Thầy Sờ Cốt

Chương 7: Chương 7






Vu Đồng đối diện với ánh mắt của Phương Thành, mắt chớp chớp mồm đớp đớp.
Chời địu, cô đã làm gì vậy?
Cô xấu hổ cúi đầu nhìn bàn tay đang bị cô cầm chặt, vội vàng ngượng ngùng buông ra.
Phương Thành bỗng cảm thấy tay lành lạnh, thiếu thiếu, anh bất giác nắm thành quyền.
Vu Đồng tiện đà sờ mũi, đúng là không chảy máu nữa, ông của cô nói thật.
Chút hi vọng cuối cùng trong lòng Vu Đồng tiêu tan.
Vu Đồng bỗng cảm thấy chán chường nhưng cũng hết rất nhanh, cô gọi anh: “Phương Thành.”
Phương Thành quay lại: “Không phải cô nên gọi tôi là anh Phương à?”
Vu Đồng nhún vai, cô đi đến ngồi xuống xích đu ở gần đó rồi đưa qua đưa lại: “Trước mặt bà anh mới cần gọi như vậy, trước mặt anh thì không cần.”
Phương Thành nhìn cô: “Cô không đi học à? Bố mẹ cô đâu rồi? Còn nữa, tại sao cô lại đi lừa đảo?”
Vu Đồng nhìn anh, trả lời từng câu một: “Không có tiền đi học, bố mẹ chết rồi, còn nữa, tôi không lừa đảo!”
Phương Thành ngẩn ra, ánh mắt hơi đồng tình: cha mẹ đã mất, không có tiền đi học, nên cô và ông sống nương tựa lẫn nhau lừa đảo kiếm sống?
Phương Thành hỏi tiếp với giọng đều đều: “Ừm, Cô không lừa đảo, vậy cô nói đi, hôm qua cô sờ xương tôi thấy được cái gì?”
Vu Đồng trợn mắt.
Đệt!
Nếu đổi thành người bình thường, cô có thể lập tức nói ra cả đống, cơ mà chết giẫm, người đó lại là Phương Thành.
.
.
cô cũng đành bó tay.
Sờ xương nhìn được cái gì à? Nhìn thấy chồng tương lai, nói ra anh có tin không.
Vu Đồng nói thầm trong lòng.
Phương Thành thấy cô nín thinh, anh nói tiếp: “Dù bà tôi không nhìn ra nhưng tôi lại thấy rất rõ, hôm qua cô và ông cô chỉ lấy cớ để rời khỏi nhà họ Phương thôi.
Nếu đã đi rồi sao còn theo tôi làm gì, trên người tôi có gì đáng giá để cô phải đi theo như thế?”
Vu Đồng á khẩu, cô trề môi không phục, cô cũng đâu muốn, cô hoàn toàn không muốn đi theo anh, nhưng.
.
.

.
.
.
cô cũng đâu còn cách nào nữa.
Vu Đồng đứng lên, nhảy hai bước đến trước mặt anh, cô ngước lên nhìn anh, chân thành nói: “Nếu tôi có thể chứng minh tôi không phải lừa đảo, tôi thật sự có thể sờ xương xem mệnh, anh có thể.
.
.
đồng ý với tôi một chuyện không?”
Đồng ý với cô một chuyện ư?
Phương Thành nhìn cô, anh nheo mắt nhìn đôi mắt, nhìn hàng mày đang nhíu chặt của cô, đôi mắt này, thật sự.
.
.
không thể nhìn nhiều.
“Ọc—” Bụng Vu Đồng “duyên dáng” kêu.
Vu Đồng thở dài, rạng sáng lúc thức dậy mò đường đến nhà Phương Thành, cô đã đi bộ không biết bao nhiêu dặm, sau đó lúc tìm đến chỗ làm cô lại đi bộ thêm không biết bao nhiêu bước nữa, cô chỉ mang theo mỗi một củ khoai lang, lại còn chia một nửa cho Phương Thành, bây giờ cô đã đói meo móp rồi.
Vu Đồng mặt dày hỏi: “Anh có thể mời tôi một bữa được không? Tôi đi bộ từ nhà tôi đến nhà anh, rồi lại đi bộ từ nhà anh đi đến chỗ làm, bây giờ tôi thật sự rất đói.
.
.”
Phương Thành thấy khó tin: “Đi bộ? Cô nói cô đi bộ từ nhà tôi đi đến chỗ làm?”
Vu Đồng gật.
Phương Thành cạn lời, từ nhà anh đến chỗ làm rất xa, rốt cục cô gái này đi theo anh như vậy là vì cái gì.
Im lặng một hồi, Phương Thành thở dài.
“Đi thôi.
.
.
Đi ăn cơm.” Phương Thành mềm lòng: “Còn nữa, lấy đống lá trên tóc cô xuống.”
Mắt Vu Đồng sáng lên, hời rồi! Có cơm trưa miễn phí!
Cô cúi đầu rũ rũ mấy cái, đống lá bay xuống.
Ánh mắt Phương Thành quét qua người cô, đúng là bất đắc dĩ, anh giơ tay gỡ chiếc lá nhỏ còn sót lại trên đầu cô xuống.
“Cảm ơn.” Vu Đồng nói.
Vu Đồng lấy chiếc mũ len đỏ từ trong túi vải ra đội ở trên đầu, cô khịt mũi một cái rồi cười toe toét nói: “Chúng ta đi thôi.”
Phương Thành lại nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cô đã cầm chốt cửa mở cửa xuống dưới.
Vu Đồng nhanh chân theo sau, bụng vừa đói đã quên hết sạch chính sự rồi.
*
Vu Đồng đi theo Phương Thành tới căng tin của cơ quan, tỉ lệ ngoái đầu nhìn là 100%, có người là vì dáng vẻ cổ quái của Vu Đồng nên nhìn cô, những người khác là bởi vì Phương Thành.
Vu Đồng thấy hơi gượng gạo, cô lại lấy rọ mõm từ trong túi vải ra để che mặt.
Phương Thành hỏi: “Ăn gì?”
Vu Đồng nhìn menu của căn tin, cô chọn món rẻ nhất : “Một bát mì chay là được rồi.” Cô không có yêu cầu gì nhiều, lấp đầy dạ dày là được.
“Một bát mì chay ạ.” Phương Thành nói lại lời của cô.
Phương Thành gọi món xong, đang định tìm bừa một nơi để ngồi, Vu Đồng đã nói nhỏ bên tai anh: “Phương Thành, anh có thể ngồi chỗ nào khuất không? Tôi tiện nói chuyện với anh hơn.”
Phương Thành liếc cô một cái, đi về góc khuất gần cửa sổ, Vu Đồng quét mắt một vòng, chờ mì ra rồi bưng theo anh.
Sau khi ngồi xuống, cô bỏ rọ mõm ra rồi bắt đầu ăn.
Phương Thành chậm rãi ăn mấy miếng rồi nhìn Vu Đồng một cái, anh không kìm được tò mò hỏi cô: “Mùa đông mà cô vẫn mặc mấy đồ này à, không lạnh à?”
Vu Đồng khoát tay, không để ý lắm: “Không lạnh, nhiệt độ cơ thể thầy sờ cốt cao hơn người bình thường, chịu lạnh giỏi hơn người bình thường, chỗ duy nhất sợ lạnh là đầu, bởi vậy nên tôi mới đội mũ.”
Phương Thành nghe vậy vẫn im lặng.
Vu Đồng không nghe thấy tiếng trả lời, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa thấy ánh mắt của anh cô liền hiểu, anh vẫn không tin.
Vu Đồng bực mình, cô đã rất rất rất thành thật giải thích mà anh vẫn không tin cô là sao!
Lôi ra ngoài đánh cho một trận không chừng còn có tác dụng hơn ngồi đây khua môi múa mép tốn nước bọt.
“Tôi là thầy sờ cốt thật mà, tôi có thể xem mệnh thật mà, tôi không lừa đảo thật mà.” Vu Đồng trịnh trọng nói, sau đó húp cạn nước mì.
Chưa đầy ba phút, bát mì chay đã được giải quyết.
Phương Thành lờ cô, tiếp tục ăn cơm.
Vu Đồng hết cách, cô bực mình nhíu mày nói: “Cần tôi chứng minh không?”
Phương Thành cười nhạt ngẩng đầu lên, anh hứng thú liếc cô một cái: “Cô định chứng minh thế nào.”
Anh vẫn cảm thấy cô đang nói nhăng nói cuội.
Ánh mắt Vu Đồng lướt qua những người chung quanh, đúng lúc nhìn thấy Lã Mông Dương đã ăn xong đang nhìn bọn họ, cô ngoắc tay với cậu, ra hiệu lại đây.
Lã Mông Dương quay sang nói một tiếng với Vương Mậu rồi từ từ đi tới, ngồi xuống cạnh Phương Thành.
Phương Thành quay sang hỏi: “Sao cậu lại tới đây.”
Lã Mông Dương liếc qua Vu Đồng: “Dạ, cô ấy gọi em tới đây.”
Vu Đồng rút giấy ăn lau miệng, sau đó cười (dâm tà) với Lã Mông Dương: “Đẹp giai, tôi hỏi cậu một chút, cậu thấy hứng thú với chuyện nào trong tương lai, tuổi thọ? Tiền bạc? Hay là nhân duyên?”
Lã Mông Dương sững sờ liếc sang Phương Thành, Phương Thành chỉ cười nhạt, không nói gì.
Lã Mông Dương lạ lùng hỏi: “Cô hỏi cái này làm gì?”
“Tôi có thể nói cho anh biết.” Vu Đồng nhếch môi.
Lã Mông Dương thì thầm với Phương Thành: “Thầy ơi, chỗ này của cô ta chắc không có bệnh đấy chứ?” Cậu chỉ chỉ đầu mình.
Vu Đồng nguýt cậu một cái: “Con mẹ nó cậu mới thần kinh có vấn đề ấy.”
“Ấy —— sao cô lại chửi bậy.” Lã Mông Dương ức.
Vu Đồng thừa dịp cậu phân tâm, nhanh chóng bắt lấy tay phải của cậu, sờ từ trên xuống dưới một lượt.
Lã Mông Dương phản ứng lại, rút mạnh tay về, cậu đỏ mặt lắp bắp: “Cô, cô, cô làm gì đấy?”
Vu Đồng cầm cái chén trên bàn, tự rót cho mình một chén trà nóng, một tay nghịch chén trà, tay kia chống đầu, cô quay sang nhìn Phương Thành: “Phương Thành, nếu tôi có thể nói được quá khứ của cậu ta, anh có thể tin tôi một lần không?”
Phương Thành lại nhìn cô, gương mặt nhỏ non choẹt nhưng ánh mắt kiên định.
Lã Mông Dương xen vào: “Quá khứ của em cái gì chứ, thầy Phương, cô ta điên rồi hả.”
Vu Đồng cầm cái chén lên nhấp một ngụm trà, cô bình thản nói: “Lã Mông Dương, 24 tuổi, tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Trung ương, thi đại học đứng thứ hai toàn tỉnh, thi cấp 3 đứng thứ 5 toàn tỉnh.”
Lã Mông Dương khinh thường nói xen vào: “Mấy cái này chắc cô đã được nghe nói.”
Vu Đồng tiếp tục: “Mối tình đầu vào năm lớp 11, quen hai tháng rồi chia tay, nguyên nhân là cậu bị viêm quanh móng (Paronychia) rất nặng, cô ấy chê cậu.”
Nói đến đây, Lã Mông Dương biến sắc.
“Trước năm 7 tuổi, sức khỏe của cậu rất kém, thường xuyên nôn mửa, đến năm tám tuổi, một hòa thượng đi qua nhà cậu, cho mẹ cậu một chuỗi tràng hạt, bảo cậu mang theo người thì sẽ được bình an, sau đó cậu không còn bị nôn mửa nữa.
Năm mười bốn tuổi, chuỗi tràng hạt bị đứt, bị rơi gần hết xuống dòng sông trên đường đi học, viên cuối cùng.
.
.
.
.

.”
Vu Đồng mỉm cười, giọng nói vang lên hùng hồn: “Vẫn đang mắc trong cổ họng cậu.”
Lã Mông Dương đứng phắt dậy kinh ngạc nhìn Vu Đồng, chuyện chuỗi tràng hạt, cậu nói dối mẹ bị rơi xuống sông hết, chuyện về viên cuối cùng cậu chưa từng nói với ai.
“Tôi nói rất chuẩn đúng không?” Vu Đồng cười híp mắt nhìn cậu.
Hai mắt Lã Mông Dương mở to, không cần nói, đáp án đã rất rõ ràng.
Phương Thành chậm rãi gác đũa, vẻ mặt bình tĩnh, anh nói với Lã Mông Dương: “Mông Dương, ngồi xuống đi.”
Lã Mông Dương hoàn hồn, lúng ta lúng túng ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Vu Đồng với vẻ quái dị.
Phương Thành thản nhiên nói: “Tôi không biết cô điều tra được chuyện của Mông Dương ở đâu, tôi cũng không biết cô tiếp cận tôi.
.
.”
Phương Thành còn chưa nói hết, Vu Đồng đã cắt ngang: “Xì! Phương Thành, tôi nói này, sao anh cứ không chịu tin tôi vậy?”
Vu Đồng nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt: “Nhìn bộ dáng của anh cũng thông minh lắm mà, sao trong não lại toàn bã đậu vậy! Tôi nhớ hồi trước tôi có đọc được trên sách một từ vô cùng phù hợp với anh, là cái gì ấy nhỉ.
.
.
À.
.
.”
“Óc cờ hó!” Cuối cùng Vu Đồng cũng nhớ ra: “Đúng đúng đúng, là hình tượng này! Vô cùng, vô vô cùng phù hợp với anh!” (thực ra tác giả để là )
Lã Mông Dương đập bàn: “Này này này, nói gì đấy, sao trong đầu thầy tôi lại toàn là bã đậu được, cô biết thầy tôi tốt nghiệp đại học nào không, này em gái, có biết nói tiếng người không đấy!”
Vu Đồng liếc Lã Mông Dương, hoàn toàn không thèm để ý đến cậu.
Phương Thành đẩy đồ ăn sang một bên, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên bàn, mắt không gợn sóng nhìn Vu Đồng, không nhanh không chậm nói: “Được, cứ coi như cô thật hết đi, vậy rốt cục cô đi theo tôi là muốn làm gì?”
Vu Đồng cười hì hì, uống cạn chén trà nóng trong tay, cô rướn người về trước, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Phương Thành.
Dáng vẻ lưu manh nhưng giọng nói lại trong veo: “Không muốn làm gì hết, chỉ cần cách ba ngày sờ tay anh một lần là được.”
“Không cho sờ tay thì sờ mặt sờ chân cũng được.”
Phương Thành: “.
.
.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.