Thề

Chương 3:




Edit: Trỏ Mặt Sẹo. 
Đã quyết định như vậy rồi, Trương Hải Dương và Hứa Tĩnh ngả bài với nhau. 
“Ly hôn đi, con và nhà, em có thể chọn một thứ.”
Tuy hắn nói cho cô hai sự lựa chọn nhưng trong lòng hắn đã sớm biết đáp án. 
Hứa Tĩnh mềm lòng, con khóc cũng không đành lòng, sẽ bỏ được hắn sao?
“Em chọn con.” Hứa Tĩnh nhẹ nhàng đưa ra lựa chọn. 
Sau một lúc im lặng, cô ngẩng khuôn mặt gầy gò vương đầy sự mệt mỏi lên, nhìn Trương Hải Dương với đôi mắt tha thiết như thể bên trong chất chứa tình cảm vô cùng sâu đậm. 
“Có thể cho em biết lý do không?” Cô hỏi. 
“Anh yêu người khác rồi.” Trương Hải Dương thẳng thắn thừa nhận. 
Bầu không khí im lặng lại bao phủ, rất lâu sau, Hứa Tĩnh hơi hé môi. 
“Vậy anh đối với em….” Giọng cô run run, trong mắt vẫn còn chút hy vọng. 
“Đã từng yêu.” Trương Hải Dương đáp không chút do dự. 
Hắn cũng không phải là người sắt đá, khi đối diện với người phụ nữ đã bầu bạn 3 năm với mình, vẫn có chút áy náy. 
“Chi phí nuôi con em không cần lo lắng, trước Tết Âm Lịch năm nào tôi sẽ đúng giờ gửi đến, mặt khác…… Để bồi thường, anh sẽ cho em 30 vạn nữa. Sau này, hãy sống thật tốt, trước khi tìm đàn ông thì phải nhìn cho rõ, đừng chỉ nhìn mặt thôi, không đáng tin.” Hắn nói. 
“Em không tìm, một mình cũng rất tốt.” Hứa Tĩnh giơ tay che mặt, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ. 
Quá trình ly hôn tiến hành rất thuận lợi, lúc ra khỏi Cục dân chính, bạn học cũ của Trương Hải Dương đi tới chúc mừng bọn họ. 
Trước kia khi họ làm loạn đòi ly hôn, đã mang theo đủ giấy tờ đến đây rồi nhưng bị người này cản lại. 
“Phá huỷ mười toà miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân.” Anh ta vừa nói một cách dõng dạc hùng hồn, vừa đầy ẩn ý sâu xa. 
Trương Hải Dương xong việc bình tĩnh lại, cất hết giấy tờ đi. 
Cơ hội duy nhất để nhìn thấy ánh bình minh đã chấm dứt từ đó. 
Trương Hải Dương nghe điện thoại, lái xe đi trước. 
Hứa Tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm giác như được sống lại. 
“Cậu từng trải qua cảm giác tuyệt vọng chưa?” Cô hỏi. 
“Cậu nói gì cơ?” Cậu bạn cùng lớp ngẩn người. 
“Đó là khi cậu đã rất cố gắng, rất vất vả mới leo lên được ngọn núi, thế mà lại có người nhấc chân lên, hung hăng đạp cậu xuống.” Hứa Tĩnh quay mặt nhìn anh ta. 
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” Anh ta nhíu mày đáp. 
“Tương lai cậu sẽ hiểu.” Hứa Tĩnh mỉm cười. 
Người phụ nữ này, tám phần là bị ép đến phát điên, cô nên đi khám bác sĩ tâm lý. Anh ta nghĩ. 
Nửa tháng sau, người bạn cũ của Trương Hải Dương nhận được bản sao của một bức thư tố cáo, nói anh ta lạm dụng chức quyền, tham nhũng hối lộ. 
Đồng thời việc anh ta bao nuôi tình nhân cũng bị phát hiện.  
Anh ta dựa vào gia đình vợ mới bò được đến ngày hôm nay, không cần điều tra, anh ta biết mình chết chắc rồi. 
Giấc mơ của anh ta hóa thành bọt nước, tương lai của anh ta là một màu đen. 
“Cậu đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng chưa?”
Trong sự hoảng hốt, anh ta chợt nhớ đến gương mặt tươi cười quỷ dị kia của Hứa Tĩnh. 
Anh ta vội gọi điện thoại cho Trương Hải Dương, nhưng không cách nào liên lạc được. 
*
Người phụ nữa trong khu chung cư kia mất tích, chỉ để lại một căn nhà trống. 
Điện thoại tắt máy, tất cả những thứ xa hoa đều bốc hơi không sót mảnh nào. 
Ai đó đã vẽ ra một chiếc bánh lớn, nhưng lúc hắn há miệng ra thì phát hiện nó đã biến mất. 
Trương Hải Dương mơ hồ cảm thấy mình bị lừa, nhưng không nghĩ ra được mình đã mất cái gì. 
Hắn nén cơn tức giận về nhà, theo thói quen muốn tìm người trút giận nhưng chợt nhận ra Hứa Tĩnh đã cầm tiền mang con đi. 
Hắn bay đến thành phố D tìm người, mới biết ba mẹ Hứa Tĩnh vừa mới xảy ra chuyện. 
Mà nhà đã bị bán từ mấy tháng trước. 
Đến nỗi Hứa Tĩnh đi đâu, không ai biết.
Ly hôn, bị lừa, công việc thì rơi vào danh sách giảm biên chế. 
Sau tất cả, Trương Hải Dương cảm thấy vô cùng tồi tệ. 
Hắn nhốt mình trong phòng, ngày nào cũng hút thuốc, uống rượu, chơi game, hoàn toàn buông thả, chìm đắm trong thế giới ảo. 
“Anh trai nhỏ, chơi xổ số điện tử không?” Tin nhắn có ảnh đại diện của một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên hiện lên. 
Chẳng hiểu sao, dạo gần đây mấy tin nhắn kiểu này rất nhiều, hình như họ xem hắn là mục tiêu nên thay phiên nhau oanh tạc. 
Lúc đầu Trương Hải Dương không định chơi nhưng sau lại nghĩ, vài đồng bạc thôi, chơi cũng không ảnh hưởng gì. 
Số hắn khá may, trúng mấy trăm đô la.
Sau khi nếm được trái ngọt, cơn nghiện cờ bạc của hắn đã không thể kiểm soát được nữa. 
Rất nhanh, hắn đã ném hết số tiền tiết kiệm vào đó. 
“Anh trai nhỏ, có nhà không, bên chúng em hỗ trợ đăng ký thế chấp, cho vay….. Hãy thử xem, một chiếc xe đạp sẽ trờ thành một chiếc motor…….”
Giống trước kia, trước thắng sau thua, cuối cùng nhà cũng mất. 
Trương Hải Dương và mẹ phải thuê một căn nhà nhỏ có hai phòng, mỗi ngày đều phải nghe đủ loại trách móc. 
“Hứa Tĩnh tốt như vậy, chỉ tại mày không biết cố gắng, ngày nào cũng đánh nó! Bây giờ thì sao? Con dâu không có, cháu trai không nốt, chỉ thừa lại thằng con trai bất tài, sao số tôi khổ thế này!”
“Câm miệng lại!”
“Mày quát cái gì mà quát? Chẳng lẽ còn muốn đánh tao?”
“Bốp!”
……
Nhìn vẻ mặt đầy đau khổ của mẹ, Trương Hải Dương bỗng thấy cuộc sống thật vô nghĩa. 
Hắn cầm một gói thuốc lá, thêm cả một chai bia đi lên tầng thượng. Hút xong điếu thuốc, uống hết chai bia rồi nhảy xuống. 
Thế nhưng số phận không chịu buông tha cho hắn, hắn không chết, nhưng rơi từ trên cao xuống nên bị liệt, đến nói chuyện cũng khó khăn. 
Hứa Tĩnh mất tích đã lâu bỗng xuất hiện ở bệnh viện. 
Cô bước đi với tư thế ngẩng cao đầu. 
Người phụ nữ từng tự tin kiêu ngạo không ngờ lại trở về rồi!
Mẹ chồng khóc không thành tiếng, vừa khóc lóc kể lể cuộc sống sau khi cô rời đi, vừa trách con trai ngu ngốc bị người khác lừa. 
“Hôm đó mẹ mới nói nó vài câu, thế mà nó dám đánh mẹ…… Mẹ là mẹ nó đó!” Giọng bà ta nghẹn ngào. 
“Phụ nữ mà, ai mà không bị đánh? Lúc trước con cũng như vậy đấy, nhịn một chút là được rồi.” Hứa Tĩnh nói đầy ẩn ý. 
Bà ta không hiểu ý mỉa mai trong lời nói của cô, vẫn còn tìm cháu trai. 
“Đừng tìm, cô con đang trông nó.” Hứa Tĩnh nói. 
“Vậy cô còn về đây làm cái gì? Cười nhạo mẹ con chúng tôi thảm hại sao?” Bà ta đột nhiên trở nên cảnh giác. 
“Tuy con đã ly hôn với Trương Hải Dương, nhưng một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa….. Thấy anh ấy như vậy, con cũng không vui.” Hứa Tĩnh nói. 
“Con trở về tái hôn ư?” Bà ta vui mừng hỏi. 
“Con sẽ đưa cho hai người một số tiền, tiện thể mời giúp anh ấy một hộ tá. Mẹ lớn tuổi rồi, sợ không chăm sóc nổi.” Hứa Tĩnh nói. 
Phía sau cô có một người phụ nữ hiền hậu theo sau. 
Hơn bốn mươi tuổi, khi cười đôi mắt cong cong, nhìn qua tính tình không tệ. 
Hứa Tĩnh tâm sự với mẹ chồng cũ vài câu sau đó quay người rời đi. 
“Con không vào thăm nó sao?” Bà ta lại khóc. 
“Không được, nhìn anh ấy như bây giờ, trong lòng con rất khó chịu.” Hứa Tĩnh nhếch môi. 
Người chuyên nghiệp đúng là rất khác biệt. Ngày nào cũng giúp Trương Hải Dương lau người, thay quần áo sạch sẽ. 
Bà ta nhìn người phụ nữ đang bận rộn, lại không cần lương, cảm thấy vô cùng may mắn. 
Phụ nữ mà, cuối cùng vẫn sẽ mềm lòng!
Nếu đổi lại là đàn ông, sợ là một xu cũng không chịu bỏ ra, nói gì đến thuê giúp hộ tá!
Bà ta mệt gần chết, yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi. 
Trong lúc mơ màng, bà ta nghe thấy tiếng “thùng, thùng” vang lên, như có ai đó đập vào tường. 
Nhưng rất nhanh bà ta đã mất ý thức. 
Không ai biết, cách một bức tường hộ tá đang nắm lấy đầu Trương Hải Dương đập lên tường. 
“Trừng mắt nhìn tao làm gì? Muốn tìm người khiếu nại à, giỏi thì mày đi đi, tao đếch sợ! Cùng lắm thì đổi công ty. Mày đã như vậy rồi sao không chết luôn đi. Nói thế thì, tháng này tao chỉ cần làm ba ngày là có thể lấy lương một tháng…..”
Trương Hải Dương nhắm mắt, trời đất bỗng trở nên quay cuồng. 
“Vợ, nếu đời này anh có lỗi em, anh chết không được tử tế!”
Chuyện thể kiểu này, đúng là không thể tùy tiện. 
HOÀN TOÀN VĂN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.