Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 226: Tái Diễn




Nó xúc động mạnh, tựa như đã hiểu một chút, biết nên thực hiện như thế nào rồi.

Nhất niệm xuyên thấu hoang vũ, ngao du thái hư, trúc khởi huyền hoàng, hoành độ thì gian hãn hải, vô viễn phất giới!

(Dịch nghĩa: Một ý niệm xuyên qua thế giới rộng lớn, ngao du trong hư không vô biên, dựng xây (vũ trụ) thủa sơ khai, trải qua thời gian vô tận, không gì không thể làm được!)

Nhóc Tỳ hiểu rõ tinh thần và mười Động Thiên dung hợp làm một như đã trải qua thuở khai thiên, chỉ là một trạm dừng ngắn ngủi mà chạm tới ý vị chân chính của đại đạo.

Rất mơ hồ nhưng lại khiến nhân tâm chấn động, nó phảng phất như thấy được đất trời này được sinh ra như thế nào, sinh mệnh vì sao mà diễn biến, vạn vật trên thế gian này vận động ra sao.

Trong lòng nó linh hoạt kỳ ảo, nhìn thấu mọi sự, cảm ngộ huyền bí của đất trời, thông hiểu biến hóa của Càn khôn.

Hỗn độn nhấp nhô, vô số điểm sáng hóa thành một rồi lại một sinh linh, mảnh nhỏ của núi thiêng. Đỉnh núi chí bảo này trải qua năm tháng vô tận thai nghén ra thật nhiều cỏ cây tươi đẹp.

Nhóc Tỳ tinh thần sung mãn, tâm tình bình thản. Tuy tuổi nó còn nhỏ nhưng hiểu biết kinh người, nó chụp lấy vô số ấn ký lướt qua để thu vào trong lòng.

Bên trong mười Động Thiên hào quang dâng trào, ráng lành dày đặc, tâm thần của nó ngưng kết ở nơi này hòa hợp làm một thể với toàn bộ Động Thiên như đang sáng tạo vạn vật vậy, định khai mở nơi này một lần nữa.

“Mở ra!”

Rốt cục Nhóc Tỳ quát khẽ một tiếng, tinh thần tập trung ở bên trong một Động Thiên muốn tạo hình lại ‘miệng núi lửa’, một lần nữa mở ra đất trời khiến nó mở rộng.

Ầm ầm ầm!

Thần lực chấn động, hào quang xuất hiện, vô số sóng chấn động khuếch tán như thần âm vang rền khiến cho Nhóc Tỳ trông có vẻ thần thánh không gì sánh được. Thân thể nó bất động nhưng lại đang tỏa sáng.

Tinh thần ly thể hòa vào nhau ở trong Động Thiên, lại giống như có thể cùng thân thể cộng minh, ở giữa chúng là vô số sợi tơ phảng phất như những sợi xích thần kết nối với Càn khôn tạo hóa.

Chín trong mười Động Thiên đang sôi trào, tất cả tinh khí thần toàn bộ dồn vào trong một cái. Ngay cả chất lỏng của Liễu thần cũng vậy, trong suốt và rực rỡ khôn cùng, tất cả đều trút xuống, tập trung vào một cái.

“Diễn biến lại Động Thiên!” Nhóc Tỳ quát khẽ. Nó tập trung toàn bộ tinh khí thần xông mạnh vào trong đó một lần, không ngừng tiến hành tạo hình lại.

Một điểm sáng nối tiếp một điểm sáng xuất hiện giống như sinh linh nối tiếp nhau nảy sinh trong miệng Động Thiên, lộ ra sức sống.

Sáng tạo vạn vật, loại thủ pháp thần thông thông thiên triệt địa này khó mà đạt được, mà xưa nay lại có mấy người có thể làm được? Mà nay nó ở trong Động Thiên của mình thử nghiệm, sáng tạo ra cỏ cây tươi đẹp, tỏa ra sức sống, lại vẫn có thể thử một lần.

Lúc thần niệm ngưng kết ở trong mười Động Thiên nó quan sát thiên địa đang biến hóa mơ hồ mà có cảm nhận, xúc động sâu sắc.

Hào quang khuếch tán, ráng lành dâng lên, nham thạch nóng chảy ở chín Động Thiên khác toàn bộ rót vào trong Động Thiên đó, chất lỏng của Liễu thần càng giống như mầm mống của sinh mạng khiến cho nơi đây sinh cơ bừng bừng, biến hóa ra sinh mệnh khí tức.

Phảng phất như ở nơi đây có sinh mạng.

“Mở ra!”

Nhóc Tỳ thét lớn, tái hiện Động Thiên, sáng tạo sức sống. Nó mong muốn làm cho nơi đây càng thêm rộng lớn, có thể so với Động Thiên thứ mười.

Quả nhiên có hiệu quả. Vô số điểm sáng như có rất nhiều sinh linh nảy sinh ở chỗ này, chúng phát triển rất nhanh khiến khắp Động Thiên sáng rực và tràn đầy phấn chấn.

Như một thế giới rộng lớn, sau khi trời đất mở ra là có vạn vật. Có các loại sinh linh sinh sôi nảy nở khiến cho nó càng thêm phong phú. Sinh khí sinh sôi, cỏ cây ngày càng tươi tốt.

Vạn linh sinh trưởng đang xúc tiến đặt nền móng cho trời đất, các quy tắc trật tự vì vậy mà biến hóa lần nữa, càng ngày càng cao không thể chạm tới.

Được sức mạnh của sinh mệnh thúc đẩy, Động Thiên này đang được tạo hình lại, sáng tạo ra Càn khôn. Nhóc Tỳ đang mô phỏng ở trong Động Thiên nhỏ của mình, dùng vô tận hào quang để tiến hành phân tích nơi đây, không ngừng mở mang.

Nhưng rốt cuộc Nhóc Tỳ vẫn thở dài một tiếng. Dù sao nó vẫn còn ít tuổi, cảnh giới thiếu quá nhiều, khó có thể dốc sức đột phá được.

Chung quy vẫn chỉ là Động Thiên cảnh nên khó có thể đột phá cực hạn. Sáng tạo ra sinh mệnh các loại đã vượt ra ngoài khả năng khống chế của nó, chỉ có thể khiến động chạm đến cấm kỵ, là điềm báo vẫn lạc.

“Mở được mười Động Thiên thực sự là đạt tới cực hạn hay sao? Vì sao nỗ lực như vậy vẫn khó có thể tiến thêm?”

Nhóc Tỳ nói nhỏ. Nó nhìn từng điểm sáng trong Động Thiên nối tiếp nhau nổ tung, sinh cơ và cỏ cây lại một lần nữa biến thành hào quang. Nó yên lặng chăm chú nhìn, suy nghĩ thật tỉ mỉ.

Lần này Liễu thần từ đầu đến cuối im lặng không nói cũng không chỉ điểm. Cũng khó có gợi ý tốt nào, chỉ có thể dựa vào chính nó xông pha. Con đường của mỗi người không giống nhau, quá nhiều can thiệp chỉ khiến tư duy bị trói buộc.

Gió núi hiu hiu, cây liễu lớn như một mảng mù mịt, sương mù bao phủ, chỉ có hơn mười cành liễu long lanh xán lạn rủ xuống quanh người Nhóc Tỳ thủ hộ nó.

“Thật sự đã đến cuối con đường rồi sao, hay vẫn còn có đường nhưng chỉ là không truyền lại cho hậu thế, chỉ có nhân tài chân chính sau khi đạt được mới quay đầu lại thở dài mà không để lại một lời cho đời sau?” Nhóc Tỳ tự hỏi.

Ở trên đầu nó Động Thiên thứ mười thật là to lớn, hơn rất xa chín Động Thiên khác. Thần năng nó phun ra nuốt vào dồi dào nhất, nếu những Động Thiên khác cũng đạt đến mức đó như vậy thần uy sẽ tăng gấp bội.

Loại tình huống này nó vẫn hiểu rất rõ, nhưng nỗ lực đến nay trong ba tháng này trước sau vẫn không đột phá, cũng không thể tạo ra, chẳng cách nào đạt tới mức rộng lớn như vậy.

Có lẽ đường đã đi đến tận cùng, càng khó tiến thêm dù chỉ một tấc.

“Thật chẳng lẽ phải mạo hiểm thử một lần sao?” Nhóc Tỳ lộ vẻ nghiêm túc. Trong thâm tâm nó có một ý tưởng to gan, là ý nghĩ của nó nhưng hở ra là có thể bỏ mạng.

Nó đã mở được mười Đông thiên, có thể nói là hết sức huy hoàng, thiếu niên chí tôn xưa nay chẳng có ai như vậy. Bây giờ nó không nhất thiết phải tiếp tục mạo hiểm, chỉ là trong lòng vẫn còn một chút không cam tâm.

Con đường phía trước biết đâu vẫn có, chỉ là không truyền ra thế gian. Nó nghĩ bước ra một bước kia, vượt qua chông gai, đạp ra con đường của chính mình.

Thế nhưng làm vậy quá nguy hiểm. Một khi thất bại có khả năng sẽ bị phế bỏ, truyền thuyết về mười Động Thiên huy hoàng sẽ trở thành mây khói, quả thật từ thiên đường rơi xuống địa ngục!

“Liễu thần...” Nhóc Tỳ ngẩng đầu nhìn về phía hơn mười cành cây xanh biếc tràn ngập sinh cơ, hy vọng Liễu thần có thể cho ý kiến.

“Đây là con đường của ngươi, có thể bước tới hay không hoàn toàn do bản tâm của ngươi, ta chỉ là một nhân chứng.” Liễu thần nói khẽ.

Nhóc Tỳ suy ngẫm một lúc. Nó ngẩng đầu nhìn thân cây cháy đen liền quyết định tức khắc. Cùng lắm thì làm lại từ đầu, Liễu thần cũng có thể niết bàn tái sinh, nếu nó thất bại thì chỉ cần còn sống vẫn có thể lại đứng lên lần nữa.

“Thanh Phong, Nhị Mãnh, Da Hầu, nếu ta thất bại thì sau đó các ngươi đi bắt một mập ú về đây, chăm sóc tuổi già cho ta!” Hùng hài tử gào thét ầm ĩ, nó chuẩn bị điên cuồng.

Mọi người trợn mắt há mồm, gia hỏa này muốn liều mạng à? Cứ dựa theo tính cách lạc quan của nó, kêu la hi hi ha ha như vậy có nghĩa là nó định làm một chuyện đại sự liên quan đến sinh tử.

“Cẩn thận đó, đừng có làm ẩu!” Một đám người rống to, họ lộ vẻ lo lắng mà nhắc nhở nó.

“Rốt cuộc nó định làm gì?” Nhị Ngốc Tử hoài nghi. Mao Cầu trèo lên cái đầu trọc của nó hướng về phía Nhóc Tỳ kêu chí chóe không ngớt.

Ầm!

Nhóc Tỳ tập hợp sức mạnh của chín Động Thiên oanh kích một Động Thiên. Tinh khí thần của bản thân rời khỏi đó mà trở về bản thể cùng phát động thần uy đập mạnh.

“Trời ạ!” Đại Hồng Điểu kêu lên sợ hãi.

Ngay cả tộc trưởng già mặt cũng trắng nhợt như tuyết, lão run rẩy chìa một tay ra, vội vã gọi lớn: “Hài tử, đừng làm vậy! Cháu đã là thiếu niên chí tôn, không nên liều lĩnh như vậy!”

Nó lại muốn phá hủy một trong số các Động Thiên, chuyện này thật quá điên cuồng. Ai dám làm như vậy, hơi một tí là sẽ ngã xuống, nhẹ thì phế một nửa, đạo hạnh một đời bị tước đi.

“Gia hỏa này điên mất rồi!” Nhị Ngốc Tử trợn mắt há mồm. Chuyện này quá dọa người, định phế bản thân mình sao, đi theo hướng tự hủy diệt bản thân?

Nhóc Tỳ không nói một lời. Nó ngồi xếp bằng ở nơi đó, cắt đứt với bên ngoài, chìm đắm trong thế giới của mình. Nó đem hết khả năng tập hợp sức mạnh chín Động Thiên đập lên Động Thiên kia.

Ầm!

Rốt cục ngọn núi lửa cũng nứt ra, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn nổ tung trong hư không. Nơi đây bỗng chốc như trời sụp, hủy diệt tứ phương.

Hơn mười cành liễu rung động, vô số điểm sáng xanh trấn trụ bốn phương tám hướng không để cho loại hào quang cuồng bạo này vọt lên, ngăn trở chúng trở lại.

Nhóc Tỳ phun ra một ngụm máu lớn, thân thể rung động. Động Thiên bị đập vỡ làm nó bị thương nặng, đây là việc làm hết sức nguy hiểm, nếu là người bình thường nhất định sẽ nổ tung.

Nguyên nhân do thần năng mãnh liệt cuộn trào, có thể nói như ngân hà vậy, đang trùng kích mãnh liệt như biển ở chung quanh, bao phủ lấy nó.

Điều để nó dựa vào chính là thân thể đủ mạnh mẽ, tuy một Động Thiên đã bị phá vỡ nhưng vẫn còn chín cái, hơn nữa thân thể lóng lánh gần như bất hủ!

Nó đã mở được mười Động Thiên, ở trong đại cảnh giới này mặc dù tự hủy một Động Thiên cũng vẫn có thể chịu đựng được, có thể giữ được tính mạng.

Thế nhưng bị thương là không thể tránh khỏi, hơn nữa là rất nặng. Rất nhiều vết thương đáng sợ xuất hiện, rốt cuộc vỡ ra trên thân thể sáng long lanh. Khí lực của nó mạnh mẽ mà cũng như vậy, có thể thấy chuyện này kinh khủng đến mức nào!

“Hài tử!” Tộc trưởng già gầm nhẹ, lão thiếu chút nữa hộc một búng máu nhưng cũng không dám lớn tiếng gọi, sợ quấy rầy nó.

Đám người Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao siết chặt nắm tay. Đám Thanh Phong, Đại Tráng, Tị Thế Oa đi tới đi lui vô cùng khẩn trương, mà bọn Tử Vân, Mao Cầu cũng lo lắng không gì sánh được.

Bọn họ chỉ có thể đứng xa mà nhìn, không thể giúp đỡ được gì.

Mở lại Động Thiên, diễn biến lại sinh cơ.

Nhóc Tỳ mở mắt ra, thần quang bùng nổ. Nó từng đạt tới cảnh giới viên mãn mười Động Thiên, dĩ nhiên có đầy đủ kinh nghiệm và cảm ngộ. Nó muốn nung chảy một lần nữa.

Đặc biệt nó nhớ tới quá trình mở ra Động Thiên thứ mười.

Nó yên lặng điều tức, hấp thu thần hà, luyện hóa chất lỏng của Liễu thần. Thân thể nhanh chóng lành miệng vết thương, sau đó bắt đầu đặt nền móng.

“Hao tổn tất cả, dập tắt tất cả, sau đó niết bàn, tái tạo Động Thiên.”

Nó nói nhỏ, nghĩ tới việc trải qua tại Hư Thần Giới. Nó muốn diễn biến một lần nữa, sáng tạo ra Động Thiên cực mạnh, dĩ nhiên không thể làm tuần tự mà cần phải vượt qua, không đi theo con đường tầm thường.

Ầm!

Nhưng khi chữa khỏi hết thương thế rồi nỗ lực trùng kích nhằm tiêu hao hết thần năng vốn có để diễn biến Động Thiên thì xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Động Thiên mới có hình dạng ban đầu đã ầm ầm nổ tung.

Lần này Nhóc Tỳ bị thương rất nặng. Thân thể rách nát gần như vỡ vụn vô cùng thê thảm, rất nhiều chỗ lòi cả xương trắng ra ngoài.

“Phá hủy, tự hủy Động Thiên càng khó diễn biến lại lần nữa a, đây là một dạng áp chế, trói buộc của pháp tắc. Sau khi hủy diệt sao có thể tân sinh dễ dàng như vậy.” Đằng xa Nhị Ngốc Tử hết hồn.

Nhóc Tỳ cũng không nản lòng, một Động Thiên cũng không thể diễn biến lần nữa, dựa vào cái gì hoàn thành ý tưởng trong lòng của nó. Muốn mở lại mười Động Thiên nó phải càng mạnh mẽ!

Bước đến cuối con đường nó vẫn chưa thỏa mãn, mà là muốn vượt qua, phải tiến thêm một bước, xuyên thủng cực cảnh để bước trên con đường thuộc về bản thân nó.

“Lần nữa!”

Mặc cho thân thể rỉ máu, nhục thân nứt vỡ, Nhóc Tỳ nhíu mày nhưng vẫn chưa rên một tiếng. Nó lại bắt đầu thử nghiệm một phen. Nó muốn diễn biến lại Động Thiên, lại mở ra một lần nữa.

Tinh thần nó căng thẳng cực độ, thân thể phát sáng, phù văn như bướm vàng tung tăng lượn lờ ở bên người nó. Ầm một tiếng, một làn thần quang hừng hực dâng lên xuyên thủng Động Thiên hư ảo đó.

Lúc này nó dùng hết khả năng cấp tốc mở ra rồi diễn biến lại, đồng thời dùng chín Động Thiên của nó hỗ trợ, dùng hào quang vô tận đúc lại khiến cho Động Thiên ổn định lại.

Đáng tiếc là lại thất bại một lần nữa. Nhóc Tỳ kêu to, thân thể thiếu chút nữa đứt đoạn, máu tươi từ trong miệng phun ra rất xa. Quả thật khó có thể lật ngược lại, một khi tự hủy Động Thiên mà muốn tái tạo ắt phải khó hơn lên trời.

Cứ như vậy nó không ngừng thử nghiệm, gặp cảnh bị thương nặng nhiều lần, rốt cuộc xuất hiện cơ hội xoay chuyển bởi vì nó thấy được mảnh vỡ mơ hồ.

Lúc Động Thiên nổ tung mảnh vỡ lộ ra, có phù văn lóe lên. Đây là những mảnh vỡ của áo nghĩa đại đạo sâu xa và mông lung!

Khó có thể thật sự nắm bắt được, nhưng mặc dù vậy khi nhìn thoáng qua cũng có thu hoạch rất lớn. Nó ngộ ra được đạo pháp của thiên địa tự nhiên, chính là pháp tắc trường tồn và không thể lay chuyển.

Nó bị thương nặng, vẫn không ngừng diễn biến lại Động Thiên. Trong lúc quan sát học tập loại mảnh vỡ này thân thể nó tả tơi không còn ra hình dạng nữa nhưng tinh thần lại tựa hồ đang thăng hoa, càng ngày càng sung mãn!

Ầm!

Lần này rốt cuộc Động Thiên sau khi mở ra vẫn chưa bị hủy diệt. Nó quan sát thấy những phù văn thần bí kia cộng minh, tinh thần đan dệt với chúng khiến cho Động Thiên đó rền vang tựa như có sinh mạng!

Động Thiên đó rất to lớn, là cùng một loại với Động Thiên thứ mười. Hào quang dâng lên bao phủ nơi này, tỏa ra một loại chấn động của thần năng vô cùng đáng sợ.

Nó đã tìm được cánh cửa để đột phá, muốn vượt qua tình trạng hiện nay để tiến thêm một bước!

Cứ như vậy Nhóc Tỳ nỗ lực không ngừng, nếm thử mọi cách, chịu đựng đau đớn do thân thể nứt vỡ, rốt cuộc sau một ngày một đêm mười Động Thiên lại một lần nữa được xây dựng hoàn tất. Tất cả chúng đều to lớn không gì sánh được, dao động thần năng kinh người.

“Hình như có biến hóa mới?” Nó kinh ngạc tự hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.