Thầy Phong Thủy Ở Rể

Chương 20:




Có lẽ nếu đểu để chủ nhà nhìn thấy tình hình kinh doanh của Trương Mặc Vũ thì sẽ bắt phải tăng tiền thuê nhà lên ấy chứ.
Ồ đúng rồi, chủ nhà là Thượng Quan Tuyết, cô hẳn là sẽ không có lòng dạ tham lam đến mức đó chứ.
Chỉ chớp mắt, thời gian đã đến buổi chiều.
Lúc này Thượng Quan Tuyết bỗng quay đầu lại, nói với Lâm Tư Ngữ ở bên cạnh: “Tư Ngữ, tôi hơi đói, em đi mua hai xiên đậu phụ thối về đây cho tôi”.
Trương Mặc Vũ nghe vậy thì thấy đâu mình sắp to như cái đấu, khẩu vị của người này sao lại giống với sư phụ như thế???
Không đúng, đây không phải mấu chốt, mấu chốt là, con nhóc này muốn ăn đậu phụ thối bên trong cửa hàng của mình.
Trương Mặc Vũ vội kêu lên: “Đùa à, tôi cảnh cáo cô đấy, muốn ăn đậu phụ thối thì đi ra ngoài ăn, đừng có ăn trong cửa hàng, người không biết còn tưởng tôi đang nấu một nồi cứt nữa”.
Thượng Quan Tuyết cười ha ha: “Xin anh đấy, anh còn chưa thông qua được sát hạch đâu, nếu bởi vì đậu phụ thôi mà đã làm cho lượng khách giảm xuống, nói không chừng còn có thể giúp anh dễ dàng thông qua được bài kiểm tra của tôi ấy”. 
“Cô không sao đấy chứ???”, Trương Mặc Vũ cảm thấy hết nói nổi.
Thượng Quan Tuyết lại hét lên: “Tư Ngữ, đi đi”.
Lâm Tư Ngữ ngại ngùng le lưỡi với Trương Mặc Vũ, xoay người đi thẳng ra ngoài cửa.
“Trù ảo cô ra ngoài bị người ta tạt nước rửa chân!”, Trương Mặc Vũ nói.
Một giây sau, một dòng nước lớn từ trên trời dội thẳng xuống đỉnh đầu Lâm Tư Ngữ làm cả người cô ta ướt đẫm như chuột lột.
“Mẹ kiếp, chuẩn vậy sao!”, Thượng Quan Tuyết hết sức ngạc nhiên.
Trương Mặc Vũ hơi ngây ra, mình chỉ thuần túy lầm bầm thôi mà, thực sự chưa làm phép...
Đương nhiên, nước kia cũng không phải là nước rửa chân, bởi vì dòng nước kia cứ chảy mãi không ngừng, như thể nhà ai đó bị vỡ ống cấp nước vậy.
Cho nên, Trương Mặc Vũ và Thượng Quan Tuyết cùng chạy ra xem tình hình.
Quả nhiên, nhà trên không biết đã xảy ra chuyện gì mà ống nước vốn lòi ra ngoài lại bị vỡ, nước đang b ắn ra tung tóe.
“Chuyện gì vậy?”, Thượng Quan Tuyết hơi không vui nói.
Rất nhanh sau đó, bên phòng quản lý của khu phố cử người đến, giải thích với Thượng Quan Tuyết.
Hóa ra, mấy căn nhà bên trên của dãy phố này đều bị rò nước, cho nên bọn họ tìm một thợ chuyên làm chống thấm đến để sửa chữa.
Sau khi sửa xong, đám công nhân kia muốn kiểm tra hiệu quả chống thấm, kết quả không cẩn thận làm cho. đầu nối của ống nước bật ra, nước từ trong ống xối ra ào ạt, đúng lúc dội lên người Lâm Tư Ngữ.
Chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nên sự việc đã được xử lý ổn thỏa rất nhanh sau đó.
Đương nhiên, nhân viên quản lý của khu phố cũng luôn mồm nói xin lỗi với Lâm Tư Ngữ và Thượng Quan Tuyết.
Bị chuyện này xen vào, Thượng Quan Tuyết cũng chẳng còn tâm trạng để ăn đậu phụ thối nữa, cô bảo. Lâm Tư Ngữ mau đi thay một bộ quần áo khác, sau đó lại quay lại cửa hàng của Trương Mặc Vũ.
Sau đó Thượng Quan Tuyết phát hiện, Trương Mặc Vũ đang chỉnh lại áo quần của mình, còn chỉnh một cách rất cẩn thận. Nhìn như thể anh sắp phải tham gia một sự kiện nghiêm túc nào đó và anh là người phải lên đài phát biểu vậy.
Thượng Quan Tuyết hơi ngạc nhiên hỏi: “Làm gì vậy?” 
“Ngộ nhỡ có cảnh sát đến cửa hàng của tôi điều tra, tôi phải biểu hiện cho đẹp trai một chút, không thể lôi thôi được”, Trương Mặc Vũ nói.
“Từ từ đã, cảnh sát???”, Thượng Quan Tuyết chả hiểu ra làm sao, không đoán ra được Trương Mặc Vũ có ýgÌ.
Lúc này Trương Mặc Vũ mới chỉ vào vũng nước ở trước cửa hàng của mình, sau đó nói tiếp: “Tự nhiên có nước từ trên trời dội xuống, đây gọi là Thiên Thủy Tụng, thông thường mà nói, đây là điềm báo phải làm việc với cảnh sát.
"Trong quẻ số sáu mươi tư của “Chu Dịch”, có một quẻ gọi là quẻ Tụng.
Quẻ tượng chính là: thượng quẻ là Càn, Càn là Thiên; hạ quả là Khảm, Khảm là Thủy, Thiên Thủy cách biệt chính là quẻ Tụng, tức là sẽ gặp phải chuyện kiện tụng và phiền phức.
Trương Mặc Vũ nhìn thấy nước từ trên trời đổ xuống, thì trong lòng bỗng cảm nhận được, rất có thể sẽ có rắc rối tìm đến tận nhà, cho nên mới chỉnh đốn lại áo quần một chút.
Vẻ mặt Thượng Quan Tuyết hơi kỳ quặc: “Thần thần bí bí, làm gì có nhiều điềm báo như vậy chứ”.
Xong, Thượng Quan Tuyết vừa mới nói dứt lời, cửa chính của cửa hàng bị đẩy mở ra. 
Mấy người cảnh sát và một người thanh niên trẻ tuổi bước vào.
Người thanh niên có cái mũi rất to, đôi mắt rất có thần, bề ngoài bảnh bao, dáng vóc cao ráo, quần áo có vẻ vô cùng sạch sẽ, vừa nhìn đúng là mẫu đàn ông mà các cô gái yêu thích.
“Tượng Quan Tinh!", cái tên này như thể được rặn ra từ hai lỗ mũi của Thượng Quan Tuyết, nghe có vẻ cô đang vô cùng không vui.
Trương Mặc Vũ thầm hiểu ra, hóa ra đây chính là anh họ của Thượng Quan Tuyết, Thượng Quan Tinh, cũng là đối thủ cạnh trạnh của Thượng Quan Tuyết.
Lưu sẹo hôm qua hẳn là do anh ta phái đến.
Mà bây giờ, anh ta lại đưa mấy viên cảnh sát đến đây, chắc chắn là chẳng có ý tốt lành gì.
"Trương Mặc Vũ thầm cười: “Nhìn thì cũng ra dáng người dáng chó lắm, thế mà sao lại không đi làm chút việc cho giống con người một chút chứ”.
Thượng Quan Tỉnh đanh mặt, lên tiếng hỏi: “Anh chính là Trương Mặc Vũ, thầy xem bói?”
Trương Mặc Vũ chẳng thèm để ý đến Thượng Quan Tinh mà nhìn về phía mấy viên cảnh sát: “Có việc gì vậy?"
Lúc này một viên cảnh sát mới nói: “Là như vậy, chúng tôi đến đây tìm hiểu chút tình hình, bởi vì...
Vừa nói, viên cảnh sát vừa lấy ra mảnh giấy, trên mảnh giấy chính là dãy số mà hôm qua Trương Mặc Vũ viết cho Lưu sẹo.
Lúc này viên cảnh sát lại nói: “Mảnh giấy này là anh viết đúng không?”
“Không sai”, Trương Mặc Vũ đáp.
“Vì sao nó lại ở trên người của Lưu sẹo?”
“Bởi vì hôm qua gã đến chỗ tôi xem bói, muốn lấy được vé số trúng thưởng của buổi tối hôm qua, tôi liền
bói cho gã một quẻ”.
Trương Mặc Vũ nói xong, biểu cảm của mấy viên cảnh sát đều cứng ngắc, vẻ mặt đều là khó tin.
Mà Thượng Quan Tỉnh lại nói: “Thằng nhãi, mày tới công chuyện rồi, biết không?”
“Tôi làm sao mà tới công chuyện rồi?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Một viên cảnh sát nói: “Bởi vì chúng tôi phát hiện, dãy số mà anh đưa này, chính là bộ số trúng thưởng ngày hôm qua”.
Một viên cảnh sát khác lại nói: “Nhưng mà, dãy số này lại ở trên người Lưu sẹo, hơn nữa còn là lúc trước khi gã chết và bộ số này vẫn chưa được mở”. 
Lúc này, Thượng Quan Tuyết trợn tròn mắt ngạc nhiên hết sức.
Cô có thế nào cũng không nghĩ ra được, dãy số mà "Trương Mặc Vũ đoán ra lại chính xác như vậy, thậm chí còn đánh động cả cảnh sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.