Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1532: Thiên Khuyết Đạo Tổn




*Đạo trời thiếu nên đạo của người bị tổn hại.
Chí Tôn bỏ mạng? Đây là chuyện lớn!
Bên ngoài rừng rậm Thiên Thú, toàn bộ nhóm người đều ngây dại, cảm thấy thân thể lạnh lẽo, đó chính là Hàn Minh Chí Tôn, sừng sững trên thế gian cả trăm vạn năm, ngạo thị ở lĩnh vực nhân đạo, kết quả lại từ trần như vậy?
Rất nhiều người không tài nào tin được, việc này quá đau buồn, đã biết bao nhiêu năm rồi chưa từng xảy ra chuyện như thế này, Chí Tôn chết đi thì tuyệt đối là một đại sự khiến trời đất sụp đổ!
Sau vài phút vắng lặng thì đám người khóc than rầm trời.
Xa xôi nơi chiến trường, ánh máu ngập trời đầy chói mắt, nó nhuộm đỏ toàn bộ vùng trời, đó chính là cảnh tượng được tạo thành do tinh huyết toàn thân của Chí Tôn nổ tung.
Dù cho trước kia chưa từng thấy qua thế nhưng lúc này ai cũng biết được, bởi vì hoàn toàn giống với những gì được ghi trong cốt thư, báo hiệu trong trời đất có biến cố xảy ra!
"Ta không tin, không một ai có thể địch lại Hàn Minh Chí Tôn, người làm sao sẽ chết chứ?"
"Máu Chí Tôn vút ngang nhật nguyệt, dù cho không tin thì cũng không được." Có người than thở, kinh ngạc tới mức chẳng còn từ nào để hình dung.
Chuyện như vầy quá khủng khiếp, Chí Tôn đáng sợ biết dường nào, cao cao tại thượng, nắm giữ uy nghiêm to lớn, gần như là cùng tồn tại với thiên địa.
"Không đúng lắm, máu Chí Tôn đầy trời nhưng làm sao lại không hề có ngôi sao nào rớt xuống thế, mỗi một giọt máu như vầy đều có thể xuyên thủng sao trời mà." Có người ngờ vực, mang theo vẻ ước ao hi vọng Hàn Minh kia sẽ không có việc gì.
"Bởi vì, nơi ấy có tiên khí kiềm chế lẫn nhau và hình thành nên một tràng vực, một thế giới nhỏ được mở ra và bị ngăn cách với thế giới lớn ở bên ngoài." Một ông lão than thở nói.
Nơi ấy có vài món tiên khí đang bồng bềnh, là Thập Giới đồ, là túi Càn Khôn... chúng bao phủ bát hoang và giam cầm hoàn toàn nơi đó lại.
Cho nên, dù là máu Chí Tôn vút ngang trời thì cũng không thể nào đột phá mà xông ra ngoài được, nếu không, nơi ấy sẽ giống như là tận thế, sẽ khủng khiếp tới lạ thường.
Kết luận này khiến người khác buồn bã và không ngừng thở dài, dù cho là ở dị vực thì để sinh ra được một vị Chí Tôn cũng không dễ dàng gì, nếu như chết đi thì quả là sự kiện vô cùng lớn.
Bởi vì, về phía dị vực, có thể tu hành tới một bước này và không có điều bất ngờ gì thì có thể sẽ tiếp tục bước ra một bước, có thể trường tồn cùng thiên địa!
Ở dị vực, hoàn cảnh lớn chưa hề bị biến hóa, cho phép xuất hiện Bất Hủ!
"Hay là vẫn chưa hề chết đi, Hàn Minh Chí Tôn vẫn còn sống!" Đột nhiên có người lên tiếng, phủ định lại bi kịch kia.
Lời nói này khiến cho những người khác chấn động trong lòng, đồng thời cũng hiện lên vẻ chờ mong.
Bất kể là cùng tộc hay là không, thế nhưng đều tới cùng một thế giới, bất kỳ một vị Chí Tôn nào cũng đều được tôn kính!
Một khi xuất hiện một vị Chí Tôn thì khắp nơi cùng chúc mừng, bởi vì nếu không có việc gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ có thể tiếp tục thăng hoa trong năm tháng dài đằng đẵng sau này!
"Ta từng nghe nói, một khi Chí Tôn bỏ mạng thì sẽ sinh ra rất nhiều hiện tượng kỳ dị, như là trời khóc, đất than, thế nhưng lại chưa từng xuất hiện cảnh tượng như vừa rồi!" Người kia lên tiếng.
Mọi người nghe vậy thì ngây ra.
Vừa nãy có rất nhiều sinh linh cảm thấy bi thương, mang theo vẻ buồn bã nên quên đi một vài truyền thuyết, quả thật là có cách nói như vầy.
Chỉ có điều vô tận năm tháng đã trôi qua, kỷ nguyên này có mấy vị Chí Tôn bỏ mạng? Bọn họ chưa từng nghe được cho nên đã quên đi lời đồn này.
Bên trong sa mạc vô ngần, bên trong khu chiến trường.
Mạnh Thiên Chính với mái tóc đen tung xõa, con mắt tựa như là vầng thái dương bắn ra hai luồng kim quang, bộ chiến y hoàng kim trên người ông cũng y chang như vậy, óng ánh vô cùng, chấn động tâm hồn.
Thần y của ông nhuộm đỏ máu tươi thế nhưng thân thể đầy kiên cường ấy càng toát lên vẻ cao lớn hơn, khí thế của ông tựa như cầu vồng, tinh lực như biển khơi, hoàn toàn liều mạng!
Vào đúng lúc này thì ông tựa như là một vị Chiến thần mạnh mẽ nhất thức tỉnh, chiến ý dâng trào, phát ra tiếng hét dài như muốn xé nát và phá tan cả thiên địa này ra.
Thời khắc này, ông ấy là vô địch, xung phong ngang dọc nơi đây.
Đặc biệt là, ông đi vào bên trong một vùng ánh sáng đỏ tươi, sức quyền cái thế, không ngừng oanh kích, những khe lớn màu đen giữa hư không bị đánh nát không ngừng nổ tung.
Nếu không phải bên trên có một vài món tiên khí áp chế và hình thành nên tràng vực kỳ dị này, hóa thành một khu "Chiến giới" bao phủ nơi này lại thì cũng không biết tai nạn khủng khiếp như thế nào sẽ phát sinh.
Bởi vì, chiến khí của ông quá đáng sợ, xé rách toàn bộ.
Bất kỳ một vệt ánh sáng nào lọt ra vực ngoại thì sẽ xuyên thủng nhật nguyệt!
"Gầm!"
Bên trong vùng ánh sáng đỏ tươi ấy tựa như có một con cổ thú thời tiền sử đang gầm thét, nó cực kỳ dữ tợn, tiếng gầm đinh tai nhức óc chấn nhiếp hồn người.
Trước mặt là tên Chí Tôn vừa bị đánh nổ thân thể kia, đại kích màu máu của hắn sớm đã bị đánh gẫy, cả thân thể hắn cũng nổ tung theo, tinh huyết cả người rải rác ở bốn phía khó mà ngưng tụ lại được.
Bởi vì, Mạnh Thiên Chính không ngừng vung quyền đánh tan tinh huyết, khiến cho chúng không thể nào dung hợp lại với nhau được.
Chính như một sinh linh đứng xem chiến đấu từ rừng rậm Thiên Thú từng nói, Chí Tôn rất khó bị tiêu diệt, nơi đây vẫn chưa hề phát sinh những cảnh tượng khác thường như thiên khóc, nói rõ vẫn có thể phát sinh chuyển biến.
Chính xác là như thế, Chí Tôn là một sinh linh như thế nào? Vũ trụ vỡ tan thì bọn họ cũng có thể sống sót!
Hàn Minh tuy rằng bị đánh nổ thân thể nhưng vẫn chưa chết, vẫn cố gắng ngưng tụ tinh lực, thức tỉnh lại nguyên thần, muốn tái sinh trở lại.
Chỉ là, quyền ý của Mạnh Thiên Chính quá đáng sợ, mỗi lần vung quyền thì sẽ áp chế vạn đạo thiên địa, hình thành nên áp lực to lớn ở nơi đây và ảnh hưởng tới tiến trình thức tỉnh của hắn.
Việc này khiến mấy người khác biến sắc, mặc cho bọn họ ra tay đánh cho Mạnh Thiên Chính bị thương, thế nhưng cũng không có cách nào hỗ trợ giúp đỡ Hàn Minh thoát khỏi tình thế nguy cấp ấy.
Bởi vì, Mạnh Thiên Chính đã liều mạng, mục tiêu chính là Hàn Minh, thề phải giết hắn cho bằng được, tương tự như việc làm thương tổn mười ngón tay không bằng cắt đứt đi một ngón tay!
Ông muốn giết chết Chí Tôn!
"Hắn tu luyện Bất Diệt kinh cho nên thể phách rất mạnh mẽ, có thể cố gắng chống đỡ, có thể kiên trì rất lâu!" Có người nói nhỏ.
Đây là một sự kiện vô cùng nghiêm trọng và gay go, bốn người tới cứu viện thế nhưng vẫn không thể nào giúp Hàn Minh thoát khỏi tình thế nguy cấp, rất có thể hắn sẽ không cách nào thức tỉnh lại nữa.
Nếu nói ra như vậy thì không một ai dám tin tưởng, việc này quá khó tin.
Nên biết, nơi đây đang có tới bốn vị Chí Tôn đồng loạt xuất thủ chém giết một người, kết quả, trong thời gian ngắn vẫn không thể nào xoay chuyển được kết cục.
Hàn Minh hét lớn, nguyên thần bên trong đầu lâu của hắn sớm đã xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt, đã bị đại trưởng lão gây nên thương tích, hắn không ngừng chống đỡ, không ngừng liều mạng hòng đắp nặn lại thể phách thế nhưng đều thất bại.
Chí Tôn, dù chỉ còn một giọt máu thì cũng có thể sống lại, phục hồi lại như cũ một cách nhanh chóng, hiện ra lại thân thể vô địch của mình. Nhưng mà, Hàn Minh đang chìm trong bố cục khốn đốn nhất, hắn không làm nổi.
Luồng quyền ý này đã áp chế tất cả, tiêu diệt tất cả, khiến nguyên thần của hắn gần như nứt thành bốn phần.
Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, đều là Chí Tôn nhưng tại sao Mạnh Thiên Chính lại mạnh mẽ như thế?
Thực ra, bọn họ vẫn luôn khinh thường sinh linh bên trong Đế quan, bởi vì trong cuộc chinh chiến từ xa xưa thì có thể thấy được, người trẻ tuổi của cửu Thiên không thể nào mạnh mẽ hơn dị vực được. Ngoại trừ tên Hoang kia ra thì không có mấy ai có thể uy hiếp được tương lai của bọn họ.
Thành ra, bọn họ luôn xem thường những người thuộc thế hệ trước.
Trên thực tế, quả thật là như vậy, một trận chiến ở biên cương Đại Xích Thiên lần trước, nhân vật lớn tuổi trước sau đẫm máu, không hề xuất hiện chiến tích nào cả.
"Bọn ngươi cho rằng, bản thân luôn mạnh hơn một bậc ư?" Mạnh Thiên Chính hét lớn, cơ thể trẻ tuổi, mày rậm mắt sáng, tóc đen tung bay, làn da lấp lánh, chiến y hoàng kim chói mắt chấn động lòng người.
"Cửu Thiên thập Địa có thiếu khuyết nên chúng ta tu hành chẳng hề dễ dàng chút nào, thời trẻ tuổi sẽ hơi chậm, hơi lạc hậu phía sau, không phải là không bằng dị vực các ngươi mà tất cả đều do thiên địa này gây ra." Đại trưởng lão tiếc nuối nói.
Con ngươi của tất cả Chí Tôn đều co rút lại, bọn họ tự nhiên biết sự tồn tại của "căn bệnh" này.
Đồng thời bọn họ chợt nghĩ tới một vấn đề, rơi vào tình huống này thì tu hành chẳng hề dễ chút nào, nhiều lúc sẽ không thể nào tu luyện được tới viên mãn, trừ phi là đột phá cực hạn!
Thế nhưng mà, trên thế gian này có bao nhiêu người có thể đột phá cực hạn, vượt qua cực điểm nên có của cảnh giới này?
Hiển nhiên, những người đạt được tới cảnh giới Chí Tôn hẳn đều làm được như vậy, cho nên bọn họ không hề yếu hơn so với sinh linh cùng cấp của dị vực, hoặc có thể nói là mạnh hơn đôi chút!
Trận chiến thê thảm hơn kỷ nguyên trước, cửu Thiên thập Địa vốn là một thế giới hoàn chỉnh nhưng lại bị đánh nát hóa thành từng khối đại lục cổ xưa siêu cấp.
Cho nên, càn khôn không được vẹn toàn, vũ trị bị hư hao, đại đạo trong thiên địa cũng có thiếu khuyết.
Cũng chính vì như vậy nên tu sĩ tu hành sẽ gặp phải vấn đề này, có một vài cảnh giới khi tu luyện tới cuối cùng thì cảm giác như đã viên mãn, kỳ thực vẫn có không ít tì vết.
Đây chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cho sinh linh trẻ tuổi trong Đế quan luôn đi sau cao thủ trẻ tuổi của dị vực!
Chỉ là, muốn thoát khỏi cục diện khốn khó này thì ở mỗi một cảnh giới cần phải vượt qua cực hạn của chính cảnh giới đó, đánh nát cấm kỵ, xuyên thủng hạn chế về sự khuyết thiếu của thiên địa!
Người như thế sẽ đáng sợ vô cùng, không thể nào tưởng tượng nổi, dù là ở dị vực thì cũng chính là tinh anh trong Đế tộc, là kiệt xuất đầy mạnh mẽ.
Hoàn toàn chính xác, Hoang đã làm được, tu sĩ của dị vực biết, chắc chắn là như thế, nếu không hắn cũng sẽ không thể nào liên tiếp đánh giết cường giả cùng thế hệ của dị vực như vậy được.
Con ngươi của mấy vị Chí Tôn co rút nhìn chằm chằm Mạnh Thiên Chính, hiển nhiên ông cũng là người như thế.
"Đều là Chí Tôn nên chúng ta cũng không hề yếu, tự tin cũng sẽ làm được." Có người lạnh lùng nói.
Nhưng mà, Mạnh Thiên Chính lại dùng thực lực để nói chuyện, lúc vung nắm đấm thì tựa như là đang thúc đẩy hàng trăm hàng ngàn viên mặt trời, tiếng ầm ầm vang vọng, chấn động cả thiên địa.
"Không ổn!"
Hàn Minh hét lớn, hắn là người bị hại cho nên không một ai có thể hiểu rõ hơn hắn về sự đáng sợ của đòn đánh này, đây tựa như là một vị Đế vương từ năm tháng cổ đại xuất hiện ngay tại đây, muốn tiêu diệt toàn bộ.
Đáng tiếc, vài món tiên khí bên trên đã khóa lại thiên địa, Hàn Minh dù cho có mạnh hơn nữa cũng không cách nào đột phá đi ra ngoài.
Nguyên vốn tưởng rằng sẽ là bắt ba ba trong rọ, sẽ giết chết Mạnh Thiên Chính ngay tại nơi này, không nghĩ rằng trái lại là đang tự nhốt chính mình.
Ầm!
Lúc đại trưởng lão vung quyền thì Hàn Minh hét lớn, những người khác cũng dồn dập xuất thủ theo, thế nhưng vẫn không thể thay đổi được kết cục này.
Cú đấm này ẩn chứa chân nghĩa đại đạo ở khắp mọi nơi, tràn ngập bên trong Chiến giới này, đánh tan tất cả, bao vây lấy nguyên thần!
Bởi vì, cú đấm này đã nối liền với một vài cánh cửa bên trong cơ thể của đại trưởng lão, ánh sáng trong suốt chiếu rọi tựa như là sông lớn cuộn trào lao tới, giết chết mọi sinh linh.
Lấy thân làm hạt giống là mở ra một nguồn sức mạnh hoàn toàn mới lạ, toàn bộ được trút hết ra ngoài.
"Con đường này, quả nhiên là đáng sợ!" Ánh mắt của một vị Chí Tôn đầy lạnh lùng, tựa như là một thanh thiên đao sáng như tuyết đâm thấu người nhìn.
Mạnh Thiên Chính thiếu chút nữa đã bỏ mạng khi bước trên con đường này, không có đi tới cuối con đường thế nhưng cũng tính là gần như thành công, cho nên nắm giữ nguồn sức mạnh không giống bình thường.
Ở quá khứ, không người nào biết được!
Cho tới hôm nay thì ông mới để lộ ra, đã chấn kinh mấy đại Chí Tôn của dị vực.
Ầm!
Lần này, Hàn Minh tuyệt vọng, muốn cầu xin mấy người khác bảo vệ mình thì cũng không được, Mạnh Thiên Chính tựa như đang giao hòa với tất cả, khóa chặt lấy hắn từ đầu tới cuối, không ngừng đánh giết.
Hiện giờ lại còn vận dụng đòn sát thủ, kết cục đã định.
Phụt!
Lần này, nguyên thần của Hàn Minh vỡ vụn thành từng miếng nhỏ rồi hóa thành mưa ánh sáng, nhanh chóng mờ tối và hoàn toàn chết đi.
Đương nhiên, trong lúc này thì đại trưởng lão cũng đã trúng ba đòn nghiêm trọng, thế nhưng ông không hề do dự gì cả, nhất quyết phải giết chết Hàn Minh trước tiên.
Ầm!
Vệt ánh sáng nguyên thần ấy nổ tung, hoàn toàn tắt hẳn, mà toàn bộ mưa ánh sáng thì bốc cháy trở thành tro tàn.
"A..." Cuối cùng là tiếng gầm thét đầy giận dữ, Chí Tôn Minh Hàn đã chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.