Thầy Phong Thủy Ở Rể

Chương 3:




Trương Mặc Vũ cũng không khách sáo mà cầm lấy ăn: “Cảm ơn, đợi hôm nay tôi kiếm được tiền buổi trưa sẽ mời anh uống rượu”.  
Cửu Thập bật cười: “Hôm nay? Anh đã ba hôm không mở hàng rồi, lấy tiền đâu ra mời tôi uống rượu đây?”  
Trương Mặc Vũ ngược lại rất tự tin: “Hòa thượng, đừng xem thường người khác, chúng ta làm nghề này hoặc là không mở hàng hoặc là kiếm được mối lớn đó!”  
"Buổi trưa hôm nay tôi không chỉ mời anh uống rượu ngon mà hôm nay còn là ngày cuối cùng tôi tới phố Ngọc Bình!”  
Cửu Thập lập tức lộ ra biểu cảm cổ quái: “Không tới phố Ngọc Bình thì đi đâu?”  
“Đối với tôi mà nói phố Ngọc Bình chỉ là một phần của tài vận, hôm nay lấy được phần tài vận này xong tôi sẽ tới phố Phù Dung thuê một của tiệm, đó mới là nơi tôi nên ở”.  
“Ha ha, khẩu khí còn khá lớn đó!”, hòa thượng Cửu Thập tựa hồ không quá tin tưởng.  
Sau đó lại nói tiếp: “Tôi nghe nói mặt tiền của phố Phù Dung rẻ nhất cũng phải hai trăm ngàn một năm”.  
"Coi như tiền thuê nhà trả theo quý cũng phải đặt cọc trước năm mươi ngàn, cộng thêm chi phí trang trí, hôm nay anh có thể kiếm được một trăm ngàn sao?”  
"Đương nhiên!”, Trương Mặc Vũ không chút do dự đáp.  
Phố Phù Dung chính là một trong những con phố phồn hoa nhất của Kim Lăng, ngày thường người qua kẻ lại tấp nập không ngừng nổi tiếng xa gần, thuộc khối kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố.  
Nếu sư phụ ma nữ đã muốn Trương Mặc Vũ làm lên sự nghiệp tại phố Phù Dung thì Trương Mặc Vũ nhất định phải làm được.  
Nửa giờ sau hòa thượng Cửu Thập đã bán được vài món đồ ngọc, nhưng Trương Mặc Vũ bên này vẫn im ắng không người ghé thăm.  
Lúc này hoà thượng lại cười nói: “Trương Mặc Vũ à, hình như vận may đó của anh vẫn chưa tới đâu”.  
Nhưng đúng lúc này hai mắt Trương Mặc Vũ lại sáng rực như đèn pha.  
Cách đó không xa, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc hở hang với mái tóc dài nhuộm màu nâu nhạt, trên miệng còn đang ngậm dở điếu thuốc đang sầu muộn đi tới.  
Có vẻ như đây là một cô gái ‘phong trần’ (làng chơi).  
Trương Mặc Vũ nói: “Mối làm ăn của tôi tới rồi!”  
Cửu Thập thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, có chút nghi hoặc: “Cô ta?”  
“Chính là cô ấy!”.  
Cửu Thập khẽ nhíu mày: “Đây là nhân viên mát-xa số 17 của câu lạc bộ Tiên cảnh Nhân gian, tôi nhận ra cô ấy, cô ấy chẳng phải người dư dả gì đâu”.  
Biểu cảm Trương Mặc Vũ chớp mắt khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Cửu Thập: “Tôi nói này hòa thượng, sao chuyện gì anh cũng biết thế?”  
Cửu Thập ngồi ngay ngắn đáp: “A di đà phật, người xuất gia cũng có thể bấm quẻ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý”.  
Trương Mặc Vũ oán thầm: “Chết tiệt, người xuất gia thực sự lợi hại như vậy sao, thứ nói dối không biết đỏ mặt!”  
Đúng lúc này, nhân viên mát-xa số 17 kia đã đến trước gian hàng của Trương Mặc Vũ.  
Cô ta miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ cợt nhả hỏi: “Anh là thầy xem tướng thật à?”  
Trương Mặc Vũ đưa cho cô ta một chiếc ghế gập nhỏ: “Xem tướng đương nhiên là xem tướng đàng hoàng rồi, không biết cô muốn hỏi chuyện gì, có nghiêm túc hay không?”  
Cô gái nghe vậy thì có chút sửng sốt trong giây lát, sau đó liền ngồi xuống.  
Cô ta tên là Liễu Mộng Đình, giống như Cửu Thập nói, là nhân viên mát-xa số 17 của câu lạc bộ Tiên cảnh Nhân gian.  
Trên con phố này có không ít đàn ông đã từng được nếm thử qua bản lĩnh thực sự của cô ta.  
Lúc này, một số người đi đường xung quanh đều tò mò dừng lại xem náo nhiệt.  
Tại phố Ngọc Bình, xem tướng bói toán vẫn luôn là tiết mục thu hút sự chú ý của mọi người.  
Liễu Mộng Đình nói thẳng: “Đại sư, tôi vừa có một người bạn trai mới, anh giúp tôi tính xem, anh ta có thật lòng với tôi không”.  
Nói xong liền lưu loát đặt một tờ một trăm đồng xuống trước mặt Trương Mặc Vũ.  
Trương Mặc Vũ vừa nhìn đã biết, cô gái này có hiểu biết chút ít về nghề này.  
Nghề bói toán này có một quy tắc, chính là trước khi gieo quẻ phải cọc một chút tiền lễ trước mặt thầy bói.  
Đây chính là vốn để níu giữ phúc phần cho bản thân, bất luận thầy bói nói gì, phúc phần của bản thân đều sẽ không bị bỏ sót.  
Trương Mặc Vũ vậy mà không lập tức đưa ra kết luận, cũng không hỏi ngày sinh tháng đẻ của Liễu Mộng Đình và bạn trai cô ta, chỉ hỏi ngược lại: “Bạn trai có đối xử thật lòng với mình hay không còn cần hỏi tôi sao?”                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                     
Câu hỏi này của Trương Mặc Vũ vừa vang lên, vẻ mặt của Liễu Mộng Đình liền trở lên khó coi.  
Kỳ thực chỉ cần nhìn thoáng qua anh đã biết rằng người phụ nữ này đã dính phải một tên ‘bám váy phụ nữ’ rồi.  
Cái được gọi là ‘bám váy phụ nữ’ là chỉ loại đàn ông chuyên dựa dẫm vào các cô gái làng chơi để sống qua ngày.  
Loại người này hẹn hò với họ, ngoài miệng nói là không để tâm tới thân phận của họ, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành họ, ăn mặc ở đi đều để họ lo toan.   
Nhưng cũng đặc biệt am hiểu thế giới nội tâm của các cô gái làng chơi này, có thể khiến họ cam tâm tình nguyện bao dưỡng mình.  
Hơn nữa loại người này thường hẹn hò với nhiều cô gái cùng lúc để duy trì chất lượng cuộc sống.  
Chân thành?  
Ha ha, e rằng đến chính bản thân Liễu Mộng Đình cũng biết tên đàn ông đó chỉ một lòng muốn moi móc tiền của cô ta mà thôi.  
Tới xin quẻ chỉ là muốn tìm một lời an ủi.  
Nói chung, khi thầy bói gặp phải tình huống này đều sẽ phán vài câu tốt lành thuận lòng để đuổi khách.  
Nhưng Trương Mặc Vũ không làm như vậy, bởi Liễu Mộng Đình hôm nay có một vận may phát tài, mà khoản thu nhập ngoài luồng kia của anh cũng phải phụ thuộc vào mối làm ăn này mới có thể hoàn thành.  
Vì vậy anh phải thể hiện ra một chút kỹ năng, không cho cô gái làng chơi này câu trả lời mà cô ta mong muốn.  
Liễu Mộng Đình thấy Trương Mặc Vũ không phối hợp thì lập tức đứng dậy, rút lại tờ tiền một trăm đồng vừa rồi.  
Ngay sau đó bày ra vẻ mặt ghét bỏ nói:  
“Kẻ như anh cũng bày đặt làm thầy xem tướng? Một chút kỹ năng tùy mặt gửi lời cũng không có, bà đây chỉ là muốn nghe một lời cầu chúc mà thôi cũng không nhìn ra, còn gọi là thầy xem tướng cái thá gì!”  
Cái gọi là ‘lời cầu chúc’ chính là một chút phúc lợi nhỏ trong ngành bói toán này.  
Rất nhiều gia đình sau khi sinh con, lấy vợ hay có đứa nhỏ vào đại học đều sẽ tìm thầy tướng số tới để nhận được lời chúc may mắn, giúp tâm hồn thanh thản.  
Gặp phải chuyện như vậy, thầy bói chỉ cần tùy ý nói vài câu cát tường là được, tiền tip đương nhiên sẽ tới tay, đây chính là quy tắc bất thành văn giữa thầy bói và khách hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.