quanh Nhóc Tỳ, to lớn hào hùng, trực tiếp nghiền nát mặt đất ép những phù văn được khắc ấn nơi đây sụp xuống, trực tiếp càn quét qua.

Đúng là thần uy cái thế vô địch!

Nhóc Tỳ một đường càn quét phá hoại đại trận, cứ như vậy xông ra ngoài, về phần những trận văn trực tiếp bị nó đạp một cước vỡ nát, hóa thành bột mịn.

Cảnh tượng thế này, loại uy thế này khiến người nghe kinh hãi, bởi mười tòa Động Thiên tỏa ra châm mang khiến những người bên ngoài không cách nào nhìn thấy tình huống bên trong, vì vậy còn tưởng rằng hắn vẫn đang đối kháng với đại trận.

Cứ như vậy Nhóc Tỳ càn quét nơi này, phá nát phần lớn phù văn, cả tòa đại trận sắp không hoạt động, hào quang và hoa văn đầy trời cũng dần mất đi.

"Trời ạ, xảy ra chuyện gì, vì sao đại trận truyền xuống từ thời Thượng Cổ lại mất đi hiệu lực, tại sao không còn bất cứ dao động nào?!"

Mọi người khiếp sợ, nơi đó thiếu hụt dao động thần lực, đây là dấu hiệu tiêu hao hết lực lượng thần tính. Lẽ nào tinh khí chứa trong đại trận đã khô cạn rồi, phù văn đã bị phải mờ?

Ầm!

Cuối cùng, trong tiếng vang thật lớn, đại trận bị phá giải, một đoàn ánh sáng lấp lánh đi ra, giống như thiên thần hạ giới, đứng sừng sững nơi đó ngạo nghễ nhìn bọn họ.

Nhóc Tỳ tản đi thần quang, khiến mười tòa Động Thiên phân tán hiện lên khung cảnh xung quanh, khí phách như thần, khiến người khác cảm giác cao không thể với tới.

"Đây chính là cấm trận của Võ Vương Phủ, hóa ra chỉ đến đó." Thiếu Niên Chí Tôn lắc đầu, lời nói bình tĩnh, lọt vào tai người khác cứ như tiếng sấm rền!

Đây thực sự là thần thoại, một thiếu niên chỉ trong nháy mắt đã phá vỡ trận pháp năm đó Tế Linh Thạch Quốc lưu lại, chuyện này ... có thật không vậy? Khiến người ta khó có thể tin!

Mọi người rốt cuộc cũng hiểu rõ Hùng Hài Tử đáng sợ cỡ nào, quả nhiên không thẹn với hung danh của nó, thế này cũng mạnh đến không hợp thói thường!

Thời khắc này vô cùng yên tĩnh, sau khi thanh tỉnh lại tất cả mọi người lông tóc đều dựng đứng, bởi bọn hắn biết đại họa đã giáng xuống đầu rồi, chỉ vì chủ động trêu chọc Hùng Hài Tử.

Nhóc Tỳ cất bước về phía trước, tiến thẳng về phía Thạch Lạp, mười tòa Động Thiên phát sáng, phát ra tiếng động vang dội, khu vực này sáng rực lên các loại phù văn, giống như thần vực.

"A ..." Thạch Lạp kêu lớn, xuất ra bảo thuật, sau đó xoay người chạy trốn.

Hùng Hài Tử chỉ xuất ra động tác rất đơn giản, đưa tên lên, những phù văn màu vàng óng khắc vào trong hư không, nơi này lập tức như đọng lại.

Sau đó Thạch Lạp bay ngược lại, duy trì động tác vốn có, nhanh chóng xuất hiện trước người Nhóc Tỳ, bị xách lên ném ở dưới chân, nó liền dẫm chân lên.

Sau đó các phù văn màu vàng biến mất, giữ tràng chỉ còn một chùm sáng bao phủ thiếu niên, nó đạp lên người Thạch Lạp, mắt nhìn xuống, nó nói: "Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết ta?"

Chỉ vài câu thôi khiến Thạch Lạp càng thêm uất ức, suýt nữa phun ra một ngụm máu, hắn đã bao giờ bị người khác khinh bỉ như thế? Ánh mắt này cũng quá khinh bỉ rồi, căn bản không có nhìn vừa mắt.

"Ngươi ..." Nét mặt già nua của hắn có chút đỏ lên, thế nhưng bị đạp nơi đó khiến hắn không thể động đậy chút nào.

"Ngươi cái gì mà ngươi, Võ Vương phủ có tông lão như ngươi thật sự rất mất mặt." Nhóc Tỳ lắc đầu.

Chỉ là một thiếu niên, cho dù được xưng tụng là Động Thiên Chí Tôn nhưng vẫn khiến Thạch Lạp khó có thể chịu được, hắn sống lâu như thế, thân phận cực cao, quyền thế ngập trời, cư nhiên bị một đứa bé như vậy xem thường.

"A phụt ..." Thạch Lạp phun máu, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Nhóc Tỳ hơi nhún chân, Thạch Lạp hộc máu càng thêm nghiêm trọng, đối mặt một bàn chân như thế làm sao hắn có thể thừa nhận được.

Sau đó, nó lấy một cái Diệt Hồn Châm ra, huyết quang lập lòe, hàn khí ép người.

Thời khắc này Thạch Lạp dựng cả tóc gáy, thân thể cứng lại, có ai lại không sợ chết, không có ai không sợ, mà hắn lại không thể phản kháng được, đại họa ngày hôm này tất cả là do hắn tự tìm đến, lúc này hắn cực kỳ hối hận.

"Dùng Diệt Hồn Châm cho ngươi có chút lãng phí." Nhóc Tỳ tự nói.

Thạch Lạp nghe thấy câu này lập tức thả lỏng, sau đó lại vô cùng phẫn nộ, hắn là ai, đường đường là một tông lão, tại trong thế giới hiện thực chỉ cần giậm chân một cái là tứ phương chấn động, nhưng tại đây lại bị đối xử khinh bỉ như thế, thực sự so với giết hắn còn khó chịu hơn.

"Có một số việc ngươi còn chưa thấy kết quả, chết lúc này là quá lợi cho ngươi rồi." Nhóc Tỳ tự nói.

Nó muốn ngày sau tự mình đến Võ Vương Phủ trong thế giới hiện thực, nói cho bọn hắn biết, Thạch Hạo vẫn còn sống, vẫn còn tại thế gian này! Hơn nữa nó muốn đánh bại kẻ chiếm Chí Tôn Cốt của nó, muốn cho những người hại nó năm đó đều tận mắt nhìn thấy kết quả này.

Dù như thế nào nó vẫn chỉ là một đứa bé, trong lòng cũng có chút phẫn hận, muốn đến tận nhà đánh một trận.

"Trở về rửa sạch cái cổ, sống cho tốt." Nhóc Tỳ nói nhỏ, những câu này vẫn chưa để nhưng người khác nghe rõ, sau đó lớn tiếng nói: "Cút về đi, đừng ở đây rước nhục."

"Phốc"

Hắn trực tiếp một cước đạp chết Thạch Lạp, đơn giản giống như dẫm chết một con sâu.

"Còn có các ngươi, thực sự không đáng để ta vận dụng Diệt Hồn Châm, lãng phí!" Nhóc Tỳ nói ra, đưa tay lên không, phù văn màu vàng bay đầy trời, sau đó phía trước truyền đến âm thanh phốc phốc, tất cả mọi người đều nổ tung.

Nhân mã Thạch Lạp mang đến đều chết sạch, hóa thành sương máu bay đầy trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.