Thầy Phong Thủy Ở Rể

Chương 36: Bói lá phong




Với lại, nếu phân tích kĩ thì thật ra chữ “Hùng” có mang “hoả”, bởi vì nó vốn thuộc bộ “hoả”.
Mà chữ “Hoàng” lại có liên quan đến cát vàng.
Phân tích từ phương hướng cũng đúng là nơi này.
Thế là Trương Mặc Vũ nói: “Vậy chắc có lẽ là Hoàng Hùng rồi!”
Chẳng qua ông Sáu Kim lại lắc đầu, nói lẩm bẩm: “Nhưng cũng không đúng lắm, thành phố xảy ra vụ việc năm đó là tại một thành phố khác, nếu đứa bé đó còn sống thật thì chắc không thể chạy tới Hoàng Hùng được đâu”.
Bà Sáu lên tiếng: “Cứ nghe theo lời cậu Trương đi, đừng hỏi nhiều câu vì sao như vậy”.
Ông Sáu Kim lập tức vỗ trán: “Đúng đúng đúng, phải nghe theo cậu Trương”.
Lúc này tất cả mọi người trong đại sảnh và anh chàng giao hàng vẫn còn hơi ngơ ngác, rất nhiều người đang ù ù cạc cạc nhìn cảnh này.
Đặc biệt là anh chàng giao hàng, anh ta đang sắp khóc tới nơi rồi. Nếu bắt anh ta đền cảnh cửa này, chắc anh ta sẽ phải làm không công suốt một đến hai tháng mất.
Giờ phút này, bảo vệ khách sạn và giám đốc đại sảnh cũng đang đi về phía cửa.
Sao ông Sáu Kim có thể để anh chàng giao hàng đền tiền được, cú va chạm với cửa kính này coi như quẻ tượng giúp ông ta tìm được con trai, nếu bắt người ta đền tiền thì quá khốn nạn.
Do đó, ông Sáu Kim đi thẳng tới trước mặt anh chàng giao hàng, nói: “Không sao không sao, đổ vỡ là điềm lành, đổ vỡ là điềm lành, cậu không cần đền cánh cửa này đâu”.
Nghe ông Sáu Kim nói như vậy, anh chàng giao hàng lập tức biết ơn nhìn ông ta.
Nhưng anh ta không biết ông Sáu Kim là ai, bèn vội vàng lắc đầu: “Không không không, thưa ông, đây là lỗi của cháu, cháu sẽ tự chịu trách nhiệm”.
Nhưng ngay sau đó, giám đốc đại sảnh của khách sạn chạy bước nhỏ tới trước mặt ông Sáu Kim, vội vàng khom lưng: “Ông Sáu!”
Đúng vậy, khách sạn này là của nhà họ Kim.
Ông Sáu Kim nói thẳng: “Cậu bé giao hàng này rất tốt, không cần cậu ấy bồi thường cánh cửa đâu, còn nữa, cho cậu ấy phong bao lì xì ba nghìn để an ủi, nhìn người ta sợ thế nào rồi kia kìa!”
“Dạ vâng ạ!”, giám đốc đại sảnh nhanh nhẹn đáp lời.
Anh chàng giao hàng lập tức trố mắt ra, chưa thể định thần lại được, tại sao anh ta đụng vào cửa kính mà còn cho anh ta bao lì xì ba nghìn thế?
“Có cần đụng thêm một lần nữa không nhỉ?”, anh ta mờ mịt nghĩ thầm trong lòng.

Ông Sáu Kim và bà Sáu nôn nóng trong lòng, sốt sắng gọi tài xế tới rồi yêu cầu đi đến thành phố Hoàng Hùng ngay trong đêm.
Hoàng Hùng chỉ cách Kim Lăng hai giờ đi xe, đó là một thành phố nhỏ không quá phát triển.
Trong xe, Trương Mặc Vũ ngồi trên ghế cạnh tài xế, ông Sáu Kim và bà Sáu ngồi ở hàng ghế sau, hai người họ siết chặt nắm tay, mặc dù cả hai đều không nói gì, nhưng họ lại có thể cảm nhận được nỗi kích động của nhau.
Sau khi đi được khoảng nửa tiếng, ông Sáu Kim đột nhiên hỏi: “À đúng rồi cậu Trương, sau khi đến Hoàng Hùng, chúng ta phải tìm người bằng cách nào?”
Trương Mặc Vũ mỉm cười: “Yên tâm, tôi sẽ có cách”.
Sau hai tiếng đồng hồ, cả nhóm đã đến thành phố Hoàng Hùng.
Khi đi ngang qua một khu rừng, Trương Mặc Vũ bảo: “Xuống xe!”
Ông Sáu Kim và bà Sáu lập tức theo anh xuống xe.
Trời đã về khuya, lá phong rơi rải rác trên khắp mặt đất.
Lúc này, ông Sáu Kim vỗ trán: “Ôi trời, vội quá nên cũng hồ đồ luôn, trời đã khuya thế này rồi, dù có tìm được đứa bé đó thì chắc người ta cũng đã ngủ rồi”.
Bà Sáu cũng đề nghị: “Hay chúng ta đi tìm khách sạn ở tạm trước đã, đợi đến ngày mai rồi đi tìm”.
Nhưng Trương Mặc Vũ lại bảo: “Không cần đợi đến mai đâu, những việc này xuất phát từ cái tâm, đã nghĩ ra thì phải nhanh chóng thực hiện. Nếu như trì hoãn, sau này muốn tìm sẽ rất khó khăn”.
Nghe Trương Mặc Vũ nói như vậy, ông Sáu Kim dè dặt hỏi: “Cậu Trương có cách nào sao?”
Anh trả lời: “Ông bà mỗi người đi nhặt tám chiếc lá phong rồi đưa cho tôi, tôi sẽ xem thêm một quẻ cho hai người”.
“Được!”, hai người vội vàng cúi xuống, cẩn thận tìm lá phong rơi trên mặt đất.
Một lát sau, họ đưa một nắm lá phong cho Trương Mặc Vũ.
Anh gom số lá phong này lại thành một đống, sau đó lặng lẽ niệm: “Thiên linh linh, địa linh linh, song thân tìm tử, thần lá chỉ đường, tản!”
Đồng thời anh còn âm thầm vận lực, lá phong trong tay anh cũng bắt đầu rung lên.
Tiếp theo, Trương Mặc Vũ ném đống lá phong xuống đất, những chiếc lá này lập tức rải rác ra tạo thành một hình dạng kì quái.
Đây là bói lá phong.
Trong bói hỗn hợp, khi tìm kiếm người thân, dùng phương pháp “bói lá” sẽ dễ dàng hơn, bởi vì lá rụng về cội.
Sau khi lá phong tản đi, thầy phong thuỷ chỉ cần phân tích hình dạng của lá rụng là sẽ có thể tìm được người cần tìm.
Lúc này, ông Sáu Kim và bà Sáu vội vã nhìn xuống mặt đất, nhưng họ không hiểu cái này, chỉ cảm thấy lá cây rất lộn xộn thôi.
Trương Mặc Vũ cẩn thận quan sát quy luật lá rụng, rồi bỗng nhiên lên tiếng.
“Có rồi, từ đây đi thẳng, qua ba chỗ giao lộ thì rẽ phải, tiếp tục đi thẳng một lúc sẽ gặp một cây đại thụ rất to. Chúng ta sẽ dừng lại dưới tán cây đại thụ, chưa tới nửa tiếng sau sẽ tự nhiên có thể nhìn thấy được người mà chúng ta muốn tìm”.
Trương Mặc Vũ và những người khác lên xe, tài xế đi theo chỉ dẫn của anh, rất nhanh đã tìm được cây đại thụ kia.
Đó là một cây liễu to đến nỗi cần đến vòng tay của hai người ôm mới xuể, thân cây có một số chỗ rỗng nên rất dễ nhận biết.
Xe dừng lại dưới tán cây liễu, mấy người ngồi trong xe lặng lẽ quan sát bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.