Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1563: Táng vương mời




Một ngôi mộ lớn sừng sững phía cuối thiên địa, cao to lạ thường, đâm thẳng vào tầng mây xanh, nó có màu đỏ sậm, đất đai tựa như bị máu tươi nhuộm qua.
Quá kỳ dị và cũng rất kinh người, lại có một ngôi mộ lớn xuất thế và lan tràn tới một con đường, mục đích là gì?
Tất cả mọi người đều đang quan sát đồng thời trái tim của mỗi người đều đập thình thịch liên hồi, cảm thấy nặng nề khó diễn tả bằng lời, linh hồn như muốn bị người khác gặt đi.
Mà lúc này đang có hơn trăm lá cờ phong tỏa cả thiên địa, nếu không, mọi người cũng không dám tưởng tượng ra uy thế của ngôi mộ lớn kia sẽ đáng sợ tới mức nào.
"Nó là... mộ phần của Táng sĩ ư?" Có người thì thầm đưa ra phán đoán như thế.
Trên thực tế, ở dị vực thì số người biết về Táng sĩ cũng không quá nhiều, mà người của cửu Thiên thập Địa thì lại càng ít hơn, không có mấy người.
Trong chiếc xe tù binh, con ngươi của Thạch Hạo co rút lại quan sát thật kỹ, trầm mặc im lặng không tiếng động gì.
Bởi vì, hắn cũng chỉ mới hiểu rõ về Táng sĩ cách đây không quá lâu mà thôi, biết có loại sinh vật này sinh sống, chứ trước kia vẫn chưa hề tiếp xúc qua.
Hiện giờ, một ngôi mộ lớn đang lơ lửng, tựa như đứng ở vô số năm tháng trước kia, có hỗn độn dâng trào, có hắc vị lan tỏa, vẻ kỳ dị khiến người khác kinh hãi run rẩy.
Khi đối mặt với nó thì tựa như đang nhìn lối vào địa ngục, thần hồn như đang trầm luân và muốn tiến vào trong.
Ầm!
Thiên địa rung lên bần bật, mộ lớn chấn động rồi xuất hiện một cái khe đen kịt, tựa như là vô số vực sâu đáng sợ nhất.
Cũng trong lúc đó, ở vị trí đó hiện ra hàng loạt cảnh tượng kỳ lạ, hàng ngàn hàng vạn thi hài, biển máu vô tận đang gầm thét lan tràn tới những khu vực nghĩa trang đầy quạnh hiu.
Cuối cùng, tất cả những thứ ấy biến mất và chỉ còn sót lại một vùng đất cổ xưa, mộ cổ san sát, cỏ dại mọc đầy, vô cùng thê lương, trong đó có một ngôi một to lớn cực kỳ bắt mắt.
"Táng khu!"
Mọi người ý thức được, phiền phức lớn rồi.
Ngôi mộ lớn này cũng không phải xuất hiện từ trong sa mạc mà là từ bên trong Táng khu đầy xa xăm kia, thế nhưng nó hiện ra cách đây không biết bao nhiêu vạn dặm, và cũng xuất hiện một con đường thông suốt.
Muốn gì đây, ngăn cản Vương Bất hủ ư?
Đừng nói là đại quân, dù cho là Bất Hủ cũng giật nảy mình, những người đạt tới cấp số này thì tất nhiên sẽ biết tới vùng đất cổ kia, nơi ấy có rất nhiều điểm kỳ lạ và đáng sợ.
Năm đó, từng có tu sĩ dị vực tới khai quật một ngôi mộ thần bí trong Táng khu, kết quả những tộc này đều bị diệt, đó cũng đều là những Vương tộc cực kỳ mạnh mẽ, toàn bộ tổ địa đều hóa thành vùng đất khô cằn, hài cốt liên miên.
Cũng từ sự kiện đầy đáng sợ ấy thì cao tầng của dị vực mới thật sự hiểu về sự khủng khiếp của Táng khu.
Từ đó về sau, dù cho bọn họ rất muốn biết về những bí mật của những kỷ nguyên trước, muốn tìm hiểu xem thử ở cổ đại có sinh linh thuộc tầng thứ cao hơn hay không, thế nhưng bọn họ cũng cực kỳ cẩn thận và kiềm chế.
Nhưng vào lúc này, một chiếc xe bằng đồng loang lổ gỉ sét đang dọc theo con đường phát ra ánh đen kia lại đây, nó được tám con thiên mã cao lớn mọc ra cặp cánh chim thối rữa kéo đi.
Thiên mã, hiện giờ vẫn còn hậu duệ trên đời này thế nhưng huyết thống đã không thuần nữa, thiên mã vô thượng chân chính gần như đã tuyệt chủng, đó là một trong những con thú cưỡi tốt nhất.
Hiện tại, tám con thiên mã với thể trạng cường tráng nhưng lại mang theo khí tức thối nát đang kéo chiếc xe đồng chạy về đây, mang theo khí tức u minh.
Ầm ầm ầm!
Tám con thiên mã ấy tốc độ càng lúc càng nhanh, sau đó hào quang lan tỏa thì đã vượt qua cả tia chớp, lúc kéo lấy chiếc xe đồng thì chấn động ầm ầm tựa như thiên lôi.
Chuyện tình làm người giật mình chính là, khí tức thối rữa của tám con thiên mã này bắt đầu giảm bớt, da lông bắt đầu phát sáng đồng thời cánh chim thối rữa cũng đang biến hóa, từ từ hiện ra sinh cơ.
Tới cuối cùng, tám con thiên mã to lớn với chiếc bờm bóng loáng tựa như tơ lụa vậy, vô cùng thần tuấn, trên người chúng nó mọc ra những lớp vảy rồng, cặp cánh sau lưng phát ra tia chớp xẹt xẹt, khi cặp cánh vỗ mạnh thì tốc độ như điện xẹt, điều khiển điện quang vọt tới phụ cận.
Tất cả mọi người đều ngây dại, bởi vì tám con thiên mã đã phục sinh, cao to uy mãnh, thần tuấn siêu phàm, khiến người khác ước ao có thể hàng phục làm thú cưỡi cho mình.
Có thiên mã đỏ đậm tựa như máu. Có thiên mã tỏa ra ánh sáng màu tím, ánh tím kéo tới bao phủ trên người. Có con thiên mã hiện ra màu vàng óng như mặt trời ban trưa, thần dị không gì sánh được. Có con thiên mã toàn thân đen tuyền, ánh đen trong veo...
"Thiên mã trong tranh Bát tuấn đồ!"
Có người kinh ngạc bậc thốt lên, rất rõ ràng, tu sĩ của dị vực rất giật mình, bởi vì bọn họ sớm đã khai quật được một vài thứ ở phía rìa Táng khu, phát hiện ra được bên trên những tảng đá có khắc tám con thiên mã vô cùng đặc biệt, hoàn toàn y chang với tám con đang ở trước mắt mình.
Xe đồng rất lớn và cũng rất rộng rãi, phía trước xe có một bộ thây khô đang ngồi, mãi cho tới khi lại gần đây thì bộ xương khô này cũng xảy ra biến hóa.
Cả người căng phồng không còn là da bọc xương nữa, sinh cơ nồng đậm được phóng thích hóa thành một ông lão với ánh mắt như một ngọn đèn vàng, tinh thần khỏe mạnh, chỉ có điều vóc dáng không được cao cho lắm, thậm chí có thể nói là rất lùn.
"A lý cổ lạp..." Ông lão mở lời, vẫn ngồi bên trên chiếc xe đồng chứ không hề thi lễ về phía tế đàn kia, sau khi nói ra một loại lời nói thì ra hiệu cho Vương Bất hủ lên xe.
Trong đại quân dị vực có không ít người muốn hét thật lớn, dưới góc nhìn của bọn họ thì không một ai có thể khinh nhờn Vương Bất hủ, bất luận người nào cũng cần phải dùng lễ để chào hỏi.
Ông lão điều khiển chiếc xe lại đây, rõ ràng không phải là chủ nhân của Táng địa thế nhưng lại đưa ra yêu cầu như vậy với Cổ tổ của giới bọn họ.
Có Bất Hủ giả xua tay không cho bọn họ lên tiếng.
Vì vậy, tình cảnh trở nên yên tĩnh, tất cả mới yên lặng quan sát chứ không có phát tiết bực bội gì.
Hiển nhiên, cao tầng của dị vực rất kiêng kỵ Táng khu.
Tiếp đó, vượt ngoài dự đoán của mọi người, đã có Vương Bất hủ ngồi trên tế đàn gật đầu ừ một tiếng, sau đó bước lên xe như muốn đi tới chỗ hẹn gặp.
"Chuyện gì thế này, sinh linh của Táng khu lại mời cổ tổ giới ta tới khu mai táng?" Có người hoảng sợ.
"Hừ, không được nói bậy!" Có đại tu sĩ nhắc nhở.
Ầm ầm!
Bóng người bên trên tế đàn biến mất, nơi ấy không còn mờ ảo, không còn hỗn độn, trái lại hỗn độn bên trên chiếc xe đồng loang lổ gỉ sét kia lại đậm lên rất nhiều.
Thậm chí, cả chiếc xe đều mơ hồ không thể nào nhìn rõ được nữa.
Đồng thời, xung quanh chiếc xe đồng có một ít dòng sông năm tháng rất dài chạy ngang qua, cảnh tượng kinh thế.
Vương Bất hủ lên xe ngựa, như muốn đi tới điểm hẹn!
"Bọn ngươi yên lặng chờ đợi, không được bước vào Táng khu dù là nửa bước!" Đó là lời nói của Du Đà, rõ ràng đang ra lệnh cho một vài thống lĩnh nơi đây.
Ai cũng không nghĩ tới, biến cố như thế này sẽ phát sinh!
Táng khu đầy thần bí, Táng sĩ đầy mạnh mẽ lại chủ động hiện thân, hơn nữa còn mời Vương Bất hủ đi vào Táng địa!
Đối với những sinh linh bình thường của dị vực thì bọn họ cũng không hề biết đó là giống loài gì, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Mà đối với một vài sinh linh biết được đôi chút thì nội tâm lại tràn ngập sóng biển, chẳng lẽ Táng sĩ sẽ xuất thế ư?!
Bọn họ đã ngăn cản Vương Bất hủ và muốn dẫn vào trong Táng địa!
Thực ra, rất nhiều sinh linh muốn ngăn cản lại, dù cho vài tên Bất Hủ cũng muốn lên tiếng, bởi vì, nơi sâu trong Táng khu chắc chắn là đầm rồng hang hổ, không thể dễ dàng tiến vào trong được!
Đã nhiều năm trôi qua, càng hiểu rõ thì bọn họ càng cảm thấy sự khủng khiếp của nơi ấy.
Nên biết, một giấc ngủ của sinh vật này thì có thể là cả nửa kỷ nguyên, liên quan tới nguồn ngốc, sự xuất hiện của bọn họ thì tràn ngập sương mù, yêu tà và đáng sợ.
Thế nhưng, không một ai dám nghi hoặc quyết định của Vương Bất hủ cả, chỉ có thể nhìn bọn họ từ từ chuyển động thân thể mà thôi.
Ánh đen nhấp nháy, con đường màu đen dẫn tới phía ngôi mộ màu máu to lớn phía cuối đường chân trời!
Tám con thiên mã hí dài tỏa ra sinh cơ đầy khủng khiếp, chúng đập cánh kéo lấy chiếc xe đồng nhanh chóng tiến đi, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt.
Ầm!
Chiếc xe đồng ấy tiến vào trong một khe hở của ngôi mộ lớn, tựa như tiến vào chốn địa ngục vậy, từ đó không thấy bóng dáng đâu nữa!
Rời đi như thế, nửa ngày sau mà hiện trường vẫn không một ai lên tiếng, mọi người mù mờ khó hiểu.
"Lui quân!"
Một vị Bất Hủ giả lên tiếng, đại quân lên đường hướng thẳng về phía dị vực.
Đồng thời, vài vệt tia điện ngang trời, đó là mấy vị Bất Hủ đang trở về dị vực chứ không trì hoãn ở đây nữa, bọn họ phải về thương thảo và đưa ra một vài quyết định.
Bởi vì, Vương Bất hủ đã tiến vào nơi sâu trong Táng địa, đây tuyệt đối là sự kiện lớn.
Từ quá khứ cho tới hiện tại thì vẫn chưa hề có Táng vương xuất thế, nhưng hôm nay lại có biểu hiện như vậy, muốn gặp đám An Lan, Du Đà, Táng địa là nơi như thế nào?
"Loạn thế sắp tới ư?!"
Bên trong Đế quan có người khẽ nói, sau khi nhận được tin báo bí mật thì đưa ra phán đoán về thế cục trước mắt này.
Bên ngoài Biên Hoang, trong đại quân dị vực có một vài người nhíu mày, cảm thấy tình huống vô cùng phức tạp, đây là một thời đại rối loạn.
Phía cuối sa mạc vô ngần xuất hiện rừng cây rậm rạp, những cây cổ thụ to lớn, có một số cây tựa như là một ngọn núi lớn chọc thẳng vào tầng mây.
Thạch Hạo không hề nói một câu gì, vẫn yên lặng đứng bên trong xe tù binh, hắn rất muốn quay đầu nhìn lại thế nhưng lại không thể nào làm được, chỉ có thể nhìn về phía trước, từ từ tiến vào dị vực!
Xuyên qua rừng cây này, lướt qua một vài vùng núi cổ xưa, lại đi xuyên qua một vài nơi nồng nặc khí hỗn độn, rốt cuộc thì bọn họ cũng đã tiến vào một khu thế giới mới!
Tạm biệt, Đế quan!
Hẹn gặp lại, vùng đất xưa!
Đối với Thạch Hạo, hắn đã rời khỏi thế giới mà mình đã được sinh ra, cô độc trở thành kẻ tù tội ở dị vực này.
Ầm!
Sau khi tiến vào khu cổ địa này thì hắn cảm nhận rất rõ ràng về sự khác biệt, tựa như có vô sô lôi đình đang tiến vào trong thể phách của hắn, chấn động tất cả các vị trí trên cơ thể.
Đồng thời, ngay cả dòng máu của hắn cũng nổ vang và sôi trào.
Đó là pháp tắc đại đạo, là đại đạo hoàn chỉnh không thiếu sót đang từ trên trời ép chặt xuống, với hắn thì tựa như đang bị nện, đang bị gõ vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.