Thầy Phong Thủy Ở Rể

Chương 31:




Bất luận Thượng Quan Tuyết suy nghĩ gì trong lòng, Trương Mặc Vũ cũng đều đã quyết định lịch trình buổi tối với bà Sáu.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, bà Sáu ra về.
Trong nhà hàng chỉ còn lại Trương Mặc Vũ, Thượng Quan Tuyết và cô thư ký Lâm Tư Ngữ.
Lúc này Thượng Quan Tuyết rầu rĩ nhìn Trương Mặc Vũ: “Sao anh lại như vậy chứ, người ta vừa hẹn đã đi ngay rồi”.
Trương Mặc Vũ xoè hai tay ra: “Người ta mời, có thể ăn một bữa ngon không tốn tiền, có ngu mới không đi ấy”.
“Vấn đề nằm ở chỗ được ăn một bữa ngon miễn phí à?”, Thượng Quan Tuyết hơi cạn lời.
Cô nói tiếp: “Trương Mặc Vũ, anh nghe tôi nói này, nhà họ Kim không giống với những gia tộc bình thường khác, họ mời anh đi ăn chắc chắn còn có mục đích khác”.
“Tôi biết”, Trương Mặc Vũ đáp.
Nhìn dáng vẻ này của anh, lòng Thượng Quan Tuyết lập tức lạnh đi một nửa, cô nghĩ Trương Mặc Vũ muốn trèo lên cành cao nhà họ Kim này.
Nhưng cô vẫn khuyên: “Trương Mặc Vũ, tôi biết mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, anh muốn chọn cách sống như thế nào, tôi không có quyền hỏi”.
“Nhưng tôi cảm thấy anh cần phải nghĩ cho rõ về cách thức qua lại với nhà họ Kim”.
Nghe vậy, Trương Mặc Vũ lập tức hỏi: “Nhà họ Kim rất đặc biệt hả?”
Thượng Quan Tuyết khẽ gật đầu: “Quả thật nhà họ Kim không tầm thường, là thế này, ở thành phố Kim Lăng có một câu nói là nhà họ Kim vững như sắt, danh gia vọng tộc như nước chảy”.
“Có nghĩa là trong các gia tộc lớn ở thành phố Kim Lăng, ngoài nhà họ Kim luôn đứng trên đỉnh cao nhất, các danh gia vọng tộc khác cứ mỗi hai đến ba mươi năm là lại đổi mới, thay đổi rất nhanh”.
“Nhưng nhà họ Kim lại khác, họ chưa bao giờ sụp đổ, tôi nghe nói…”
Nói tới đây, Thượng Quan Tuyết hạ giọng xuống cực thấp: “Tôi nghe nói nhà họ Kim có một bí mật vô cùng đáng sợ, cứ sau mỗi mười mấy năm hoặc hai mươi mấy năm đều sẽ có một ông thầy phong thuỷ lợi hại chủ động dâng mạng sống của mình ra để duy trì vận may cho nhà họ Kim”.
Trương Mặc Vũ nheo mắt lại: “Cái quái gì vậy? Thầy phong thuỷ lợi hại chủ động bán mạng cho nhà họ Kim?”
Thượng Quan Tuyết nói nhỏ: “Phải, tôi chỉ nghe loáng thoáng thôi, cụ thể thì không biết, nhưng thành phố Kim Lăng vẫn luôn lưu truyền tin đồn này, hình như mười năm trước còn có một ông thầy phong thuỷ rất lợi hại, nghe nói đã bị nhà họ Kim hành chết rồi”.
Trương Mặc Vũ khẽ cau mày: “Cũng thú vị đấy”.
Thượng Quan Tuyết tiếp tục nhỏ giọng nói: “Dù sao tiền của nhà họ Kim cũng không dễ lấy, thế của nhà họ Kim cũng không dễ dựa đâu”.
Trương Mặc Vũ khẽ gật đầu: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở”.
Thật ra thông qua những tin đồn này, trong lòng anh đã có thể đoán được đại khái sự việc.
Anh đoán nhà họ Kim cực kì chú trọng phong thuỷ, mà kết cấu phong thuỷ của nhà họ đặc biệt, cần mạng người để lấp vào.
Nhưng anh không lo lắng điểm này, anh chỉ tiếp xúc sơ qua với nhà họ Kim chứ đâu có bán mạng cho họ.
Với lại, dù có gặp mấy cái bẫy chuyên dụ thầy phong thuỷ nhảy vào này, Trương Mặc Vũ cũng không sợ.
Đùa sao, sư phụ ma nữ Thượng Huyền Nguyệt của anh có biệt danh là thiên sát cô tinh, hầu như có thể khắc chết tất cả những người ở cạnh, nhưng Trương Mặc Vũ lại có thể bình an vô sự lớn lên bên cạnh sư phụ ma nữ.
Một nhà họ Kim nho nhỏ mà thôi, chưa kể đó không phải là đầm rồng hang hổ, cho dù có răng thép cắn người, anh cũng có thể đập gãy răng thép luôn.
Thượng Quan Tuyết thở dài một hơi, trong lòng cô vẫn hơi lo lắng cho tình cảnh của Trương Mặc Vũ.
Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cô không ra tay sớm cơ chứ, giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Mặc Vũ qua lại với nhà họ Kim.
Thượng Quan Tuyết cũng hạ quyết tâm: “Ngày mai mình nhất định phải tìm một cơ hội để nói rõ ràng với Trương Mặc Vũ mới được”.
Sau đó cô lại nghĩ: “Mình vẫn chưa thêm số điện thoại của Trương Mặc Vũ nữa, chẳng có lòng thành chút nào”.
Thượng Quan Tuyết cũng thấy hơi ngại trong lòng, trước đây toàn là người khác chủ động xin số điện thoại của cô, cô chưa bao giờ chủ động xin số của những người đàn ông khác.
Nhưng Trương Mặc Vũ chưa từng xin cô.
Có điều vừa nghĩ tới năng lực của anh, Thượng Quan Tuyết lập tức ném sự ngại ngùng và rụt rè kia lên đến tận chín tầng mây, cô nói với Trương Mặc Vũ.
“Trương Mặc Vũ, có thể cho tôi xin số Wechat của anh không? Kết bạn thôi, khi nào rảnh thì liên hệ”.
“Được chứ!”
Hai người kết bạn với nhau, lúc này trời cũng đã tối, thế là Trương Mặc Vũ tạm biệt Thượng Quan Tuyết, chuẩn bị đi tới cuộc hẹn.
Anh vừa ra khỏi cửa đã có một chiếc ô tô cao cấp đang đỗ ngoài cửa.
Ngay sau đó, một nữ tài xế ăn mặc chỉnh tề bước xuống xe, hết sức cung kính nói: “Anh Trương, anh muốn tới Quỳnh Tân Lâu đúng không ạ? Bà Sáu bảo tôi đợi anh ở chỗ cách đây không xa”.
Trương Mặc Vũ không ngờ đối phương lại suy xét chu đáo như thế, còn phái người tới đây chờ mình.
Anh gật đầu: “Đúng vậy, đi thôi”.
Vào lúc chạng vạng tối, trong căn một phòng VIP vô cùng trang nhã tại Quỳnh Tân Lâu, ông Sáu Kim và bà Sáu đang đợi Trương Mặc Vũ.
Ông Sáu Kim đã hơn bảy mươi tuổi mà tóc vẫn còn đen nhánh, dáng người cao ráo vai rộng, trông rất khoẻ khoắn và cường tráng.
Trương Mặc Vũ vừa nhìn đã hiểu: “Hoá ra là một người tập võ, biết võ đánh đấm thật”.
Lúc này ông Sáu Kim và bà Sáu đồng loạt đứng dậy, ông Sáu Kim chắp tay với Trương Mặc Vũ, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Ôi chao, không ngờ thầy phong thuỷ danh tiếng lẫy lừng của phố Phù Dung lại còn trẻ như vậy đấy!”
Khó được một lần Trương Mặc Vũ khiêm tốn đáp: “Đâu có đến mức danh tiếng lẫy lừng”.
Ông Sáu Kim lại bảo: “Cậu không cần khiêm tốn, tôi đã nghe nói về cậu rồi, bất kể là tìm thi thể dưới hồ hay một quẻ lấy mạng của Lưu sẹo, tôi đều đã nghe nói hết rồi”.
Mấy người trò chuyện với nhau vài câu, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên.
Sau khi uống vài ly rượu, ông Sáu Kim đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra sau khi nghe nói về cậu Trương, tôi đã muốn đến gặp cậu từ lâu rồi”.
“Là vì có chuyện gì sao?”, Trương Mặc Vũ hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.