Thầy Trả Nổi Không

Chương 30: 30. "đừng Ảo Tưởng Vị Trí Của Mình Trong Tim Người Khác."




Tiêu Chiến đi tặng đồ ăn một vòng quay lại phòng mình, cánh cửa đóng lại sau lưng, anh mới cảm thấy trái tim hoảng loạn của mình bình ổn xuống. Là khuôn mặt anh vô cùng quen thuộc, là người mà anh yêu nhất, nhưng cay đắng là bây giờ hai người đối mặt với nhau tình cảnh đã không còn như trước rồi.
Trước kia, chỉ cần anh đến, anh chỉ nhìn thấy mình trong mắt cậu mà thôi, dịu dàng như vậy chỉ dành cho anh. Hiện giờ không thể chạm vào, không thể ôm lấy, không thế đối diện như trước kia ấm áp nói vài câu. Tiêu Chiến cảm thấy cứ thế này anh sẽ sớm vỡ tim mà chết mất.
Anh và Hạt Dẻ chuyển đến khu trọ này từ hôm qua, phòng của Vương Nhất Bác ở tầng hai nên anh cũng thuê phòng ở tầng hai, tuy không thể sát vách, nhưng với anh khoảng cách này đã là rất gần rồi. Phòng của Vương Nhất Bác ở gần đầu cầu thang, phòng anh ở cuối dãy, anh mỗi lần đi đâu đều sẽ đi qua phòng cậu, kể ra như vậy cũng không tệ lắm.
Cả ngày hôm qua dọn dẹp, sắp xếp mệt bở cả hơi tai nên hôm nay mới có cơ hội đi tặng đồ rồi tiện nhìn Vương Nhất Bác một cái.
Anh quả thật nghĩ rằng nếu không có anh, Vương Nhất Bác sống một cuộc đời bình thường thì tốt biết mấy. Em ấy trước kia từng thích con gái, sau này cũng có thể thích con gái, cưới một nữ nhân có một cuộc đời viên mãn hạnh phúc. Nhưng mà anh không nhịn được, anh muốn cậu, anh muốn được yêu, nên anh ích kỉ một lần này thôi. Tiêu Chiến vì bản thân tranh giành một lần, trao quyền lựa chọn cho Vương Nhất Bác. Nếu cậu không chọn anh, thì anh sẽ từ bỏ, ít ra để sau này không hối hận vì anh đã hết lòng hết sức yêu một người rồi. Bên nhau được thì là nhờ duyên phận, không bên nhau được cũng là vì duyên phận.
Vương Nhất Bác như người mất hồn đi vào phòng, đặt thức ăn lên bàn học thừ người nhìn nó một lúc. Mất vài phút mới hiểu được câu nói vừa rồi của anh, bực bội đập tay xuống bàn. Cái người đáng ghét kia, để cậu vẩn vơ lo lắng mấy ngày nay, ăn không ngon ngủ không yên, thế mà cuối cùng lại chuyển đến đây? Xoay cậu như chong chóng thế vui lắm hả?
Vương Nhất Bác bực bội mở hộp cơm ra ăn, ăn được một nửa lại thấy không đúng lắm, tại sao anh lại chuyển đến đây chứ? Anh có nhà cơ mà? Vương Nhất Bác buổi tối hôm ấy có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Mấy ngày sau, Vương Nhất Bác không gặp được Tiêu Chiến nữa, hình như anh không có đi ra khỏi phòng, hoặc cũng có thể là thời gian đi thực tập của cậu không trùng với thời gian đi lại của anh. Trong lúc Vương Nhất Bác mơ màng không để ý, Tiêu Chiến đã làm thân được với mấy cậu nhóc sinh viên ở tầng dưới, thi thoảng làm thức ăn dư ra một chút mang đi cho, vậy là câu về được mấy đàn em cực kì nghe lời rồi.
Được ở gần Vương Nhất Bác thế này, Tiêu Chiến cũng có chút thỏa mãn, ngày ngày ghé mắt nhìn cậu ra khỏi phòng vào buổi sáng. Buổi chiều anh ôm Hạt Dẻ xuống phòng mấy cậu nhóc kia chơi, đến tối muộn lén nhìn bóng lưng cao cao khoác cặp gửi xe để về phòng. Ngày nào cũng được nhìn thấy người, so với quãng thời gian xa cách trước kia tốt đẹp biết bao nhiêu.
Ngày trước lúc mới yêu nhau, Vương Nhất Bác chưa có ý thức bạn trai, vẫn vô tư trẻ con lắm, nên thi thoảng làm Tiêu Chiến ghen điên lên. Có một lần, Vương Nhất Bác đi hát karaoke với một đám bạn, nam có nữ có, Tiêu Chiến nhắn tin gọi điện không nghe, vậy là ngày hôm sau hai người cãi nhau một trận rất lớn. Vương Nhất Bác gân cổ gào lên:
- Em không thể hiểu được lão già cổ hủ như anh. Em đi chơi với bạn bè chẳng lẽ không được!? Em có cấm anh giao du bạn bè bao giờ chưa? Sao anh lại quản mấy chuyện này chứ, anh là bạn trai chứ không phải ba em!!!!
Tiêu Chiến cũng bực mình mắng: "Không phải là chuyện em đi chơi hay không đi chơi, mà là em không trả lời tin nhắn của anh, gọi điện em cũng không nghe!"
- Em mở điện thoại ra toàn là tin nhắn của anh, toàn là cuộc gọi nhỡ của anh. Anh không thấy phiền nhưng mà em thấy phiền có được không?
Ngày ấy, Vương Nhất Bác ngông cuồng chưa hiểu được, nếu một ngày người kia không còn muốn nhắn tin cho bạn nữa thì tình cảm hai người đã chấm dứt rồi. Tiêu Chiến lúc ấy rất đau lòng, rất giận dữ. Tự trách mình sao lại ngu ngốc đi yêu đương với trẻ con rồi tự mang bực vào mình cơ chứ! Đúng là yêu nhau rồi mới lộ ra những cái không hợp nhau, vậy thì nhân lúc chưa sâu đậm chia tay cho rảnh nợ.
Tiêu Chiến xoa xoa trán, lạnh lùng nói: "Được rồi, em đã thấy phiền rồi thì anh cũng không miễn cưỡng nữa, anh đúng là lão già phiền phức lôi thôi thế đấy. Em không thích anh lằng nhằng bám theo quản em, anh cũng không ưa trẻ con láo nháo cả ngày lông bông không thể dạy được. Em thích tự do, em muốn đàn đúm, thì em đừng yêu anh. Anh cũng không yêu nổi em. Chúng ta chia tay đi."
Tiêu Chiến nói rồi liền bỏ ra ngoài, anh không biết phía sau có một cậu nhóc ngốc nghếch lần đầu yêu gục xuống sàn khóc nấc lên.
Vài ngày sau cơn giận nguôi xuống rồi, Vương Nhất Bác ngoan như cún con chạy tới chỗ anh xin lỗi. Tiêu Chiến tự biết mình hôm đó cũng có lỗi, lại đi so đo với trẻ con, còn bộp chộp nói lời chia tay vì chuyện nhỏ như vậy đúng là điên, vậy là hai người lại làm lành.
Sau lần ấy, cả hai người đều học được bài học rồi. Vương Nhất Bác không dám chê anh phiền phức, có ý thức người đã có người yêu, hạn chế tiếp xúc với người khác. Nhưng thầy Tiêu không bao giờ gặng hỏi cậu đi đâu nữa, cậu có báo cáo cũng chỉ ừ một câu coi như đã biết, vì thế mà cậu Vương buồn lâu lắm.
Thầy Tiêu cũng học được bài học không nên quản người yêu quá, nhất là khi người yêu còn nhỏ, còn muốn chơi, quản rồi mình không khác gì phụ huynh của người ta, mà người ta còn thấy khó chịu. Có người nói, mình yêu một người một trăm thì cũng chỉ nên tỏ ra mình yêu sáu mươi thôi, ai yêu nhiều hơn người đó thua mà. Mình yêu càng nhiều người ta càng không biết quý trọng.
Chính vì thế mà, Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác một trăm, nhưng Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy anh yêu cậu sáu mươi mà thôi, thế nên anh mới tùy thời có thể vất bỏ cậu như vậy.

 Hai người cứ như thế vô tình làm đau người mình yêu nhất.
Bài học sâu nhất chính là sau lần cãi nhau ấy, ròng rã một tháng trời, Vương Nhất Bác không nói được một câu "em yêu anh" với Tiêu Chiến. Không phải cậu không yêu nhưng mỗi lần muốn nói thì đều thấy nghẹn, không thể thoải mái mà nói được.
Ngày hôm ấy, Vương Nhất Bác vừa cùng Tiêu Chiến hôn môi xong, nói với với anh rằng cậu yêu anh xong liền khóc. Anh phải dỗ rất lâu, hỏi cậu làm sao lại khóc, Vương Nhất Bác đáng thương quệt mắt: "Đến tận hôm nay em mới nói rằng em yêu anh được. Sau này có cãi nhau anh đừng đơn giản như vậy nói muốn chia tay nữa!"
Có thể anh nói chia tay vì muốn dọa nạt cậu. Nhưng người nghe lại âm thầm tổn thương lâu như thế.
Lời nói thì chỉ là lời nói, chia tay thì cũng chỉ từ một lời nói. Sau này cãi nhau, dù tức giận lắm, cũng không đơn giản nói ra lời chia tay nữa. Ai biết nó vô tình để lại vết nứt trong tình cảm lớn đến mức nào chứ!
Tiêu Chiến ngẩn người nhìn Hạt Dẻ uống sữa trong bát. Lần ấy mất một tháng em mới có thể lại nói yêu anh, lần này phải chờ bao lâu?
Anh biết lần này chắc chắn không thuận lợi như trước kia được nên anh không vội vàng. Từng bước đi của anh phải thật chắc chắn. Sau này có bị từ chối đi chăng nữa, ít ra anh sẽ không ở ngay trước mặt cậu mà gục ngã.
Tiêu Chiến quan sát mấy ngày biết được thời gian đi về của Vương Nhất Bác. Buổi tối, Tiêu Chiến tự làm mấy món Vương Nhất Bác thích ăn, đi đến gõ cửa phòng cậu.
Vương Nhất Bác vừa tắm xong tóc còn chưa khô, mở cửa thấy Tiêu Chiến thì giật mình, nói lắp:
- Sao...sao vậy?
Tiêu Chiến cố tỏ vẻ bình tĩnh, cẩn thận bưng lên bọc giấy: "Anh có làm chút đồ ăn, cho em."
Vương Nhất Bác đứng trước cửa phòng ngẩn người, một lúc sao nhìn xuống bọc đồ ăn còn nóng hổi trên tay mình, tức hộc máu. Đây là muốn gì chứ? Mà tại sao cậu lại nhận!!!
Vương Nhất Bác thở dài ngồi xụp xuống, mắt nóng lên, ánh mắt anh như vậy, làm thế nào để từ chối bây giờ?
Vương Nhất Bác nghĩ không ra vì sao Tiêu Chiến lại như thế, ban đêm gọi điện cho Vương Đạt nói chuyện.
- Anh nói xem anh ấy đột nhiên chuyển đến, lại còn mang đồ ăn đến cho em là có ý gì chứ?
Vương Đạt đang nằm với vợ, nhíu mày nói: "Hay là muốn làm lành rồi?"
- Nhưng mà có nói gì với em đâu? Cứ đến đưa đồ rồi chạy biến luôn ấy.
- Ngố thế. Thế là muốn làm lành còn gì nữa. Em muốn biết thì nhắn tin hỏi người ta đi. Đàn ông gì mà lôi thôi quá vậy!?
Vương Nhất Bác đắn đo một lúc, buồn bã nói: "Mắc gì anh ấy không nói em lại đi hỏi trước chứ? Em là người nói kết thúc trước mà giờ em lại đi hỏi á? Em không có mặt dày đến mức đấy đâu?"
- Còn thích thì cứ tiến tới chứ sao nữa? Sao chú mày lắm chuyện thế hả?

- Nhưng ba anh ấy không thích em!!!
Vương Đạt thở dài: "Thế chú đừng tò mò nữa, kệ đi, đến đâu thì tới."
Vương Nhất Bác tức chết, không hiểu sao lại cứ đi nói chuyện vòng quanh không lối thoát với Vương Đạt: "Nói chuyện với anh như nói chuyện với cái đầu gối."
Nhưng mà Vương Nhất Bác cũng không cúp máy, Vương Đạt im lặng một lúc, nhìn khuôn mặt em trai rối rắm, mệt lòng nói:
- Em vẫn còn hi vọng với người ta chứ gì?
Vương Nhất Bác không trả lời.
- Anh hỏi em này, hai đứa chia tay rồi lại quay lại mấy lần rồi phải không?
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh trai, gật đầu.
- Không phải muốn chia cắt hai đứa nhưng chia tay rồi quay lại thật sự khó lắm. Mà cho dù có quay lại rồi cũng không được bền lâu đâu. Mà cũng có thể cậu ấy chỉ muốn làm dịu mối quan hệ của hai đứa. Muốn làm bạn bè chẳng hạn. Không làm người yêu được thì làm bạn.
Vương Nhất Bác tức trợn mắt nghe Vương Đạt xàm ngôn: "Anh bị ngáo à? Giờ anh với mối tình đầu làm bạn được sao? Không yêu nhau được thì thôi chứ bạn bè cái gì? Để giày vò nhau à?"
- Giờ anh với mối tình đầu làm bạn mà. Hai người đều có tình yêu của riêng mình rồi.
Vương Nhất Bác nghe thấy thế liền mếu máo, chỉ cần nghĩ đến Tiêu Chiến ôm người khác, gọi tên người khác, cùng người khác hôn môi, cậu đã thấy đau đớn chết đi được rồi. Vương Đạt thở dài:
- Tổ tông. Giờ hai đứa mới chia tay thì thấy thật khủng khiếp vài ngày nữa sẽ thấy bình thường thôi mà.
Vương Nhất Bác sụt sùi lắc đầu.
Vương Đạt thở dài: "Em đừng nghĩ nhiều nữa. Cậu ta không nói gì thì cũng chưa chắc là muốn quay lại với em. Lòng người ấy mà, kì lạ lắm. Người ta có khi chẳng có ý gì với em cả đâu, nhưng lại cứ thích làm em hiểu lầm, đoán già đoán non như thế, rồi tự mình đa tình. Nhất Bác, đừng bao giờ tự ảo tưởng vị trí của mình trong tim người khác."
Cho dù có là người nói yêu em đi chăng nữa, trong lòng họ em ở đâu, có khi chính họ còn không biết.
Vương Đạt tắt máy rồi quay sang ôm vợ vào lòng. Vợ hắn đang mang thai, bình thường đã hay cằn nhằn rồi giờ thì lại càng khó tính. Nằm bên cạnh nói chuyện như vậy, vợ đều nghe thấy cả. Vợ hắn xoay người lại đối diện với hắn, đôi mắt mở to:
- Anh lần sau đừng nói với em trai như thế!

- Không thì thế nào? Anh có nói gì sai sao?
Vợ hắn cười: "Đàn ông các anh lúc nào cũng tìm chân lý. Nhưng mà thật ra không nhất thiết phải vậy. Anh nói đừng bao giờ ảo tưởng vị trí của mình trong tim người khác. Đúng. Nhưng nghe cay cú lắm, đấy chỉ là lời của những người có thù với tình yêu. Anh không nên ảo tưởng, cái anh cần làm là cảm nhận ấy. Mỗi người yêu một cách khác nhau."
Vương Đạt cười cười: "Em nói chuyện khó hiểu quá."
- Ba mẹ em hay cãi nhau lắm, anh biết mà. Hồi bé em đã từng nghĩ sao mẹ không li hôn luôn đi cho rồi. Nhưng mà lúc lớn hơn một chút, em mới để ý tới, lúc ba em đang ăn cơm mà có người đến mua hàng hay gì đấy, ba em đứng dậy ra ngoài là mẹ em cũng sẽ không ăn cơm nữa. Đợi lâu hơn một chút mẹ sẽ không nhịn được đi ra ngoài nhìn ba em, ngóng ngóng trông trông. Em cứ luôn nghĩ tình cảm của họ rất hời hợt, ngày xưa cơm gạo chẳng có, lấy bừa một người, quan tâm gì đến tình yêu, nhưng mà em sai. Em nào dám nói em yêu anh nhiều hơn mẹ em yêu ba em chứ? Em nói thế dễ hiểu chưa?
Vương Đạt nhìn vợ một lúc gật đầu. Vợ hắn lúc này mới nói tiếp:
- Anh đừng đòi hỏi người ta phải yêu anh theo cách anh muốn, người ta yêu bao nhiêu là việc của người ta. Việc của anh là đối xử lại như thế nào. Đừng có để em nghe thấy mấy lời chia cắt như thế nữa. Việc của người khác, anh nên dừng lại ở chia sẻ, đừng nhúng tay quá sâu. Nếu anh thấy người đó của em trai tốt thì anh vun vào, không tốt thì anh đừng nói gì cả. Hai người đó có bên nhau hay không là do hai người đó quyết định, Nhất Bác lớn rồi tự cảm nhận lấy, đừng để những lời nói của anh làm ảnh hưởng không tốt đến tình cảm của bọn họ.
Vương Đạt bị vợ mắng cười khổ: "Anh chỉ nói kinh nghiệm của anh thôi mà."
- Kinh nghiệm của anh là của anh. Nhất Bác không phải anh! Làm gì có ai làm bạn với người yêu cũ như anh. Thần kinh!!!
- Haha, ra là vợ anh ghen!!
- Anh lại ảo tưởng đấy.
- Được rồi, ngủ sớm nào. Con trai buồn ngủ rồi.
Vương Đạt tắt điện, ôm lấy bụng vợ xoa xoa, nghĩ ngợi một lúc rồi cũng ngủ mất.
Vương Nhất Bác sáng hôm sau vác khuôn mặt sưng húp đi thực tập, các bạn lại được phen giật mình.
Tối hôm ấy, Vương Nhất Bác đi về phòng trọ. Đi lên đến phòng lại đi xuống phòng quản lý khu, chú quản lý đang ngồi trước máy tính xem gì đó. Vương Nhất Bác lễ phép chào rồi nói:
- Chú ơi. Cháu thấy điện ngoài hành lang khu mình bật muộn quá ạ. Cháu biết là mùa hè tối muộn, nhưng hơn bảy giờ rồi mà đèn hành lang chưa bật, hơi nguy hiểm chú ạ.
Chú quản lý gật đầu: "Ừ ừ, từ ngày mai chú sẽ bật sớm hơn."
- Vâng. Cháu cảm ơn chú.
- Ừm. Phòng ốc có hỏng hóc gì thì báo với chú nhé, chú bảo người ta đến sửa cho. Đừng ngại.
Vương Nhất Bác vâng vâng dạ dạ đi lên phòng, đúng lúc Lâm Hào cả ngày ru rú trong phòng thò mặt ra ngoài, nhìn thấy Vương Nhất Bác liền hỏi thăm:
- Đi học về đấy à?
- Vâng, nay anh không đi làm hả anh?
Lâm Hào xua tay: "Anh bị sốt mấy ngày nay. May mà có cái cậu mới đến đấy, tốt tính phết. Thấy anh ngất ngưởng như thằng say rượu đi ra ngoài, cậu ấy tiện đường liền đi mua thuốc giùm anh, còn gọi cơm giúp anh nữa đấy. Tên gì ấy nhỉ, Tiêu Chiến. Ừm. Tiêu Chiến."
Vương Nhất Bác gật đầu, ai chứ Tiêu Chiến tốt tính thì khỏi phải bàn rồi: "Anh để ý đến anh ấy một chút nha."

Lâm Hào nghiêng đầu: "Gì á? Sao phải để ý?"
Vương Nhất Bác trong lòng nảy ý đồ xấu, ra vẻ thần bí nói: "Tiêu Chiến này em biết. Nói chung thì em với anh ấy có thù riêng á. Anh ấy mà có động tĩnh gì nhớ báo cho em biết một tiếng đấy."
Trong đầu Lâm Hào liền chạy một thước phim yêu hận tình thù lâm li bi đát, nhìn Vương Nhất Bác đầy kiên quyết: "Được, yên tâm."
Vương Nhất Bác buồn cười vỗ vỗ vai ông anh khờ này, mở cửa đi vào phòng: "Đừng có để bị quân địch mua chuộc đấy nhá."
Kể cũng lạ, Vương Nhất Bác vừa tắm xong, Tiêu Chiến lại đúng giờ gõ cửa. Vương Nhất Bác nghe tiếng gõ cũng biết là ai, lề mề một chút, bắt anh đứng đợi. Hôm nay Tiêu Chiến không đựng thức ăn trong hộp giấy nữa mà để trong hộp nhựa rất đẹp:
- Cho em.
Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn Tiêu Chiến đội mũ lưỡi trai, dạo này anh rất hay đội mũ, từ ngoài về đội thì không sao, cớ gì đi từ cuối dãy tới đầu dãy cũng phải đội mũ?
- Anh rảnh lắm hả? Suốt ngày nấu thừa rồi mang sang như thế, tôi cũng đâu phải nghèo đến mức không có cơm ăn.
Không được em yêu thích hóa ra cảm giác là thế này. Nhưng dù sao đã bị ghét rồi, mặt dày hơn tý nữa thì cũng không sao đâu nhỉ. Anh mềm giọng lấy lòng nói:
- Không phải nấu thừa, anh còn chưa ăn, mang sang cho em trước mà.
Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày một cái: "Anh không cần làm thế nữa đâu. Chúng ta kết thúc trong yên bình, không ai nợ ai cái gì, anh không cần thấy có lỗi, không phải bù đắp gì hết. Tôi không có ý định làm bạn với người yêu cũ nên anh đừng cố gắng để trở thành bạn tốt gì đó..."
Tiêu Chiến cười buồn buồn: "Ai muốn làm bạn với em chứ. Thôi, anh về ăn cơm đây, nếu em không thích ăn thì đổ đi, mai anh làm món khác."
- Tội gì anh phải thế chứ!
- Không tội gì cả, anh chỉ là muốn đối xử tốt với em thôi.
Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng Tiêu Chiến thẳng tắp đi về phía cuối dãy, trong lòng rối như tơ vò. Rốt cục anh muốn thế nào!! Anh muốn gì thì phải nói thì người ta mới biết được chứ!!!
Trong lúc Vương Nhất Bác đi thực tập chẳng biết gì, Tiêu Chiến đến trường đại học của Vương Nhất Bác vài lần. Vài ngày sau nhanh chóng nhận được mail trả lời CV xin việc của anh. Tình trạng của các trường đại học đều đang thiếu giáo viên trầm trọng, trường Thanh Sâm của Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ. Giáo viên cấp ba thì không cần bằng thạc sĩ, nhưng Tiêu Chiến đã học thêm một văn bằng thạc sĩ ngoại ngữ vốn chỉ để cho có.
Nhiều lúc Tiêu Chiến cảm thấy cuộc đời mình may mắn thật, gặp được những người thật tuyêt vời. Giảng viên trường đại học của anh là nhà giáo ưu tú từng nói với anh rằng, cái gì có cơ hội học thì liền học, đừng nghĩ học là phí, sau này nó sẽ trở thành cơ hội của em.
Bây giờ văn bằng thạc sĩ ngoại ngữ thật sự trở thành cơ hội của Tiêu Chiến, anh được nhận làm giảng viên của trường đại học Thanh Sâm, trở thành người của viện ngoại ngữ. Dạy tiếng anh cơ sở do nhà trường xếp, dạy tiếng anh luyện thi chứng chỉ thì tùy vào mong muốn và thời gian. Nếu muốn dạy tiếng anh của mấy ngành chương trình liên kết quốc tế thì thi tuyển, đạt thì dạy, lương sẽ rất cao.
Tiêu Chiến xin được việc làm mình muốn, vui sướng chạy ra tới ôm Hạt Dẻ lăn lên giường: "Hạt Dẻ, ba ba giỏi quá đi, tối nay chúng ta ăn thịt bò nhé. Thật nhiều thịt."
Phòng trọ ở khu này đều giống nhau, mỗi phòng đều có một cái cửa sổ mở ra phía hành lang. Từ ngày được Vương Nhất Bác giao nhiệm vụ, Lâm Hào ở nhà liền mở cửa sổ, quan sát động tĩnh của Tiêu Chiến. Hắn thấy Tiêu Chiến ngày ngày đến gõ cửa phòng Vương Nhất Bác mang đồ ăn, trong đầu liền nghĩ tới người này tâm thật sâu, ngoài mặt ngọt ngào như thế trong đầu không biết có âm mưu gì. Nhìn mặt Vương Nhất Bác khó xử liền biết, Tiêu Chiến này khó đối phó a.
Mấy đứa nhóc sinh viên được Tiêu Chiến "thu phục" cũng bắt đầu để ý động tĩnh của Vương Nhất Bác, để ý xem cậu đi về giờ nào, tâm trạng ra sao, có dẫn ai về phòng trọ không?
Tiêu Chiến đi làm ở Thanh Sâm, thời gian rảnh không có nhiều nữa, nhưng so với ngày trước đi dạy gia sư khắp nơi vẫn tốt hơn nhiều lắm. Tan làm về nhà lại mang cơm sang cho Vương Nhất Bác. Dạo này Vương Nhất Bác không khó chịu với việc anh mang đồ ăn sang cho cậu nữa, nhận thức ăn còn dịu giọng nói cảm ơn.
Tiêu Chiến vui vẻ nhảy nhót sống qua ngày.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.