Thầy Phong Thủy Ở Rể

Chương 1:




Mười giờ ba mươi phút tối, cửa phòng Trương Mặc Vũ bỗng biên vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ: “Cốc cốc cốc”.  
Ngay sau đó là giọng nói mềm mại của bà chủ nhà truyền đến: "Trương Mặc Vũ, đã thay quần áo đi ngủ chưa? Nếu chưa thì tôi vào nhé, tôi có chuyện cần bàn bạc với cậu”.   
Trương Mặc Vũ vội vàng ngồi dậy, đồng ý một tiếng: “Đến đây đến đây, tôi chưa ngủ!”  
Cánh cửa hé mở.  
Chủ nhà là chị Vương đang đứng ở ngoài.  
Chị Vương khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng điệu thướt tha dịu dàng, ngũ quan tinh tế cùng mái tóc dài ngang vai mang đến cho người ta một loại cảm giác của chị hàng xóm thành thục.  
Lúc này, chiếc váy ngủ bằng lụa màu vàng ngỗng của chị ta buông xuống đến đùi, trên gương mặt xinh đẹp không giấu nổi nét buồn bã.  
Trương Mặc Vũ vội vã nói: “Chị Vương, chị yên tâm, tôi sắp gom đủ tiền phòng rồi”.  
Thành thực mà nói, tuy Trương Mặc Vũ mặt dày nhưng kỳ thực cũng không muốn nợ tiền người khác, nhìn thấy chủ nợ đòi đến tận cũng thấy khó chịu toàn thân.  
“Không phải là chuyện tiền thuê nhà, chị đây không thiếu chút tiền đó, cậu cứ yên tâm ở lại đi”, chị Vương dứt lời liền trực tiếp chen vào.  
Trương Mặc Vũ ngoảnh đầu nhìn lại đã thấy chị ta ngồi lên giường mình tự bao giờ, hỏi: “Trương Mặc Vũ, cậu thực sự biết xem bói à?”  
Trương Mặc Vũ lập tức bừng tỉnh, xem ra chị Vương có tâm sự không kìm nén nổi, muốn tìm mình bói một quẻ đây mà.  
Không sai, Trương Mặc Vũ là một thầy xem tướng số.  
Lúc đầu khi tìm phòng ở gặp được chị Vương anh không có một xu dính túi, sau đó anh nói với chị Vương bản thân biết xem bói nên có thể nợ tiền thuê nhà trước được không.  
Tình cờ là hôm đó khi hai người họ đang nói chuyện thì có một con rắn nhỏ màu vàng chui ra từ bồn hoa dọa chị Vương nhảy dựng.  
Trương Mặc Vũ lập tức buột miệng nói: “Địa long (rồng đất) bỗng dưng làm người kinh hãi, cháu trai trong nhà chị sắp phải tham gia quân ngũ rồi”.  
Kết quả lời này của Trương Mặc Vũ vừa dứt, chị Vương liền nhận được cuộc điện thoại từ anh trai mình, nói rằng cháu trai đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Công nghệ Quốc phòng, kêu chị ta tới dự tiệc ăn mừng.  
Vì vậy chị Vương không chút chần chừ trực tiếp cho Trương Mặc Vũ dọn vào ở.  
Lúc này chị Vương lại nói: “Trương Mặc Vũ, cậu tính cho chị một quẻ đi, nếu tính chuẩn, chị liền cho cậu ngủ miễn phí ba năm”.  
Trương Mặc Vũ oán thầm: “Chị chiếm hời chiếm cũng quá đáng quá rồi đó, một chàng trai tuấn tú như tôi, thế nào gọi là ngủ miễn phí ba năm? Không lẽ chị không nên cho tôi chút tiền hay sao?”  
Đương nhiên ngoài mặt anh vẫn vô cùng thờ ơ: “Chị Vương muốn tôi bói cái gì?”  
“Bói chuyện kết hôn”.  
Trương Mặc Vũ chỉ liếc thoáng qua một cái, tiếp đó liền nói: “Vầng trán có một nốt ruồi, năm năm ba chồng đều số tận, con đường tài vận khó cản đường, cớ sao khuya về lại thê lương”.   
Nếu có người thạo nghề nhìn thấy phương phép bói toán này của Trương Mặc Vũ chắc chắn sẽ kinh ngạc tới rớt hàm.  
Bởi đây là dự đoán kiên quyết mà chuẩn xác!  
Hầu hết các thầy xem tướng đều phải tính bát tự*, quan sát tướng mạo, tỉ mỉ suy diễn, không mất mười hai mươi phút tuyệt đối không thể đưa ra kết luận.  
*(giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi)   
Nhưng loại kỹ năng này chú trọng nhất tới linh cảm, xuất khẩu thành văn, không chỉ yêu cầu tốc độ nhanh, mà cũng đòi hỏi suy luận phải cực kỳ chính xác.  
Trong số một trăm bậc thầy xem tướng chưa chắc đã có thể xuất hiện ra một người đạt tới trình độ này.  
Tất nhiên, chị Vương không hiểu điều này, nhưng nó không hề ngăn cản chị ta nghe hiểu ý tứ trong câu nói của Trương Mặc Vũ.  
Sắc mặt chị ta thoắt cái thay đối: “Năm năm ba chồng đều số tận… cậu là nói, ba người chồng trong năm năm qua đều bị tôi khắc chết sao?”  
Trương Mặc Vũ khẽ gật đầu: “Chị Vương, nốt ruồi trên trán chị được gọi là nốt ruồi sát phu trong phong thủy, chị hẳn là đã từng nghe nói qua”.  
Vẻ mặt chị Vương đột nhiên rơi vào mê man, chị ta đương nhiên có nghe nói qua.  
Ba câu văn vần đó của Trương Mặc Vũ nói rất đúng.  
Đặc biệt là hai câu cuối ‘năm năm ba chồng đều số tận, con đường tài vận khó cản đường’, quả thực là miêu tả chân thật nhất về cuộc đời của chị ta.  
Trên thực tế, chị Vương đã kết hôn ba lần trong năm năm qua.  
Lần đầu tiên kết hôn, chồng chị ta là một thanh niên 24 tuổi, ba tháng sau liền chết dần chết mòn chỉ còn xác khô.  
Cuộc hôn nhân thứ hai là với một người đàn ông 40 tuổi nhưng chưa kéo dài tới hai tháng, người đàn ông đó đã đột tử tại phòng tập gym và để lại khối tài sản ba triệu cho chị ta.  
Người cuối cùng là một ông già sáu mươi tuổi, nhưng trong vòng nửa tháng ông ta đã bỏ mạng trong lúc xuống lầu.  
Lần này còn vang dội hơn nữa, bởi ông ta đã để lại hơn chục căn nhà cho chị ta kế thừa.  
Dựa vào ba cuộc hôn nhân bất hạnh, người phụ nữ này đã từ chị Vương lăn lộn thành chị chủ phòng.  
Của cải như nước vỡ đê tràn tới nhưng câu cuối cùng mà Trương Mặc Vũ nói ‘cớ sao khuya về lại thê lương’ lại càng vạch rõ sự cô quạnh của chị ta.  
Là một người phụ nữ bình thường đến độ tuổi này lại không có nổi nửa mụn con, cũng không có đàn ông kề bên, không phải chính là ‘khuya về lại thê lương’ sao?  
Lần này chị Vương đã hoàn toàn bị thuyết phục.  
Chị ta lập tức lo lắng hỏi: “Trương Mặc Vũ, cậu nói, vận mệnh này của tôi có cách hóa giải không? Tôi không muốn cô độc tới cuối đời, phụ nữ một mình già đi đúng là quả thảm thương rồi”.  
Trương Mặc Vũ khẽ mỉm cười: “Chị Vương chị đừng hoảng, chúng tôi bói toán xem tướng chính là để giải quyết khó khăn của khách hàng”.  
“Trong tình huống này của chị, tôi có thượng, trung, hạ sách cho chị”.  
Chị Vương hơi ngẩn người, nhìn Trương Mặc Vũ với ánh mắt không thể tin được: “Ba đối sách?”  
Thực ra chị ta đã từng tìm gặp rất nhiều thầy xem tướng hoặc hòa thượng, phần lớn họ đều phán chị ta một đời này là tướng góa chồng, không có cách giải.  
Nhưng bây giờ Trương Mặc Vũ lại nói có ba đối sách!  
Chị ta lập tức vui mừng khôn xiết, nhưng lại có chút so hơn quản thiệt hỏi: “Trương Mặc Vũ, cậu đừng lấy chị ra làm trò đùa, thực sự có nhiều biện pháp như vậy sao?”  
Trương Mặc Vũ khẽ gật đầu: “Tất nhiên”.  
“Hạ sách ấy à, chính là chị có thể tìm một người đàn ông quyền lực và giàu có”.  
“Ý của cậu là, loại đàn ông này mệnh cứng, không sợ bị khắc?”, chị Vương vội hỏi.  
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Kiểu đàn ông này thường đều là tai vạ, chị Vương nếu khắc chết bọn họ có thể tích đức cho bản thân”.  
Chị Vương nghe vậy thì trở nên rối rắm: “Trương Mặc Vũ, cậu là thầy xem tướng đàng hoàng đấy à?"  
"Đưong nhiên là chính phái rồi, chị Vương, chị chưa từng nghe nói tới việc tích đức có thể đổi đời sao? Đợi khi công đức của chị đủ dày thì nốt ruồi trên trán kia tự nhiên sẽ mờ đi, mà vận mệnh của chị cũng sẽ có chuyển biến", Trương Mặc Vũ nghiêm túc đáp.   
Chị Vương luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng những gì anh nói dường như cũng khá hợp lý.  
"Trung sách thì sao?"  
"Trung sách rất đơn giản, nốt ruồi khắc chồng này như đúng tên gọi chỉ khắc đàn ông, không khắc phụ nữ, chị Vương, nếu chị muốn tìm bạn đời, cũng không nhất thiết phải là nam giới, có đúng không?"  
"Tìm phụ nữ?", chị Vương kinh ngạc thốt lên một tiếng.  
Trương Mặc Vũ vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm túc không đổi: "Tư tưởng xã hội hiện đại cởi mở, giới tính không thành vấn đề, kỹ thuật mới là mấu chốt".  
"Cậu thế này còn tự nhận mình là thầy tướng số đàng hoàng à?",chị Vương ngỡ ngàng.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.