Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1589: Cô tổ




Cô Dịch bái đầu chạm đất, nghiêm túc và trịnh trọng vô cùng, hết sức kính nể.
Là con Cô* năm xưa ư?
(*) Bọ có cánh, tra mãi mà chẳng biết là con gì, mỗi nơi một nghĩa. Đi 1 mình nên khó tra nghĩa.
Thạch Hạo biến sắc, hắn đứng nơi đó và cố gắng cảm ứng thế nhưng cũng không hề phát hiện ra khí thế mênh mông nào xuất hiện cả.
Cửa đá xù xì chẳng chút thần lực, không hề có đạo tắc, rất đơn giản bình tường, nơi đây rất là phổ thông.
Nhưng vào lúc này chợt cánh của đá rung động và bị một nguồn sức mạnh vô hình đẩy ra, cảnh tượng bên trong đầy đơn sơ, chỉ có một chiếc giường đá và có một ông lão đang ngồi xếp bằng.
Cổ tổ Cô tộc?!
Đây là một ông lão với vóc người rất cao, tuy rằng ngồi xếp bằng nơi ấy thế nhưng vẫn toát lên vẻ hùng vĩ, eo bụng thẳng tắp, mái tóc vàng kim nhạt lấm tấm màu trắng.
Những vết tích của năm tháng đã lưu lại trên gương mặt của lão không ít, da thịt không còn bóng mịn nữa, mày kiếm kéo dài đến tóc mai, cặp mắt sâu lắng tựa như tinh không.
Thời trai trẻ chắc chắn ông lão này rất là anh tuấn, mái tóc dài vẫn hơi vàng óng, cặp mắt có thần, từng là anh tư cái thế ở năm xưa.
Chỉ có điều năm tháng đã xối trôi tất cả, cường giả suy yếu, thiếu khuyết đi tinh lực dồi dào cũng như tinh khí thần ác liệt.
Cho nên ông ta lại rất bình dị, bởi vì không hề có chút sóng pháp lực nào chứ đừng nói là khí thế ép người gì, cứ như là một phàm nhân tuổi xế chiều.
Là Cô tổ năm xưa ư, từng đánh nhau với An Lan, chỉ thiếu chút nữa thì đã sánh vai cùng với tồn tại Vương Bất hủ?
Truyền thuyết nói rằng, ông ta chỉ thiếu một chút nữa thì đã thành Tiên vương cái thế rồi!
Lúc ở Đế quan cách đây không lâu thì Thạch Hạo từng nhìn thấy một giọt Vương huyết Bất hủ lăn tới, thiên địa cuồn cuộn, áp chế trăm vạn đại quân, thanh thế mênh mông ấy không gì có thể sánh được.
Hiện giờ, một sinh linh như vậy vẫn còn sống, gần như có thể sánh vai với tồn tại của cấp bậc kia, ông ta đang ngồi xếp bằng ở chỗ ấy, thế nhưng không hề cảm ứng được gì cả.
Quá yên tĩnh, đó chính là phản phác quy chân, đáng lý phải tản ra một chút uy thế mới đúng.
Từ đầu tới cuối, ông lão kinh thế của Cô tộc ấy vẫn không hề mở lời, vẫn rất bình tĩnh, mãi cho tới khi lão ra hiệu cho Cô Dịch đứng dậy thì sắc mặt mới thoáng biến hóa.
Lão đang nhìn Thạch Hạo, quan sát thật kỹ càng, ánh mắt ôn hòa không chút khói lửa nào.
Dù là Chí tôn hay là Bất hủ thì khi nhìn chằm chằm một người nào đó, chưa chắc đã làm huyết nhục của bọn tan rã, thần hồn run rẩy thế nhưng cũng gần như thế, bởi vì uy thế quá thịnh.
Tồn tại ở cấp độ đó, há miệng là nuốt nhật nguyệt, hét lớn là vỡ ngân hà, chuyện như thế cũng chẳng có vấn đề gì.
Thế nhưng ông lão trước mắt này lại tùy ý như thế, cũng không hề hiển hiện ra dấu hiệu nhìn xuyên thần hồn người ta.
Một lát sau thì lão gật gật đầu, rốt cuộc cũng có hành động với Thạch Hạo, lão nhấn nhẹ ngón tay một cái.
Trong phòng đá, Cô Dịch trở nên kích động, huyết thống căng phồng, nếu không phải cần phải duy trì sự tôn kính nên có với cường giả cái thế này thì hắn gần như đã hét lớn thành tiếng rồi.
Hắn cảm thấy, đã tìm đúng hạt giống rồi, Cô tổ cần Hoang!
Thân thể của Thạch Hạo căng cứng, tuy rằng không nhìn thấy sát ý và cũng chẳng cảm nhận được nguy hiểm, thế nhưng khi đối mặt với một nhân vật cái thế trong truyền thuyết này thì ai có thể giữ được sự bình tĩnh chứ?
Ngón tay đó chỉ ngay mi tâm của Thạch Hạo, chính là vị trí nguyên thần.
Trong phút chốc, Thạch Hạo cảm thấy mi tâm nóng rát và có một dòng nước nóng lan tràn, tiếp đó xương trán của hắn bắt đầu phát sáng và hiện lên tiếng vang tựa như sấm sét.
Tội huyết đánh tan mây, tia chớp dày đặc, là ký hiệu huyết thống độc nhất của Thạch tộc hiện ra.
Nơi mi tâm của hắn có một vết tích rất phức tạp, lúc ở bên kia Đế quan thì còn cho rằng đó chính là dấu vết tội huyết, là tượng trưng cho sự sỉ nhục.
Nhưng mà vào lúc này, sau khi nhân vật cái thế của Cô tộc nhìn thấy ký hiệu này thì tâm tình lần đầu tiên trở nên chập chờn.
Ánh mắt của lão rất sáng, thấu hiểu lòng người, trong giây lát đó chợt có tia sét xé ra hư không, dòng sông thời gian mơ hồ xuất hiện, đây chính là sự thể hiện khi tâm tình lão chập trùng.
"Không sai, chính là đời sau của Thạch tộc!" Lão lần đầu tiên lên tiếng.
Thời khắc này, rốt cuộc thì Thạch Hạo cũng nhìn thấy được điểm dị thường, vẻ mặt của ông lão rất phức tạp, ánh mắt lúc thì xám xịt lúc thì hừng hực sau đó thì đau đớn lan tràn.
Thế nhưng, tất cả cũng chỉ diễn ra rất nhanh, chớp mắt là biến mất.
Chỉ là biến hóa ngắn ngủi này đã tạo nên cảnh tượng khủng khiếp chấn động cả khu cổ địa này, trong phòng đá vẫn còn tốt, nó được một luồng sức mạnh thần bí xoa dịu.
Thế nhưng ở bên ngoài, trong thiên địa xuất hiện lôi điện hỗn độn, tiên vụ che trời, thổ địa tan vỡ không biết bao nhiêu vạn dặm, phát sinh động đất vô cùng dữ dội.
Đồng thời, thương vũ bị xé rách và có ngôi sao rơi rớt, có mưa máu lả tả tựa như có người đang khóc, cả vùng vũ trụ này chợt trở nên đau thương.
Bên ngoài, tất cả cường giả đều trợn tròn mắt.
Cũng không biết đã có bao nhiêu sinh linh nơm nớp lo sợ, tiếp đó là các tộc đứng trên vùng đất này đều run rẩy, khó có thể chống lại uy thế ấy.
Cũng may là, loại khí thế ấy tới nhanh và đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt tựa như mây gió, toàn bộ dị thường biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Trong phòng đá rất yên tĩnh, chẳng hề có tiếng động nào.
Xương trán của Thạch Hạo vẫn đang phát sáng, thân thể của hắn kéo căng tựa như dây cung, hết sức căng thẳng, dù cho biết rằng đánh không lại thế nhưng cũng phải tung ra một kích!
Thà rằng sẽ vỡ đầu chảy máu, chết trận đầy bi thảm thế nhưng cũng sẽ không khuất phục, đây chính là phẩm chất mà thiếu niên hung tàn này sau khi lớn lên vẫn không hề thay đổi.
Sẽ bị đoạt xác? Cũng chỉ có mỗi kết cục duy nhất này mà thôi.
Trong mắt Thạch Hạo, hắn đã rơi vào tuyệt cảnh.
Thần sắc của Cô Dịch kích động, hắn rất chờ mong cổ tổ sẽ thức tỉnh và thoát khỏi khốn cục, còn có lễ vật nào thích hợp hơn Hoang nữa đây, dù sao hắn đã thành công trên con đường lấy thân làm hạt giống!
Nhưng mà, sau đó thì cường giả cái thế của Cô tộc chỉ phất tay, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn cùng với ánh đao bóng kiếm, tròng mắt của lão lờ mờ ánh sáng và chiếu rọi ra vô số bóng người của Tiên cổ, trong mắt lão, có cuộc đại chiến tuyệt thế, có biển máu ngập trời!
"Cô tổ!" Cô Dịch không hiểu, là muốn bọn họ rời đi?
"Nếu như trụy lạc đến mức đi cướp hạt giống đại đạo đã đạt tới bước kia của người khác, vậy ta có thể đi tới một bước này ư, thế gian sớm đã không có Cô tộc rồi." Lão bình tĩnh nói.
Thân thể của Cô Dịch run lên.
"Chuyện này không hề có chút trợ giúp nào cho ngài ư?" Cô Dịch vẫn không cam lòng, hỏi thế.
Tổ Cô tộc không hề nói gì mà vẫn ngồi xếp bằng nơi ấy, yên lặng không hề một tiếng động, một luồng sức mạnh vô hình đẩy Cô Dịch cùng Thạch Hạo ra khỏi nhà đá, và cánh cửa đá đó im lặng khép lại.
"Liên quan tới Tiên vương, ngươi không hiểu." Vào đúng lúc này thì bỗng nhiên Cô Dịch nghĩ ngay tới câu mà tổ phụ từng nói với mình.
Cô Dịch thẫn thờ rời khỏi cung điện dưới lòng đất và từ từ tiến lên trên mặt đất, hắn mang theo Thạch Hạo rời khỏi hang đá và hiện tại đang bị rất nhiều người vây kín.
Những người này đều là Chí tôn, có Đế tộc, có những tộc khác, từng người tựa như gặp phải đại địch ngăn chặn lại đường đi của hắn, tiếp đó là nhìn kỹ Thạch Hạo.
"Cô Dịch, ngươi muốn làm cái gì hả?"
Lúc những người này nhìn về phía Thạch Hạo thì càng kiêng kỵ hơn.
Bởi vì bọn họ từng nghe được lời đồn, bên dưới hang đá kia có Cô tổ, người này thiếu chút nữa đã vấn đỉnh cảnh giới Tiên vương, kết quả đã bị tổ tiên của Thạch tộc ngăn chặn và chặt đứt căn cơ.
Đồng thời bọn họ cũng từng nghe nói qua, con đường lấy thân làm hạt giống này đã không ít người tham dự qua, mà Cô tổ từng là một trong những người suy diễn!
Hiện tại, Thạch Hạo đã thành công đi tới con đường này, vả lại tổ tiên của hắn lại chặt đứt con đường tiến tới của Cô tộc, như vậy có thể nghĩ tới một vài chuyện sẽ phát sinh.
Hiện giờ bọn họ rất hoài nghi, Thạch Hạo đã bị đoạt xác, hoặc là hạt giống trong cơ thể của hắn đã không còn.
"Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không có một tấm lòng ngạo thị cổ kim thì làm sao có thể trở thành Tiên vương." Cô Dịch lại nói ra vài lời như thế.
Lúc này, hắn cảm thấy đôi chút thỏa mái và cũng rất là tiếc nuối.
Cô Dịch tiến lên một bước, tự nói: "Dù cho có chư thiên vạn đạo quấn quanh thân thể và kết thành kén, nhưng nếu không có tấm lòng khí thôn vạn cổ thì cũng không cách nào thành đạo được."
Mặ dù hắn giải thích như thế nhưng những tu sĩ ở đây cũng rất hoài nghi, mỗi một người đều cau mày suy tư, dù sao vừa nãy mọi người đều cảm giác tựa như thiên địa vỡ nát, tuyệt đối Cô tổ có dị động nào đó.
"Không tin thì tự mình đi tra xét, mang hắn đi đi!" Cô Dịch vung ống tay tiễn khách.
Có một vị Chí tôn lấy ra cổ bảo có tên là Chiếu Thần kính, nhiều lần chiếu về phía Thạch Hạo để hắn tắm rửa trong thần quang, thế nhưng tóm lại vẫn chẳng hề có dị thường nào cả.
"Đi thôi!" Bọn họ rời khỏi nơi cư trú của Cô tộc.
Bởi vì bọn họ tin chắc, nếu như Cô cổ có động tác nào đó thì chắc chắn sẽ không thể để Thạch Hạo rời đi như vầy được, đồng thời cũng sẽ giấu giếm ít nhiều, tới cảnh giới của cấp độ kia thì tất nhiên sẽ có khí phách thôn thiên.
Phương xa có một cây cổ thụ rung lắc, nó nâng ngân hà, phiến cây đỡ lấy vạn tỉ ngôi sao, đó chính là Thế Giới thụ, nó sinh sống ở giới này.
Cành cây của nó giang rộng, toàn bộ cổ giới đều được che chở.
Cuộc đại chiến năm đó qua đi và gốc cây này vẫn tồn tại, chính nó đã làm cho giới bích* vốn đã rách lìa khép lại, cũng chính vì như thế mới giúp cho vùng thế giới này bảo tồn sự hoàn chỉnh.
(*): Vách ngăn giữa hai giới.
Hiện giờ, Thế Giới thụ tỏa sáng và buông xuống một tấm pháp chỉ từ phía vực ngoại.
"Pháp chỉ Bất hủ!"
Những Chí tôn dẫn Thạch Hạo rời đi đều biến sắc mặt, thông qua Thế Giới thụ để lan truyền pháp chỉ, nói rõ tình huống vô cùng khẩn cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.