Thầy Sờ Cốt

Chương 12: Chương 12






Edit: Cá auto đẹp
Ánh nắng tươi sáng, mặt hồ lấp lánh, hai người yên lặng nhìn nhau, thời gian như dừng lại, khung cảnh như một bức hình.
Vu Đồng thu tầm mắt lại, hắng giọng.
Cô ngang ngược nói: “Phương Thành, tôi mặc kệ, cứ cách ba ngày tôi sẽ tới làm phiền với anh một lần, cùng lắm thì đánh một trận, kiểu gì tôi cũng có cách chạm vào anh.”
Vu Đồng dẩu môi, ông của cô không muốn nói với cô mấy chuyện liên quan tới trùng cốt, mỗi lần cô thay đổi biện pháp làm phiền anh thì ông mới úp úp mở mở tiết lộ.
Nếu không còn cách nào khác thì hi sinh thể diện của cô cũng chẳng sao.
Thấy Phương Thành không có phản ứng, Vu Đồng liếc anh một cái, anh đang lặng thinh nhìn mặt hồ.
Dáng vẻ như đang ngẩn người, có lẽ đang cân nhắc độ tin cậy trong lời của cô.
Phương Thành nghĩ lại những chuyện xảy ra sau khi gặp Vu Đồng, thuận mạch suy nghĩ, anh lại cân nhắc lời vừa rồi của Vu Đồng, anh hơi nhíu mày.
Anh khép hờ mắt, rồi lại mở ra, cứ lặp lại như vậy hai ba lần.
Anh thầm thở dài: “Có lẽ có một số việc quả thực không thể dùng khoa học để giải thích.
Vu Đồng, tôi đã suy nghĩ chuyện cô nói rồi, kết quả là tôi vẫn 50% nghi ngờ cô, 50% còn lại.
.
.”
Vu Đồng phủi mông đứng lên, cười hì hì hỏi: “50% còn lại là tin tôi đúng không?”
Phương Thành không đáp.
Vu Đồng mừng húm: “Không nói gì tức là thừa nhận!”
Phương Thành vẫn không có lên tiếng.
Tỏ ý ngầm thừa nhận.
Vu Đồng phấn khích: “Vậy sau này tôi có thể quang minh chính đại sờ tay anh rồi hả?”
Phương Thành cũng đứng lên nhìn xuống cô: “Trước mắt, tôi phải chứng minh tính chân thực của chuyện chảy máu cam đã.”
Khóe miệng Vu Đồng giần giật: “Vẫn phải chứng minh nữa hả? Anh muốn tôi chứng minh thế nào?”
Phương Thành nâng cổ tay nhìn thời gian: “Lần trước chảy máu mũi là lúc nào?”
Vu Đồng: “Đại khái khoảng mười giờ sáng hôm kia.”
“Vậy tính từ giờ đến mười giờ sáng mai, cô phải ở lại cùng tôi, tôi xem cô có chảy máu mũi hay không.”
Vu Đồng lập tức dùng ánh mắt nhìn dê cụ nhìn anh, quả nhiên chỉ có 50% tin tưởng có khác, thật đúng là tuyệt đối không chịu lãng phí lời nào.
“Được, cơ mà tôi phải nói trước với anh~” Vu Đồng cười tủm tỉm tới gần anh một bước, Phương Thành hơi mất tự nhiên lùi về sau một bước.
“Ừm?” Anh ra hiệu cô nói tiếp.
Vu Đồng lộn túi áo ra cho anh nhìn: “Người tôi không còn đồng nào, anh phải bao ăn ở.”
Phương Thành: “.
.
.
Được.”
Vu Đồng lập tức hớn hở, ăn nhờ ở đậu đã thành công!

Vu Đồng lại liếc anh, Phương Thành vẫn tạm coi là người tốt, không đúng, phải là một người tốt lắm lý lẽ mới đúng.
Vu Đồng lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho ông lão, hôm trước cô bị ngất xỉu nên phải về nhà muộn, ông lão vì không liên lạc được với cô mà vô cùng lo lắng, cô vừa trở về liền sạc cho cô một trận.
Bởi vậy mà hôm qua cô đã mua cho ông lão một chiếc điện thoại cũ, chuyện này đã tiêu hết sạch gia sản của cô rồi.
“A lô, ông ạ.” Vu Đồng vừa nói vừa liếc sang nhìn Phương Thành: “Hôm nay cháu không về nhà đâu, trưa mai mới về, vâng, dạ, dạ, vâng, bái bai ông.”
Vu Đồng cúp điện thoại, nghĩ lại chuyện vừa rồi ông cô ra sức giật dây cô đừng về nhà, chẳng lẽ ông thật sự muốn gán ghép cô và Phương Thành thành một đôi ư.
Vu Đồng hừ nhẹ một tiếng với điện thoại, lão già xấu xa, đừng có mơ hão!
*
Nếu Phương Thành đã yêu cầu “Như hình với bóng” thì Vu Đồng chỉ có thể tiếp tục ngồi câu cá với anh, lần này cô cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng cái gọi là hết sức kiên nhẫn.
Đến trưa, Phương Thành vẫn nhìn chằm chằm cái cần câu, thỉnh thoảng lại thu dây, gỡ cá ra ném vào trong thùng, cứ thế lặp đi lặp lại.
Vu Đồng ngồi cạnh nghịch điện thoại, cô liếc anh hai cái, cô rất khâm phục người đàn ông có thể chịu được cái việc chán ngắt đến thế này.
.
.
“Phương Thành.” Vu Đồng gọi anh.
“Ừm.”
Vu Đồng đưa di động đến trước mặt anh, ra hiệu anh xem.
Phương Thành nhìn lướt qua, trừ con mèo trên hình nền ra thì chẳng còn gì khác: “Có việc gì?”
Vu Đồng chỉ thời gian: “Đến giờ ăn rồi, tôi đói rồi.”
Phương Thành quay sang nhìn cô, thở dài thu cán: “Vậy đi thôi, đi ăn cơm trước đã.”
Vu Đồng cười gian, mưu kế đã được thực hiện, cái mông cô sắp ngồi đến bẹp bí ở chỗ này rồi.
Nơi Phương Thành câu cá rất hoang vu, lúc vào đây, Vu Đồng toàn đi qua lùm cây, tính cô vốn liều lĩnh, giẫm lên lùm cây mà không hề sợ.
Bây giờ Phương Thành dẫn cô đi theo đường chính, nói là đường chính nhưng thực ra chỉ là một lối mòn nhỏ.
“Phương Thành, con đường này.
.
.
chắc không phải anh đi nhiều nên thành đường đấy chứ.” Vu Đồng đi sau lưng anh, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp cao lớn của anh.
“Ừm.” Phương Thành đáp.
Mấy năm trước, anh vô tình phát hiện ra nơi này, mỗi lần có chuyện phiền não không biết phải làm sao, anh lại đến chỗ này ngồi cả ngày, không có ai quấy rầy.
Vu Đồng nhìn cỏ mà hỏi: “Rất lâu rồi anh không đến à?”
“Ừm.”
Lần trước anh tới chỗ này cũng lâu lắm rồi, trên đường mòn đã có cỏ non ngoan cố mọc lên cao mấy phân.
Phương Thành xách đồ câu, anh hơi nghiêng đầu liếc nhìn Vu Đồng.
Vu Đồng, chính là nguyên nhân lần này anh tới đây.
Phản ứng kỳ lạ xuất hiện trên người “trùng cốt” mà Vu Đồng nói, anh cũng có, chỉ có điều, anh không bị chảy máu mũi mà thôi.
*
Phương Thành lái xe dẫn Vu Đồng tới một con phố bán đồ ăn bình dân gần đó, tuy nói là gần đó nhưng cũng phải ngồi xe mười lăm phút, nên tính ra cũng không gần.
Nơi hai người đến cũng không phải nơi lộng lẫy gì, chỉ là một quán ăn vô cùng bình thường mà thôi.
Bà chủ cũng đã có tuổi, vừa nhìn thấy Phương Thành liền cười hiền hòa nói: “Tiểu Phương đấy à, lâu lắm rồi không thấy tới.”
Phương Thành lễ phép cười gật đầu.
Bà chủ quét qua Vu Đồng, bà nhiệt tình chào hỏi: “Đây là bạn cháu đấy hả, mau vào trong ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Phương Thành cười khẽ rồi đi vào, Vu Đồng đi sau anh.
Bên trong có mấy bàn đã có khách ngồi, bà chủ cầm thực đơn lại đây hỏi: “Hôm nay ăn gì nào?”
Phương Thành: “Canh cá chua.”
Bà chủ: “Có cho cay không?”
“Không ạ.”
“Có ạ!”
Hai người cùng trả lời, bà chủ nhìn hai người mà lưỡng lự.
Phương Thành nhìn Vu Đồng: “Cô ăn cay hả?”
Vu Đồng khẽ gật đầu, sau đó hỏi lại anh: “Anh không ăn cay à?”
Phương Thành gật đầu.
Vu Đồng vỗ bàn chậc chậc lắc đầu: “Vậy anh không biết hưởng thụ rồi!”
Phương Thành hơi nhếch mép: “Cô thì biết hưởng thụ à?”
Vu Đồng nhíu mày không chịu kém cạnh anh, thổi phồng nói: “Không ăn cay tức là anh đã mất đi một trong những tuyệt vị nhân gian!”
Phương Thành vẫn nhìn thực đơn giả bộ bán tín bán nghi nói: “Thật hả.
.
.”
“Đương nhiên rồi!”
Phương Thành vẫn nhìn thực đơn: “Cô có cái gì là không ăn không?”
“Tôi không kén ăn.”
Phương Thành gấp thực đơn lại, trả cho bà chủ: “Sườn rang muối tiêu, tôm chiên tẩm bột, xà lách xào dầu hàu, và.
.
.
Canh cá chua hơi cay.”
Bà chủ ghi lại từng món rồi cười nói: “Được rồi, lát nữa đồ ăn sẽ lên.”
Vu Đồng rót chén trà nóng cho mình, cô nói móc Phương Thành: “Không phải anh không ăn cay hay sao? Còn gọi cay làm gì?”
Anh thản nhiên đáp: “Không phải có người thích ăn à, còn kêu là một trong những tuyệt vị nhân gian.”
Vu Đồng hơi nhấp môi, thấy chén trà trước mặt Phương Thành không có trà, cô liền cầm lên cẩn thận rót đầy chén rồi đặt trước mặt anh.
So ra, Vu Đồng thấy mình quả thật là “Không câu nệ tiểu tiết” .
Phương Thành chú ý động tác của Vu Đồng, anh không nói gì, chỉ cầm chén trà khẽ nhấp môi.
Đặt lại chén trà xuống, anh ôn tồn hỏi: “Tại sao lại châm trà giúp tôi?”
Vu Đồng không để tâm: “Tiện tay thôi.”
Ý bóng gió là: Chụy đây đang vui, nể mặt nhà ngươi đó.
Vu Đồng nheo mắt nhìn anh, cô giơ ngón trỏ trái lắc lắc rồi chậc chậc hỏi: “Ê.
.

.
Đừng nói là anh nghĩ tôi đang lấy lòng anh đấy nhá?”
“Cô cần lấy lòng tôi à?”
“Đại khái.
.
.
Chuyện chảy máu mũi.
.
.” Vu Đồng mấp máy.
Dù Phương Thành không cần cô đền đáp thì chí ít cô cũng phải hiểu được đạo lý biết ơn chứ.
Phương Thành cụp mắt, đột nhiên anh rặn ra mấy chữ: “Thật ra tôi.
.
.”
“Choang —— ”
Sau lưng Phương Thành truyền đến tiếng đĩa rơi xuống đất vỡ vụn.
Phương Thành bị cắt ngang, hai người cùng nhìn về phía tiếng động.
Bà chủ đang cúi người xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Một gã mồm miệng vàng xỉn đang chửi mắng: “Mả mẹ bà! Tông môn nhà bà, đồ ông mới mua xong!”
“Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ đền mà.”
“Đền cái rắm, bà đền nổi không?”
Trên mặt đất có đĩa đồ ăn bị đổ, chắc là bà chủ không cẩn thận làm đổ, không may, thức ăn lại rơi trúng người gã khách hàng tính tình cục súc.
Gã răng vàng làm bộ định đánh bà chủ, tay phải đã nhấc lên, Vu Đồng nhíu mày cầm túi giấy ăn trên bàn ném tới.
Túi giấy ăn nhìn có vẻ mềm nhưng lại đánh mạnh vào cổ tay gã răng vàng, khiến gã lùi lại đập vào tường, mỡ bụng lắc lư núng nính.
Vu Đồng phủi tay, cô khinh bỉ nói: “Đàn ông mà đi đánh phụ nữ, đồ thối tha.”
Gã kia liền mở miệng chửi: “Cút con mẹ mày đi con đ* không có mẹ dạy! Mày dám cầm giấy ăn đánh tao hả!”
Vu Đồng tối sầm mặt lại: “Tôi đánh ông đấy, thì sao.”
Lời còn chưa dứt, Vu Đồng đã bước nhanh đến trước gã, một chân giẫm lên trên ghế, một tay nắm lấy cổ tay gã bẻ ngoặt ra sau, động tác nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
“Vu Đồng!” Phương Thành đứng lên, trầm giọng quát cô.
Vu Đồng vẫn dùng ánh mắt hung dữ nhìn gã, cho đến khi gã mở miệng cầu xin tha thứ: “Đau đau đau —— buông, buông, buông ra—— ”
Vu Đồng tăng thêm lực: “Sau này có thể nói đàng hoàng không?”
“Có có có —— ”
“Tiền quần áo bà chủ sẽ đền cho ông, nhưng ông đánh người là sai, đúng chưa?”
“Đúng đúng đúng —— ”
Vu Đồng lúc này mới buông ra: “Xin lỗi đi.”
“Xin lỗi chị.” Gã răng vàng vội vàng nhận lỗi với bà chủ.
Bà chủ cũng xin lỗi gã: “Xin lỗi, là tôi làm bẩn quần áo của ông.”
Vu Đồng đang định xoay người về chỗ, cuối cùng lại cắn môi quay đầu nói với gã răng vàng: “Này.”
Ánh mắt gã răng vàng từ đống đĩa vỡ dời về phía Vu Đồng, trong lòng sợ hãi lắp bắp nói: “Sao, sao vậy?”
“Ông mau đến viện dưỡng lão đi.”
Gã răng vàng sững sờ.
Vu Đồng nói tiếp: “Gặp bố của ông lần cuối, ông ấy sắp đi rồi.”

Gã răng vàng sững sờ.
Ngay lúc sau, điện thoại của gã reo lên, gã nhận điện thoại: “A lô.
.
.
Vâng vâng vâng.
.
.”
Vu Đồng về chỗ ngồi cùng Phương Thành, vừa ngồi xuống đã thấy Phương Thành đang nhíu mày nhìn cô.
Vu Đồng hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
“Mấy lời cô vừa nói với ông ta là có ý gì?”
Đột nhiên, gã răng vàng lảo đảo xông ra ngoài, động tĩnh cực lớn, Phương Thành quay lại nhìn thoáng qua.
Vu Đồng bình tĩnh nói: “Ông ta sẽ còn quay lại.”
Phương Thành: “Sao cơ?”
“Xe của ông ta bị trộm, một lát nữa bà chủ sẽ tốt bụng đồng ý đưa ông ta đến viện dưỡng lão.” Vu Đồng chậm rãi trần thuật.
Quả nhiên, chưa đầy một lát sau, gã răng vàng đã quay lại, quả nhiên là để cầu xin người khác đưa ông ta đến viện dưỡng lão, gặp cha già không may trượt chân té ngã của ông ta lần cuối.
Bởi vì hành động vừa rồi của ông ta mà tất cả mọi người đều tránh né, chỉ có bà chủ rộng lượng giúp đỡ ông ta.
Phương Thành nhìn bà chủ cởi tạp dề, cùng gã răng vàng bước nhanh ra ngoài.
Lần này, Phương Thành càng thêm nghiêm túc nhìn về phía Vu Đồng.
Vu Đồng tách hướng dương trên bàn, lơ đễnh nói: “Chắc là tới kịp, ông ta có thể gặp cha lần cuối.”
Cô tiếp tục giải thích: “Tôi bắt ông ta xin lỗi bà chủ là vì để bà còn giữ lại chút thiện ý với ông ta.”
“Tôi cố ý nhắc tới viện dưỡng lão để khiến ông ta phân tâm, chờ cú điện thoại ấy gọi đến.”
“Nếu không, lúc tôi quay đi, ông ta sẽ dùng mảnh đĩa vỡ cứa chảy máu tay bà chủ.”
“Nói như vậy, nếu ông ta bỏ lỡ cú điện thoại thì sẽ không được gặp bố lần cuối, cũng không có được sự giúp đỡ của bà chủ.”
Vu Đồng tách liền lúc mấy hạt hướng dương rồi tống hết vào miệng.
Phương Thành nín thinh chăm chú nhìn Vu Đồng.
Vu Đồng thản nhiên nói: “Có phải anh đang tò mò làm sao mà tôi biết đúng không?”
Cô cười liếc anh một cái, tự biên tự diễn đáp: “Vừa nãy lúc bẻ tay ông ta, tôi đã tranh thủ sờ xương của ông ta, thấy được những chuyện sẽ xảy ra, nhưng tôi không muốn để nó cứ xảy ra như vậy.”
Vậy là cô thấy được hai khả năng trong tương lai, chỉ cần một câu nói của cô là có thể khiến thế cục thay đổi.
“Tôi biết anh vẫn không tin, nhưng tôi vẫn muốn giải thích cho anh nghe.”
Vu Đồng thấy không hề gì, dường như cô đã đoán trước được phản ứng của Phương Thành.
Chắc chắn anh cho rằng cô lại đang khoác lác, lại đang lừa người, cô chính là một thầy bói xạo que vô địch.
Phương Thành mân mê chén trà, anh trầm giọng nói: “Giả dụ cô thật sự có thể đoán trước tương lai, cô không muốn nó cứ xảy ra như vậy, cho nên cô thay đổi nó?”
“Ừm, thay đổi.” Cô hào sảng thừa nhận.
“Tại sao phải làm vậy?”
Vu Đồng thở dài: “Thật ra ông ta cũng là người con có hiếu, tôi không muốn ông ta vì kích động nhất thời mà phải ân hận cả đời.”
Có lẽ là do cô chưa bao giờ được gặp cha mẹ của mình, chưa từng được làm tròn hiếu đạo, cho nên mỗi lần nhìn thấy trường hợp như vậy, chút mềm lòng của cô lại được lôi ra hết
Trong mắt anh bây giờ, từng lời nói của cô đều là thật lòng, cô đã thu lại dáng vẻ du côn.
Phương Thành nhìn không chớp mắt đôi mắt đen láy của Vu Đồng hồi lâu, vẻ mặt của anh dần trở nên dịu dàng, anh khẽ cười.
Anh dịu dàng mở miệng: “Vu Đồng, nghi ngờ của tôi đối với cô, chắc là đã hạ xuống ba mươi phần trăm rồi.”
Vu Đồng nhíu mày cười một tiếng: “Vinh hạnh cho tôi quá.”
Ôi mẹ ơi, cô tốn cả đống nước bọt nãy giờ, cuối cùng cũng không uổng công.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.