Thầy Phong Thủy Ở Rể

Chương 45: Có gì không thể nói




Phố Phù Dung, trong một quán mì vằn thánh sát bên tiệm phong thuỷ, Thượng Quan Tuyết và cô thư ký Lâm Tư Ngữ lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người họ đang đợi Trương Mặc Vũ.  
“Cô chủ mau nhìn kìa, Trương Mặc Vũ về rồi!”, Lâm Tư Ngữ tinh mắt nhìn thấy anh đầu tiên.  
Thượng Quan Tuyết lại cảm thấy nặng nề trong lòng, bởi vì cô thấy ông Sáu Kim và bà Sáu cùng nhau xuống xe, trông Trương Mặc Vũ có vẻ trò chuyện với họ rất vui vẻ.  
“Xong đời rồi!”, Thượng Quan Tuyết nghĩ thầm: “Có khi nào Trương Mặc Vũ đã quyết định trở thành thầy phong thuỷ của nhà họ Kim không? Nếu vậy sau này anh ấy không thể ở lại phố Phù Dung nữa”.  
Cô biết sự độc đoán của nhà họ Kim, cũng biết chuyện nhà họ Kim nuôi thầy phong thuỷ.  
Lúc này, Trương Mặc Vũ đã chào tạm biệt ông Sáu Kim, quay lại trước tiệm của mình.  
Thượng Quan Tuyết đứng lên: “Đi thôi, đi hỏi Trương Mặc Vũ xem”.  
Trong tiệm phong thuỷ của Trương Mặc Vũ, Thượng Quan Tuyết và Lâm Tư Ngữ mở cửa vào.  
Vừa trông thấy họ vào, Trương Mặc Vũ lập tức hỏi: “Thượng Quan Tuyết, thời gian ba ngày đã qua, có phải cô nên thực hiện lời hứa viết biển hiệu cho tôi rồi không?”  
Thượng Quan Tuyết ngẩn người, ngay sau đó nỗi lo lắng trong lòng cô lập tức tan biến không còn lại gì, cô mừng rỡ: “Ý anh là anh sẽ còn tiếp tục mở tiệm ở phố Phù Dung sao?”  
Thượng Quan Tuyết biết chỉ cần anh tiếp tục ở lại đây, điều đó có nghĩa là anh không chấp nhận “sự nuôi nhốt” của nhà họ Kim.  
Trương Mặc Vũ cười phá lên: “Hơ, vớ vẩn! Đương nhiên tôi muốn mở tiệm ở đây rồi, trả tiền thuê ba tháng cơ mà, giờ mới được mấy ngày đâu?”  
Thượng Quan Tuyết vui vẻ nói: “Được được được, tôi lập tức chuẩn bị biển hiệu cho anh đây, tôi xin lấy danh dự của chính mình ra bảo đảm!”  
Đồng thời trong lòng cô cũng cảm thấy rất khó tin.  
Cô không thể hiểu tại sao Trương Mặc Vũ không đồng ý trở thành thầy phong thuỷ riêng của nhà họ Kim mà vẫn được ông Sáu Kim đích thân đưa về.  
Nếu như chuyện này chưa được thương lượng thoả đáng, đáng lẽ ra ông Sáu Kim phải chẳng thèm nhìn Trương Mặc Vũ lấy một cái mới đúng? Thời gian và tinh lực của một nhân vật ở đẳng cấp ấy vô cùng quý giá.  
Đương nhiên, Thượng Quan Tuyết rất có chừng mực, chuyện gì không nên hỏi thì cô nhất định sẽ không hỏi lung tung.  
Lúc này Thượng Quan Tuyết vội vàng sắp xếp người đổi biển hiệu cho Trương Mặc Vũ, đóng dấu của nhà họ Thượng Quan.  
Sau khi thu xếp ổn thoả mọi việc thì đã gần đến trưa.  
Thượng Quan Tuyết nói: “Trương Mặc Vũ, trưa nay tôi mời anh ăn cơm nhé, tôi có vài chuyện muốn hỏi anh”.  
“Không thành vấn đề”, Trương Mặc Vũ đồng ý.  
Có thể thấy tinh thần của Thượng Quan Tuyết hôm nay không được tốt cho lắm.  
Một mặt là vì cô đang gặp phải một số vấn đề, không tài nào ngủ ngon được.  
Mặt khác, một phần linh hồn của cô bị hút vào trong thức hải của Trương Mặc Vũ, sinh ra một loại dung hoà bí ẩn nào đó với thần hồn của Thượng Huyền Nguyệt.  
Từ đó, linh hồn của cô được coi là phần bị tổn thương, càng dễ bị âm tà xâm nhập hơn nữa.  
Bởi vậy tình hình của cô thực chất đã rất nghiêm trọng.  
“Tư Ngữ, đặt một phòng đơn cho tôi và Trương Mặc Vũ, tôi muốn nói chuyện riêng với anh ấy”, Thượng Quan Tuyết bảo.  
Lâm Tư Ngữ đáp “vâng” rồi xoay người đi sắp xếp.  
Phố Phù Dung, trong một khách sạn nhỏ nào đó chỉ có Trương Mặc Vũ và Thượng Quan Tuyết.  
Sau khi các món ăn được bưng lên  đầy đủ, Thượng Quan Tuyết đứng dậy đi khoá cửa phòng từ bên trong.  
Sau đấy cô nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Trương Mặc Vũ, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh nhìn ra được gì từ trên người tôi không?”  
Nói rồi, cô ngồi xuống ghế bên cạnh Trương Mặc Vũ, hai người ngồi rất sát nhau.  
Lúc này mùi thơm thoang thoảng trên người Thượng Quan Tuyết xộc vào mũi, thậm chí Trương Mặc Vũ còn có thể cảm nhận được phần nào nhiệt độ trên người cô.  
Thượng Quan Tuyết có cảm giác thân cận tự nhiên với Trương Mặc Vũ, vô thức muốn dựa sát vào người anh.  
Hết cách rồi, ai bảo linh hồn bé nhỏ của cô đã bị hút đi mất rồi chứ.  
Trương Mặc Vũ đáp: “Vấn đề bây giờ không phải tôi có thể nhìn ra được gì, mà là cô đã gặp phải chuyện gì”.  
“Nếu cô muốn giải quyết vấn đề triệt để thì nói cho tôi biết mọi chuyện, đừng giấu giếm gì cả”.  
Thượng Quan Tuyết khẽ cắn môi, trông có vẻ hơi khó xử hoặc có lời nào đó khó nói.  
Trương Mặc Vũ  hơi cau mày: “Có gì không thể nói ra được hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.