Thầy Sờ Cốt

Chương 15: Chương 15






Bảy giờ tối, phòng khách tối om.
Vu Đồng chống hai khuỷu tay lên trên gối, hai tay chống cằm, ánh mắt rơi trên tượng gỗ trước bàn trà, rất lâu vẫn chưa chớp mắt, dùng từ khoa học là —— ngồi ngu người.
Sau hành động lỗ mãng của Vu Đồng, Phương Thành đã ở lì trong thư phòng hai tiếng đồng hồ, ngay cả chút động tĩnh nhỏ cũng không có.
Bụng cô kêu “òng ọc”, Vu Đồng cúi gục đầu xuống, không còn hơi sức nữa.
Cơm tối còn chưa ăn, bây giờ cô đang rất đói, đói đến mức chỉ có thể làm đầu óc trống rỗng để không nghĩ đến cái bụng.
Vu Đồng dựa vào ghế sa lon đập trán của mình, tiếng động vang lên giòn tan, giờ phải làm sao đây, Phương Thành không phải định ở lì trong đấy đó chứ.
Vu Đồng tặc lưỡi quyết định loẹt xoẹt dép lê đi gõ cửa thư phòng.
Vu Đồng đứng trước thư phòng, cô hít sâu một hơi rồi giơ tay lên gõ “cộc cộc cộc”.
Sau đó cô khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng người, lại khôi phục dáng vẻ vô lại.
“Cách”, cửa bị mở ra, bên trong sáng rực khiến Vu Đồng không có kịp thích ứng, cô vội nheo mắt lại.
Cô dịch sang bên phải, để thân hình cao lớn của Phương Thành cản bớt ánh sáng cho cô.
Phương Thành liếc một vòng quanh phòng khách: “Sao không bật đèn lên?”
Tay Vu Đồng che trước mắt: “Đèn ở nhà anh xịn quá, tôi không biết bật.”
“Cô nhường đường một chút, tôi đi bật đèn.” Phương Thành cúi xuống nhìn cô.
Vu Đồng nhanh chóng né qua một bên.
Phương Thành đi mấy bước đến trước màn hình điều khiển trên tường ấn gì đó, đèn trong phòng khách bỗng sáng lên, Vu Đồng hơi mở to mắt ra ngạc nhiên cười.
“Phương Thành, đúng, đúng là cây trúc nè!”
Đèn LED trên trần nhà chiếu xuống, bức tranh trúc thuỷ mặc in lên khối đá cẩm thạch trắng trước bàn trà, màu sắc không đẹp lắm nhưng sương khói lượn lờ vẫn vít vô cùng sinh động.
Phương Thành thở dài nhìn cô hỏi: “Gõ cửa có việc gì?”
Vu Đồng chớp mắt: “Anh… Không ăn tối à?”
Phương Thành bỗng sực tỉnh, bữa tối…
Anh lại ngước lên, nhìn bộ dáng này của Vu Đồng hẳn là đang đói bụng, một khi anh đã bận việc là sẽ quên hết thời gian, hoàn toàn dẹp chuyện bữa tối sang một bên.
Phương Thành ngẫm một lát: “Gọi đồ ăn bên ngoài đi.”
Vu Đồng giật mình, bên ngoài… đồ ăn bên ngoài?
Người như Phương Thành cũng gọi đồ ăn bên ngoài hả? ? ?
Interesting! ! !
“Sao vậy?” Phương Thành nhìn bộ dáng ngây ra của cô.
Vu Đồng tặc lưỡi lắc đầu: “Không, không có gì.”

Phương Thành lại trở về thư phòng, Vu Đồng thò đầu vào nhìn.
Cô bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc không nói lên lời, cả phòng toàn sách là sách, bốn phía vách tường, trên mặt đất, trên bàn đọc sách, chỗ nào cũng chất đầy sách, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ xíu.
Bàn đọc sách của Phương Thành đã sớm bị sách bao phủ, tựa như giọt nước trong biển cả.
Phương Thành cầm đồ trong tay rồi lại quay lại.
Anh bước mấy bước ra, đưa di động của mình cho Vu Đồng: “Meituan, ELEME, tự chọn đi.”
(Meituan là 1 ứng dụng mua sắm, bán lẻ của Trung Quốc, https://en.wikipedia.org/wiki/Meituan-Dianping
ELEME là ứng dụng chuyên về ăn uống của Trung Quốc https://en.wikipedia.org/wiki/Ele.me)
Vu Đồng nhận lấy chiếc điện thoại cảm ứng của anh, vừa sờ vào cô đã cảm thấy hoàn toàn không cùng đẳng cấp với con điện thoại ghẻ của cô.
“Phương Thành, di động của anh không có trên thị trường à.” Vu Đồng lật đi lật lại chiếc điện thoại.
“Ừm, đặt riêng.” Phương Thành trả lời.
Vu Đồng gật đầu, thảo nào cô chưa thấy dòng này bao giờ.
Vu Đồng cầm di động ngẩn người, loay hoay cả buổi vẫn không nhúc nhích.
“Sao vậy?” Phương Thành nhìn cô hỏi.
Vu Đồng xấu hổ ngẩng đầu cười: “Meituan và ELEME là cái gì?”
Cô cắn môi: “Tôi vừa mới dùng di động, mấy cái này không…”
Cô mới mua điện thoại cách đây không lâu, có thể chơi weibo thành thạo đã là không tệ rồi, cô từng nghe người khác nói đến đặt đồ ăn ngoài, nhưng cô lại không biết đặt như thế nào, bình thường cô và ông đều ăn khoai lang hoặc ăn ở mấy quán nhỏ hợp khẩu vị, nên cô cũng không để ý.
Điện thoại ngoài việc để gọi điện cho ông, lướt Weibo, xem video thì cũng chẳng để làm gì nữa.
Mấy ứng dụng nhắn tin như Q.Q hay Wechat mà mọi người hay nói cô cũng không có.
Bởi vì cô không có bạn bè, nên… không cần.
Phương Thành liếc thấy Vu Đồng đang hơi mất mát, anh cầm lấy điện thoại từ trong tay cô, mở App ra, chọn nhà hàng, anh hỏi khẽ: “Ăn cơm hộp được không?”
Vu Đồng gật đầu.
Anh ôn tồn hỏi: “Cơm đùi gà quay được không?”
Vu Đồng lại gật đầu.
Ngón tay Phương Thành lướt mấy cái trên màn hình, hoàn thành đặt hàng.
Phương Thành nói thản nhiên: “Được rồi, lát nữa tôi xuống lấy đồ.”
Vu Đồng gật đầu nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Phương Thành im lặng, là anh từng nói sẽ bao ăn ở, kết quả lại vội vàng quên mất.
“Đúng rồi.” Ánh mắt Phương Thành hơi mất tự nhiên.
“Ừm?”
Phương Thành chậm rãi nói: “Chúng ta vừa rồi đã có tiếp xúc thân thể, nên mười giờ sáng mai…”
Vu Đồng khoát tay, “Không sao, cái đó không tính là tiếp xúc thân thể.”
Vu Đồng giơ tay ra giải thích cho anh, “Vừa rồi tay tôi đụng vào vai anh, nhưng vẫn cách quần áo, không dùng da chạm vào xương của anh, nên vô hiệu.”
Vu Đồng xấu hổ cười hì hì: “Thậm chí cả miệng… Tôi chỉ đơn giản cọ môi một chút, không đụng phải xương của anh, huống hồ cũng không thể sờ xương ở miệng được, nên cũng vô hiệu nốt.
Kiểm nghiệm vẫn có thể tiếp tục.”
Phương Thành hắng giọng một cái, rời mắt đi: “Ừm, hiểu rồi.”
Vu Đồng cười ngu: “Ha ha, ha ha, ha ha ha, ngại quá, vừa nãy đã lỗ mãng rồi.”
Hai người đều ngầm hiểu lỗ mãng mà Vu Đồng ám chỉ là gì.
Phương Thành mất tự nhiên đi vào trong, anh bỗng quay đầu lại hỏi Vu Đồng: “Có muốn vào nhìn một chút không?”
Vu Đồng vội vàng gật đầu: “Có!”
Phương Thành đi đến trước bàn đọc sách của mình rồi ngồi xuống, tiếp tục gõ máy vi tính.
Vu Đồng nhìn ngó bốn phía, cô cảm khái nói: “Phương Thành, sách của anh nhiều thật đó, lại còn rất nhiều thể loại nữa.”
Phương Thành hờ hững đáp: “Ừm, tôi khá thích đọc sách, chọn bừa một cuốn cũng có thể nhìn xem cả buổi trưa, giết thời gian.”
Vu Đồng khẽ gật đầu, cười nói: “Điểm này tôi giống anh, tôi cũng thích đọc sách.”
“Ồ?” Phương Thành ngẩng đầu nhìn cô.
Vu Đồng có hơi kiêu ngạo: “Kỳ thật tôi cũng có thể coi là kiến thức uyên bác đó, thề, không lừa anh đâu.”
Phương Thành cười một tiếng.
Vu Đồng cầm một cuốn sách sử ngồi trên đất lật xem.
Phương Thành liếc cô một cái, anh nghiêm túc nói: “Ngồi dịch sang bên phải đi, chỗ đó có thảm, con gái ngồi trực tiếp xuống nền không tốt cho sức khỏe đâu.”
Vu Đồng ngó sang bên phải, quả nhiên có tấm thảm nhung, cô chống tay lên dịch sang một chút ngồi trên thảm, rồi lại liếc nhìn Phương Thành vẫn đang đang bận bịu, cô khẽ mỉm cười.
Trừ ông nội ra, hình như không ai dám lải nhải với cô như vậy.
*
Phương Thành xuống lầu nhận đồ ăn, hai người mặt đối mặt ngồi trên bàn ăn không nói một lời ăn xong bữa tối.
Sau bữa ăn, hai người liền ăn ý cùng trở về thư phòng, Phương Thành ngồi trước bàn máy tính không biết đang bận bịu gì, Vu Đồng say sưa đọc sách sử.
Tích tắc tích tắc thời gian bất tri bất giác trôi qua, mắt Vu Đồng hơi cay, cô dụi dụi mắt xác nhận thời gian, đã sắp mười hai giờ khuya rồi.
Vu Đồng uể oải vươn vai, cô mệt mỏi gọi: “Phương Thành…”
Phương Thành chỉ thò đôi mắt ra từ sau máy tính: “Ừm?”
“Tôi hơi buồn ngủ rồi, tôi ngủ ngoài sô pha hả.” Vu Đồng chỉ ghế sô pha bên ngoài.
Phương Thành sững sờ: “Chờ chút, rửa mặt trước đã.”
Vu Đồng khẽ gật đầu, cô buồn ngủ rũ ra rồi, mặt mày lờ đờ đứng lên.
Phương Thành dẫn cô đến toilet, lấy ra một bộ đồ rửa mặt cho khách: “Rửa đi.”
Vu Đồng gật đầu cái rụp.
Phương Thành đóng cửa giúp cô rồi lại về thư phòng.
Đến khi anh xong việc, vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang ôm cái gối dựa nằm co người trên ghế sa lon ngủ ngon lành.
Anh rón rén đi qua, quỳ một gối xuống đất ngắm cô, anh cầm một cái chăn mỏng khác trên ghế sa lon nhẹ nhàng đắp cho cô, mặc dù Vu Đồng không sợ lạnh, nhưng anh vẫn cảm thấy phải đắp chăn ngủ mới không bị ốm.
Làm xong hết thảy, anh tắt đèn phòng khách, trong bóng tối, anh lại quay lại nhìn Vu Đồng.
Anh có phải chủ nhà không tận tình không nhỉ, ai lại để khách ngủ trên ghế sô pha.
Anh cười khẽ một tiếng, vốn định đánh thức cô đến phòng cho khách mà ngủ, nhưng nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, anh nghĩ vẫn nên để vậy thôi.
Phương Thành nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng, tiếp tục công việc.
Anh vẫn giống mấy lần trước, không hề buồn ngủ chút nào, đoán chừng anh có nằm trên giường thì vẫn mở mắt thao láo đến sáng, vậy không bằng tìm chút chuyện có ý nghĩa để làm.
*
Ngày hôm sau, Phương Thành cả đêm không ngủ, quầng thâm mắt lại đậm thêm mấy phần.
Chín giờ rưỡi, anh đẩy cửa thư phòng ra, Vu Đồng vẫn đang nằm ngủ trên ghế sa lon, chiếc chăn mỏng anh đắp cho cô tối qua đã sớm rơi trên mặt đất, Phương Thành thở dài đi đến cạnh cô.
Anh khom lưng nhặt chiếc chăn mỏng lên rồi giũ giũ bụi, khóe mắt liếc qua Vu Đồng.
Bỗng, anh dừng tay lại, cúi đầu nhìn Vu Đồng.
Một chiếc vòng cổ màu bạc rơi ra khỏi chiếc cổ non mịn của Vu Đồng, Phương Thành chậm rãi ngồi xuống nhìn chăm chú.
Dưới chiếc vòng hình như có gì đó màu hồng nhạt, anh rón rén dùng hai đầu ngón tay kẹp chiếc vòng kéo ra ngoài.
Một mặt hồ lô nhỏ màu hồng nhạt bằng ngọc rơi vào lòng bàn tay Phương Thành, nó vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Vu Đồng, nóng hổi.
Mặt hồ lô chỉ to bằng móng tay cái của Phương Thành, nhỏ nhỏ xinh xinh, tinh xảo trong suốt.
Anh hơi nhíu mày, ngọc hồ lô này…
Đột nhiên, cánh tay Phương Thành bị bắt lại, Vu Đồng đã tỉnh, cô mở mắt nghiêm túc hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Cách vải áo, Phương Thành có thể cảm nhận sức lức được Vu Đồng không hề nhẹ nhàng bình thường, có thể thấy mặt hồ lô này rất quan trọng với cô.
Phương Thành thu tay lại, mặt hồ lô lại rơi xuống xương quai xanh của Vu Đồng, anh bình tĩnh nói: “Cảm thấy mặt hồ lô này nhìn hơi lạ nên muốn nhìn kĩ hơn thôi.”
Vu Đồng chậm rãi buông tay ra, cô phở phào: “Anh chẳng phát ra chút tiếng động nào, định dọa chết người ta hả.”
Vu Đồng ngồi bật dậy, Phương Thành bỗng bật cười.
Vu Đồng liếc Anh: “Anh cười cái gì?”
“Cô chảy máu mũi rồi.”

Vu Đồng sững sờ, định bụng giơ tay lau đi thì Phương Thành đã nắm chặt bàn tay của cô, ngăn hành động của cô.
Anh ngồi lên ghế sô pha, rút hai tờ khăn giấy ra đưa cho Vu Đồng, Vu Đồng nhận lấy nhét vào mũi của mình.
Vu Đồng: “Mười giờ rồi à?”
Phương Thành: “Ừm, gần mười giờ rồi.”
“ANh xem đi, tôi không lừa anh, thật sự chảy máu mũi mà.”
“Ừm, tôi biết.”
Bởi vì anh lại trắng đêm không ngủ.
Vu Đồng liếc anh một cái, cô hỏi dò: “Khảo nghiệm coi như xong rồi hả…”
“Tôi… có thể sờ xương tay của anh chưa?”
Cô hơi chờ mong, việc khẩn cấp trước mắt chính là ngăn máu mũi lại.
Phương Thành đối diện với đôi mắt đen lay láy của cô, anh thỏa hiệp chậm rãi gật đầu.
Anh duỗi ra tay trái của mình ra, bàn tay giơ lên, những ngón tay thon dài trắng nõn mở rộng ra trước mắt Vu Đồng.
Vu Đồng bĩu môi, sao cô lại có cảm giác tay của Phương Thành còn đẹp hơn của cô nhỉ.
Tay trái Vu Đồng dùng khăn giấy bịt mũi, tay phải chậm rãi đưa tới, dò xét liếc nhìn Phương Thành, cô cẩn thận từng li từng tí phủ tay lên.
Bởi vì nhiệt độ cơ thể nóng rực của Vu Đồng, Phương Thành không kịp thích ứng, người anh hơi cứng lại.
Vu Đồng nhếch miệng, cô hơi dùng sức tham lam đan ngón tay của mình vào tay Phương Thành, mười ngón đan xen nắm chặt tay của anh.
Cô bỏ giấy ăn ra, máu mũi ngừng chảy rồi.
Nhưng tay… vẫn không muốn buông ra.
Vu Đồng nhìn chằm chằm hai bàn tay đang đan chặt của hai người, cô thì thầm: “Phương Thành… Anh cũng cảm nhận được đúng không…”
Phương Thành trầm mặc không nói gì, cảm giác giờ phút này của anh không thể nào miêu tả được.
Anh chỉ có thể xác định, hết thảy những thứ này, trước giờ vốn không phải chỉ có Vu Đồng đơn phương mong muốn.
Vu Đồng cảm thấy ánh nắng thật ấm áp, ngọt ngào.
Rõ ràng đang là ban ngày ban mặt, nhưng sâu trong cô như cảm thấy những ngôi sao đang bị mặt trời làm lu mờ đang chiếu lấp lánh trong lòng cô.
Mi dài của Vu Đồng khẽ chớp, cô nghiêng đầu nhìn người đang cạnh cô ngay lúc này…
Ánh mắt anh dịu dàng đón ánh nắng, ý cười nhàn nhạt hiện lên trên mặt.
Tựa như lời bài hát ấy ——
Mong cho trời sao đêm nay đừng tắt,
Thầm nguyện cầu bên anh mãi mãi,
Ngẩng đầu lên nhìn,
Những vì sao lấp lánh,
Giờ khắc này, anh đang kề ngay bên em.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.