Thế Giới Dị Biến

Chương 4: Tứ Dực Điểu






Long bắt lấy viên đá màu trắng, thanh kiếm của hắn bay thẳng vào vỏ kiếm sau thắt lưng hắn.
- Không tệ lắm.
Cô cầm lấy viên đá này rồi bóp nát nó hấp thụ năng lượng bên trong.
Sờ sờ viên đá trong tay đánh giá một lát, hắn đưa viên đá cho Ngọc.
Đây chính là kết tinh sức mạnh của con thằn lửa vừa rồi, hấp thu năng lượng trong đó sẽ giúp tăng cường sức mạnh cho bản thân.
Nghe Long nói thế Ngọc cũng làm theo mà không có chần chừ.
Nhìn viên đá tưởng chừng rất khó bóp nát nhưng chỉ cần dùng chút sức từ lòng bàn tay thì viên đá vỡ vụn thành bụi phấn, những bụi phấn này chứa đựng một lượng năng lượng lập tức bay vào cơ thể cô.
Ngọc cảm thấy cơ thể như được tiếp thêm sức sống, năng lượng trong người cô lưu chuyển thuận lợi hơn đồng thời sự đói khát năng lượng từ mắt trái của cô đã được bù đắp, cơn đau dần biết mất.
Thấy Ngọc có vẻ đã ổn định Long đình chỉ truyền khí.
Hắn đánh giá xung quanh một lần nữa.
Có lẽ việc xử lý gọn lẹ con thằn lằn lửa đã gây ra một sự uy hiếp không nhỏ đối với những con quái vật xung quanh.
Một vài người trong các căn phòng đang hiếu kỳ quan sát cuộc chiến của hai người họ.
- Hừ.
Bọn quái vật có thể sợ hãi nhưng bọn người này lại có vẻ muốn thăm dò thêm nhiều thông tin.
Một lúc sau Ngọc đã trở lại bình thường, lúc này cô cảm giác bản thân tràn đầy sức mạnh.
Có thể đây là sức mạnh mà dị biến mang đến, cô nhìn xung quanh lập tức cô thấy kinh ngạc.
Cô nhắm mắt rồi mở mắt ra nhìn lần nữa, nhưng vẫn không có gì thay đổi.
- Chuyện gì? Mắt cô nhìn thấy gì sao.

Long nghi hoặc hành động của Ngọc.
- Tôi… thấy xung quanh có rất nhiều điểm sáng, chúng có rất nhiều màu sắt.
Nói rồi Ngọc đưa tay chạm vào một điểm sáng nhưng lại không có gì phát sinh, tay cô đi xuyên qua nó.
- Dừng lại đi, tôi không biết cái cô thấy là gì.
Nhưng con mắt trái của cô đã bắt đầu thức tỉnh, đừng có sử dụng mắt trái quá nhiều với cấp độ hiện tại của cô thì một lát nữa sẽ cảm thấy mệt mỏi đấy.
- Nhưng mà làm sao dừng lại, tôi không biết cách.
Long?
- Cô đùa tôi, đây là năng lực của cô mà.
- Không được, tôi thử cả đình chỉ năng lượng vận chuyển vào con mắt nhưng không được, nó cứ luôn như vậy.
- Chẳng lẽ phá giới chi nhãn sẽ luôn ở trạng thái mở.
Long lẩm bẩm, hắn không rõ lắm về con mắt này.
Mà thật ra thì cũng chả ai biết nhiều về nó, cũng đã 1500 năm rồi không xuất hiện qua, hắn chỉ theo lời tiên đoán của bà mà đến đây thôi.
Hắn dùng tinh thần lực quét qua người cô.
- Anh vừa làm gì đó, tôi thấy có một luồng sóng kì quái tiến thẳng vào người tôi.
Mà nãy giờ tôi luôn thấy một loại sóng năng lượng từ anh lan tỏa ra chung quanh rồi quay ngược trở về.
Từ khi Ngọc thức tỉnh con mắt thì mọi cảnh vật chung quanh cô đều nhìn rất khác.
- Cô thấy được tinh thần dò xét của tôi?
Long cực kỳ ngạc nhiên, thủ pháp dùng tinh thần lực của hắn rất khó để người khác phát hiện, vì hai mắt không thấy nên hắn đã tự rèn luyện kỹ xảo tinh thần lực của mình đạt đến một đẳng cấp cực cao.
- Ồ đó là tinh thần dò xét, vì vậy có thể giải thích tại sao anh vẫn có thể hoạt động như người bình thường mặc dù là mắt bị mù.
Ngọc có vẻ đã hiểu ra bí mật của Long, cô tỏ vẻ thích chí.
- Nói vậy đủ rồi, chúng ta cần rời khỏi đây còn về con mắt thì cứ nhắm lại thử xem, không thì tôi cũng hết cách.
Long cảm giác không vui lắm khi Ngọc phát giác được tinh thần lực của hắn, hắn nghĩ rằng mình cần phải chau dồi thêm kỹ thuật để vượt qua được con mắt này.Nói rồi hắn cứ thế đi về phía trước.
Ngọc cảm giác thấy Long có vẻ không vui lắm khi biết cô phát giác được tinh thần lực của hắn.
Cô thử nhắm mắt trái, quả nhiên là cô không còn thấy những thứ kỳ quái đó nữa.

Thêm vào đó cô cũng không cảm giác thấy khó chịu gì khi cứ phải nhìn bằng mắt phải, cứ như thể mắt trái không hề tồn tại vậy.
“Một tên mù và một cô gái chột một mắt”
- Ha ha.
Cô đi chạy chậm theo sau Long vừa chạy vừa cười.
Nghe thấy tiếng cười của Ngọc, Long quay đầu lại.
- Cô vui như vậy là nhắm mắt trái có hiệu quả?
- Ừm.
Hì hì.
Long nghiêng đầu khó hiểu, nhưng hắn cũng không nói gì.
Giải quyết là tốt rồi.
Sau đó chỉ thấy hắn lấy ra một cái thiết bị giống như bộ đàm rồi bấm gì đó.
Ngọc đứng đó nhìn lại xác con thằn lằn lửa rồi nhìn sang những cảnh hỗn loạn ngoài kia.
Cô liên tục nghe được những tiếng nổ trong lòng cô lại bắt đầu lo lắng về cha mẹ mình, rồi cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao.
Như Long nói thế giới dị biến không thể biết trước điều gì sẽ phát sinh.
Cô không biết mình phải làm sao, bản thân dị biến có được con mắt này nhưng cô vẫn không biết nên làm sao sử dụng cho có hiệu quả.
Cô lại nhìn về phía Long hình như tên này đang liên lạc với ai đó.
“Mình có nên tin tưởng tên này không, anh ta nói đến đây tìm mình để trở thành đồng đội, nhưng mình vẫn không biết quá nhiều về anh ta”.
Long cất máy liên lạc đi cảm giác thấy tâm tình của Ngọc không tốt, cũng phải thôi thế giới đột nhiên thay đổi mà, hắn thì tốt hơn cô nhiều bởi vì hắn biết trước và có năng lực tự vệ.

Cảm giác Ngọc vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ của bản thân hắn lên tiếng.
- Cô đang lo lắng về gia đình mình, tôi sẽ đưa cô đi gặp họ.
Ngọc ngẩng đầu nhìn anh chàng khiếm thị đầy thần bí này.
Hắn biết cô đang lo lắng cho gia đình.
Một chút ít cảm xúc nổi lên trong lòng cô, chí ít tên này cũng biết quan tâm đến cảm nhận của cô.
Dù sao hắn cũng đã lôi cô thoát khỏi nguy hiểm, nói chính xác hơn là cứu cô mạng cô hai lần, lần đầu tiên là tối qua trong hẻm và lần vừa rồi khi đối mặt với con thằn lằn lửa, có lẽ vì thế trong lòng cô bất giác nới lỏng một chút cảm giác với hắn.
- Cám ơn anh.
Nhà tôi ở tỉnh Doni.
Đang nói thì Ngọc lại nghĩ tới điều gì cô lại hỏi tiếp.
- Nhưng mà lúc này mọi thứ đang loạn lên, tôi nghĩ giao thông không tốt lắm và có thể sẽ có nguy hiểm.
- Yên tâm.
Đáp lại sự nghi vực của Ngọc là một câu nói chắc chắn đến từ Long.
Chưa chờ Ngọc hỏi lại Long lại tiếp tục nói.
- Tôi có phương tiện di chuyển rất phù hợp với hoàn cảnh bây giờ.
Nói xong hắn giơ tay chỉ chỉ ngón tay lên trời.
Ngọc nhìn theo ngón tay của hắn thì bất ngờ trên bầu trời xuất hiện một điểm đen, nhìn kỹ thì rất giống một con chim.
Con chim từ từ bay xuống chỗ hai người.
Lập tức Ngọc lộ vẻ kinh ngạc, chỉ thấy con chim này ngày càng to một cách bất thường và hình dạng của nó khác hoàn toàn so với các loài chim mà cô biết.
Đó là một con chim có bốn cánh, chiều dài thân thể khi đến gần ước chừng phải 7m, toàn thân nó khoác lên một bộ lông màu đen, phần lông phía cổ có một chút màu lam.
Móng vuốt của nó nhìn rất sắc bén, khi đáp xuống bốn chiếc cánh tạo nên những cơn gió mạnh thổi bay bụi mù tứ tán.
Nó phát ra một tiếng ưng kêu, rồi cúi đầu xuống nhìn về phía hai người.
Lúc này Ngọc khá sợ hãi, tâm lý lúc này của cô vẫn chưa thể tiếp nhận được những con quái vật to lớn và nguy hiểm này.

Nếu không phải Long một mực vẫn đứng đó thì cô đã sớm chạy xa ra chỗ này.
- Đừng sợ hãi nó là Tứ dực điểu, là thú cưỡi của tôi, chúng ta sẽ dùng nó đi tới nhà cô.
Long lên tiếng trấn an Ngọc, cô gái này vẫn còn sợ hãi trước những con quái vật, cho cô ấy tiếp xúc nhiều thì quen thôi.
Nói xong hắn lại đưa tay ôm lấy eo của Ngọc.
- Anh làm gì.
Ngọc giật nảy mình trước hành động của hắn, lúc trước hắn ôm thì cô không có kịp phản ứng lần này cô có chút ngượng.
- Yên nào, tôi đưa cô lên lưng con Tứ dực điểu, chứ cô leo lên lưng nó được sao.
Nói rồi Long hai chân dậm xuống lấy lực đưa hai người đáp trên lưng Tứ dực điểu.
Buông eo Ngọc ra Long ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Trên lưng con Tứ dực điểu có gắn ghế ngồi, tổng cộng có bốn ghế, hai ghế trước, hai ghế sau, đằng sau còn có một khoang dùng để chứa đồ vật.
Ngọc ngồi lên ghế phía trước, Long cũng ngồi xuống, Ngọc cũng không thấy hắn làm gì chỉ thấy con Tứ dực điểu từ từ vỗ bốn cánh của nó.
Một trận gió nổi lên, Ngọc thấy mình từ từ dần lên cao.
Một tiếng ưng kêu, Tứ dực điểu bắt đầu tăng tốc.
Ngọc chỉ cảm giác được một trận nhẹ bẫng, chốc lát cô đã bay lên cao hơn cả tòa nhà cao nhất thành phố này.
Trước ghế ngồi có trang bị một chiếc kính chắn gió nên cô cũng không cảm giác được sức gió tạt vào ảnh hưởng tới mình bao nhiêu.
- Thật nhanh.
Ngọc thán phục trước tốc độ của con điểu này.
- Tỉnh Doni cách thành phố Siwo này về phía đông phải không? cách đây bao xa?
Long hỏi phương vị đến nhà Ngọc, hắn cũng không am hiểu bản đồ vùng này.
- Đúng, cách chúng ta chỗ này nếu theo đường chim bay khoảng 200 km.
Ngọc trả lời hắn.
- Tốt chúng ta đi.
Dứt lời Tứ dực điểu lượn một vòng lớn rồi phóng thẳng về phía đông..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.