Thầy Sờ Cốt

Chương 4: Chương 4






Phương Thành lại liếc qua hai hàng chữ ấy, sau đó ngầng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cũng không còn sớm nữa,đến giờ tan tầm rồi.
Anh tháo găng tay cao su xuống rồi làm vệ sinh giống thường ngày.Đến phòng nghỉ,anh cởi áo khoác trắng ra,cẩn thận móc vào mắc áo rồi treo lên giá.
"A Thành." Một người đàn ông trung niên tóc mai hơi bạc, tuổi tác đã cao đi từ ngoài cửa vào.
Phương Thành ra khỏi phòng nghỉ, anh điềm đạm chào: “Chú Từ."
Người đàn ông Phương Thành gọi là “Chú Từ" là quản gia Từ Kiến của nhà họ Phương.
"Chú Từ, sao chú lại tới đây?" Phương Thành mặc áo khoác xám rồi quàng khăn len họa tiết bàn cờ.
"A Thành,lão phu nhân kêu hôm nay cháu về nhà một chuyến." Từ Kiến giải thích.
Phương Thành cụp mắt suy nghĩ một thoáng rồi gật đầu, giọng anh trầm khàn: “Vâng."
Phương Thành mặt vô cảm ngồi ở ghế sau, chiếc ô tô màu đen chở anh đi đến biệt thự nhà họ Phương quen thuộc.Sau khi xuống xe, anh đứng trước cửa biệt thự, ánh mắt u ám cất bước đi vào.
Xuyên qua hành lang được treo đầy những bức tranh đắt đỏ, anh nghe thấy có tiếng nói chuyện truyền đến từ sảnh kín, người hầu trẻ ở cửa sảnh kín thấy anh liền cúi chào, sau đó nói vào bên trong: “Lão phunhân, đại thiếu gia về rồi."
Vu Đồng nghe thấy người hầu trẻ nói vậy, ánh mắt cũng tiện đà nhìn về phía cửa.
Lão phu nhân liếc nhìn Vu Đồng, sau đó nói với người hầu đứng ngoài cửa: “Mau kêu A Thành vào đi."
Phương Thành đi từ ngoài cửa vào, cả người tản ra vẻ trầm lặng trang nghiêm, trong phòng quá ấm nên anh vừa đi vừa tháo khăn quàng cổ xuống, động tác ung dung, tướng mạo đoan chính, nhìn rất bổ mắt.
Đôi mắt đen láy của Vu Đồng dò xét anh từ đầu tới chân, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.
Phương Thành cảm nhận được ánh mắt nóng rực, anh quay sang, ánh mắt rơi trên người Vu Đồng rồi lại dời đến hai bàn tay thuôn dài trắng nõncủa cô.
Ánh mắt anh chỉ dừng lại trong khoảnh khắc rồi lại đối mắt với cô,anh cau mày.Ánh mắt Vu Đồng sáng rực,không hề kiêng dè chút nào.
Hai người quá mức nhập tâm, không hề nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt và mơ hồ lo lắng của ông lão ở bên cạnh.
"A Thành."
Phương Thành hoàn hồn, dưới tiếng gọi của lão phu nhân, hai người mới dời mắt đi.
Phương Thành cất bước đi đến bên cạnh phu nhân, anh cười gượng: “Bà nội."
"A Thành, lại đây, ngồi đi.Bà không kêu cháu về là mấy tháng liền không thấy cháu về thăm bà lấy một lần." Bà nắm tay Phương Thành bắt đầu tỉ tê,vẻ mặt hiền từ.
Phương Thành vẫn cười gượng không nói gì.
Phương Thành ngồi bên cạnh lão phu nhân,ánh mắt lướt qua Vu Đồng và ông lão,anh thản nhiên mở miệng hỏi: "Bà, bọn họ là.
...."
Lão phu nhân híp mắt cười, chậm rãi nói: “Bọn họ là người bà mời đến xem tướng cho cháu đó."
Phương Thành nghe xong liền từ chối: “Bà,cháu không tin mấy thứ này."
"Không được, lúc này cháu phải nghe lời bà." Lão phu nhân khăng khăng giữ chủ kiến.

Vẻ mặt Vu Đồng nghệch ra,cô nhìn về phía Phương Thành,nhíu mày hỏi: "Anh Phương, anh từng gặp tôi à?"
Tay Phương Thành vừa mới chạm vào tách trà sứ hơi ngừng lại, anh liếc cô rồi lại từ từ cầm lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: “Sao cô biết?"
Vu Đồng lợ đễnh nói: “Nhìn ánh mắt anh nhìn tôi lúc vừa bước vào là biết."
Ông lão liếc nhìn Phương Thành,ông tò mò hỏi: “Cậu Phương,sao cậu lại gặp con nhóc nhà tôi rồi vậy?" Giọng nói già nua khàn khàn nhưng lại có vẻ bông đùa.
Phương Thành đặt chén trà xuống: “Hai năm trước,bên đường Trường Lưu, hai người bán khoai lang.Lúc ấy cháu ngồi ở trong xe có nhìn thấy."
Anh nói không nhanh không chậm,nhưng Vu Đồng lại thấy kinh ngạc, chuyện từ hai năm trước mà anh còn nhớ rõ vậy, cô và ông đã rời khỏi đường Trường Lưu từ rất lâu rồi.
Ông lão bừng tỉnh, ông cười to: “Thì ra là vậy."
VuĐồng bĩu môi,ánh mắt khinh bỉ lại lướt qua Phương Thành nhìn anh thêm một lần, trong nội tâm cô như có gì đó cuốn lấy khiến cô không kìm được lại nhìn lần nữa.
"Thưa bà, cháu của bà hình như rất không tình nguyện để cháu sờ xương cho anh ấy, nếu đã vậy ...!..
Hôm nay coi như đã xong được không ạ."
Vu Đồng nói với lão phu nhân, giọng nói trong trẻo nhưng ngữ khí lại không để ai xen vào.
Thật ra trong lòng VuĐồng giờ phút này đang vô cùng bất an,cô muốn rời đi.
"Đợi đã." Phương Thành xen vào.
Vu Đồng hất cằm,hơi giống trẻ con đang phụng phịu: "Anh Phương còn việc gì ư? Không phải anh khinh thường mấy người đoán mệnh bọn tôi hay sao?"
Phương Thành chậm rãi đọc: “Thầy sờ cốt,sờ xương người,biết quá khứ tương lai."
Vu Đồng giật thót.
Ông lão cũng thu lại vẻ nhởn nhơ.
"Cái đó chính là nói bọn cô à?" Phương Thành bỗng nhìn thẳng Vu Đồng.
Vu Đồng sững sờ, cô mím môi gật đầu.
Phương Thành cụp mắt suy tư,trên quyển sách cổ trong phòng phục chế cũng có câu anh vừa nói.
Vừa nãy nghe cô gái trước mặt này nói hai chữ “Sờ xương",anh chỉ đoán bừa, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi đúng thật.
"Hai người đến sờ xương cho tôi à?" Giọng anh lạnh nhạt.
Vu Đồng gật đầu.
"Vậy sờ đi." Giọng vẫn lạnh nhạt.
Phương Thành ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý, lão phu nhân cũng hơi giật mình, bà vốn tưởng rằng phải thuyết phục Phương Thành
một hồi anh mới đồng ý.
"Cô gái nhỏ, cháu bà đồng ý rồi,vậy bây giờ làm luôn đi." Bà cười thúc giục.
Vu Đồng sững sờ gật đầu,cô hoang mang nhìn Phương Thành,sao anh lại đồng ý rồi,mới vừa nãy còn tỏ vẻ miễn cưỡng cơ mà, cô bĩu môi.
Vu Đồng ngoắc tay với Phương Thành, cô muốn tốc chiến tốc thắng nói lạnh nhạt: “Anh qua đây, ngồi đây đi."
Thấy chỗ ngồi hơi chật, cô lại quay sang nói với ông lão: “Ông ơi,ông ngồi dịch sang phải chútđi."
Ông lão nhìn dáng vẻ cao to của Phương Thành, ông dịch sang bên phải.
PhươngThành đi đến trước mặt cô,nhìn cô từ trên cao một cái,sau đó ngồi xuống trước mặt cô.
Vu Đồng cảm thấy hơi mất tự nhiên, bởi vì sau khi Phương Thành ngồi xuống vẫn luôn nhìn cô chòng chọc,ánh mắt u ám mờ mịt.
"Tôi bắt đầu đây." Vu Đồng hắng giọng.
"Ừ."
"Tay." Cô chìa tay phải ra,lòng bàn tay hướng lên, ra hiệu Phương Thành đặt tay lên.
Phương Thành đặt tay trái lên lòng bàn tay cô,hơi ấm của tay cô khiến anh run lên,rõ ràng cô mặc phong phanh nhưng người cô lại vô cùng ấm.
Ngón trỏ và ngón giữa tay phải Vu Đồng hơi khum lại, ngón cái cùng dùng sức lướt trên xương bàn tay Phương Thành.
Đột nhiên, Vu Đồng dừng lại,tay hơi run lên.
Vu Đồng hít sâu, Phương Thành ngầng lên nhìn cô, cảm thấy cô hơi không ồn, anh hỏi: “Cô có ổn không?"
"Nhóc con?" Ông lão cũng nhíu mày gọi cô.
"Tôi không sao.
..
.
.."
Vu Đồng nói,ngón tay lại trượt xuống nửa tấc, rồi lại dừng lại.
Tách tách
Một giọt nước rơi trên rìa bàn tay Vu Đồng.
Phương Thành vừa nhìn thấy lập tức đứng lên,tay anh nâng đầu Vu Đồng,để cô ngửa đầu, sau đó dùng khăn tay trên người bịt mũi cô.
"Nhóc con!" Ông lão vội vàng gọi.
Giọt vừa rồi không phải nước, mà là máu.
"Cô bị chảy máu cam." Phương Thành thản nhiên nói.
Vu Đồng cảm nhận được mùi máu tươi trong mũi mình, rất khó chịu.
Đôi mắt đen láy của cô rơm rớm,cô yên lặng chăm chú nhìn Phương Thành đang nâng đầu cô.
Cảm nhận được ánh mắt của cô,Phương Thành nhìn lại.
Chỉ một khoảnh khắc, Phương Thành lập tức buông tay, nới rộng khoảng cách giữa hai
người.
Vừa rồi anh gần như đã kéo Cô vào trong ngực.
Máu mũi ngừng chảy, Vu Đồng lau mũi, đầu cCô ong ong,không phải bởi vì vừa rồi Phương Thành ôm cô, mà bởi vì xương tay của anh.
Vu Đồng cụp mắt, ánh mắt dừng trên tay trái của Phương Thành, khớp xương rõ ràng,thuôn dài trắng nõn, tuyệt đối không hề thua tay thầy
SỞ cốt là cô,hơn nữa, xương tay của anh......
Vu Đồng do dự chốc lát rồi hỏi Phương Thành: “Có thể.
.
...!.cho tôi nhìn lại tay của anh được không?"
Phương Thành nhìn cặp mắt đen láy của cô, anh chìa tay trái ra.
Vu Đồng từ từ đặt tay phải lên rồi đẩy lên trên,tay hai người dựng thẳng lên thành tư thế vỗ tay.
Vu Đồng do dự hồi lâu,cô lồng ngón tay của mình vào tay Phương Thành, cảm nhận từng đốt tay của Phương Thành,tiếp đó cô nắm tay lại,mười ngón tay đan xen.
Nếu hỏi mỗi khớp xương,mỗi cái tế bào trong cơ thể đều kêu gào là cảm giác như thếnào?
Vu Đồng sẽ trả lời: Chính là thời khắc này đây.
Qua mười ngón đan chặt,dường như cô có thể đọc được ngôn ngữ của từng khớp xương trong người anh.
Sự ấm áp và an lành cô chưa từng thấy trước đó, tựa như gió xuân tháng ba khiến cô chìm đắm.
“Nha đầu!" Ông lão vội đứng lên.
Một tiếng này đã đánh thức cô, Vu Đồng bỗng buông tay, lùi lại một bước.
Bờ môi thấy ướt, cô sờ một cái,phát hiện mình lại chảy máu cam rồi, cô vội vàng ngửa đầu.
Phương Thành nhìn bàn tay trái vừa bị nắm chặt ngẩn ngơ,anh không ghét cảm giác ấy,mà còn rất hưởng thụ, rấ.t......!thích.
"Cô gái nhỏ, cháu sao vậy? Lại chảy máu cam rồi." Lão phu nhân nhíu mày hỏi.
"Lão phu nhân,ngại quá, cháu cũng không biết ạ, trước giờ cháu chưa bao giờ bị chảy máu cam ấy,hôm nay là lần đầu ạ." Vu Đồng túng quẫn nói.
Lão phu nhân nghiêm túc hỏi tiếp: “Vậy cháu có thể nói cho bà kết quả sờ xương được không?"
Vu Đồng ngây ra,kết quả.
..

...
Kết quả là không có kết quả...
Sao lại có thể không có kết quả chứ.
.....!Sao cô lại có thể không sờ được.
Vu Đồng quay lại,cô đột nhiên cầm tay một người hầu nữ trẻ khiến cô ta giật nảy mình.
Vu Đồng sờ xương tay cô ta: hai mươi lăm tuổi,chưa lập gia đình, lúc ba tuổi mẹ qua đời......
Có kết quả mà......
Vu Đồng buông tay, cô quay lại nhíu mày nhìn Phương Thành, sao anh lại không có kết quả cơ chứ, chẳng lẽ là vì vừa rồi cô đã quá hưởng thụ ư?
Vu Đồng bất chấp tất cả nắm lấy tay Phương Thành lần nữa, vừa chạm vào xương,máu mũi đã lập tức chảy xuống.
Vu Đồng phát điên, cái quần què gì đây!!!
Cô vội buông tay ra,dùng khăn tay che mũi.
Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề,nhưng mà là cô có vấn đề hay Phương Thành có vấn đề.
Vu Đồng cầu cứu nhìn về phía ông lão,sắc mặt của ông lão nặng nề, lông mày nhíu hết lại.
Vu Đồng hơi ngạc nhiên, sao ông của cô lại có biểu cảm này, cứ như chuyện xảy ra không phải chuyện to tát gì ấy.
Ông lão xoay người cung kính nói với lão phu nhân: “Xin lỗi, hôm nay hình như con nhóc nhà tôi không khỏe, tôi phải mang nó về trước."
"Về ạ?"
Vu Đồng ngờ vực nháy mắt, không kiếm tiền nữa hả! !!
Ông lão quay sang nhìn Vu Đồng,dáng vẻ vô cùng đau thương: “Nhóc con à......!Cháubị chảy máu cam có thể là bị cái gì mà máu trắng đó, ông phải dẫn cháu đến bệnh viện kiểm tra mới được."
Máu, máu trắng?? ?
Vu Đồng khinh bỉ nhìn về phía ông lão, ông của cô hôm nay mới không bình thường ấy.
"Ông ơi,cháu......" Vu Đồng vừa mới mở miệng đã bị ông lão cắt ngang.
"Không sao đâu, có bệnh thì chữa,đi, bây giờ ông dẫn cháu đi khám bệnh luôn."
Vu Đồng hốt hoảng: Cháu không có bệnhhh! !!
Ông lão khách sáo nói với lão phu nhân: “Hôm khác bọn tôi nhất định sẽ tới."
Lão phu nhân nhíu mày,vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn miệng Vu Đồng vẫn còn đang dính đầy máu, bà nghĩ một lát rồi vẫy tay.Ông anh mặc vét lúc trước dẫn bọn họ tới đây đi vào, lão phu nhân nói với anh ta: “Đưa bọn họ đến bệnh viện."
"Vâng." Ông anh mặc vét tuân lệnh.
Ông lão kéo tay Vu Đồng theo ông anh mặc vét đi ra ngoài.
Vu Đồng bịt mũi quay lại nhìn Phương Thành, thật trùng hợp, Phương Thành cũng đang nhìn cô, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, lòng Vu
Đồng thấy hơi hồi hộp,cảm giác vui sướng lúc sờ xương tay của anh lại rạo rực,rất lâu vẫn không tan biến.
Ra khỏi cánh cửa,ánh mắt bị ngăn cản, Vu Đồng hoàn hồn,cô thở hắt ra, sờ lên trái tim, nó đang đập rộn ràng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.