Thay Đổi Nữ Phụ Xấu Xí (Nữ Chính Đợi Đó)

Chương 29: Đi học




Buổi sáng 6:15p
Trên giường cô vẫn đang ngủ say.
- cạch - cửa phòng mở, một chị người làm bước vào.
- tiểu thư cô mau dậy đi, sắp muộn học rồi - chị người làm lay người cô dậy.
Cô từ từ mở mắt, rồi ngồi dậy.
- đi học sao - cô quay ra chị người làm hỏi bằng giọng ngái ngủ.
- đúng vậy, tiểu thư mau dậy đi lão gia và phu nhân đang đợi, đồng phục và sách vở của tiểu thư tôi đã chuẩn bị hết rồi - chị người làm nói.
- em biết rồi, chị ra ngoài đi - cô vười nhẹ nói.
Sau khi chị người làm đi cô lết vào phòng wc mà lòng đang kêu than" 20 tuổi học cấp 3, ôi cái số của tôi " cô khóc dòng nghĩ, ngoài bệnh viện thì trường học chính là nỗi ám ảnh thứ 2 của cô. Ở thế giới trước cô ngoài được huyến luyện giết người ra, thì cô cũng phải học khá nhiều, thậm chí nhiều gấp 3-4 lần người bình thường. Nên nói chuyện đi học với cô là nỗi ám ảnh.
Phòng ăn:
- ba mẹ - cô kéo ghế ngồi xuống.
- uk con gái, chà hôm nay con gái của ba dễ thương quá, đúng không triển hoàng - ba cô nhìn cô rồi quay ra triển hoàng.
- dạ?. Dạ - sau khi nghe ba của cô gọi hắn mới hoàn hồn. Quả thực cô rất dễ thương, tóc cột cao, mái thưa, mặc áo đồng phục ngắn tay viền sọc kẻ caro, váy ngắn caro, đi giày bata trắng. Nhìn cô đơn giản, nhưng vẫn rất đẹp.
Cô cảm thấy bực rồi nha, sao tên kia cứ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, làm dùng bữa cũng phải né chỗ khác.
- lát nữa triển hoàng sẽ đưa con đi học - mẹ của cô nói.
- tại sao chứ, con có thể tự đi mà - cô bất ngờ trước câu nói của mẹ.
- đâu cần phải làm như vậy, triển hoàng là thầy giáo của con mà - ba cô nói.
- có lẽ con không còn lựa chọn - cô than thở nói.
Trước cổng:
Cô đang đợi triển hoàng lấy xe.
- kít - một chiếc xe bóng loáng màu đen đỗ ngay trước mặt cô. Cửa kính được kéo xuống, đó là dương triết.
- chà, một chút nữa là tôi không nhận ra cô nữa đó, cô học sinh cấp 3 - anh ta nói móc cô.
- lại là anh à, đúng là sáng gặp anh là nguyên ngày tôi gặp xui cho mà coi - cô khoanh tay nói.
- đâu cần phải nặng lời như vậy, nói gì thì nói tôi cũng là người đã giúp cô. Mà tay cô sao rồi - dương triết phải đầu hàng cô ngay hiệp đầu, anh rút kinh nghệm rồi, không nên đấu võ mồm với cô, nếu như không muốn phải nuốt cục tức.
- cảm ơn, tay tôi cũng đỡ rồi - cô nhìn cánh tay của mình nói, cũng may là cô bị tay trái nên cũng ảnh hưởng gì tới sinh hoạt của cô, và tay của cô cũng đỡ đâu hơn.
- cô chuẩn bị đi học đúng không, có cần tôi cho đi nhờ không - dương triết nói.
- không cần, em ấy sẽ đi với tôi - cô chưa kịp trả lời thì bị cái tên trời đánh kia đi tới cướp lời, đã thế hắn còn tự tiện ôm eo cô nữa chứ.
- triển hoang, cậu về từ bao giờ vậy - dương triết bất ngờ hỏi.
- tôi mới về, và bây giờ tôi Ơ CHUNG VƠI SONG NHI - triển hoàng nhấn mạnh câu cuối, và tay ôm chặt eo của cô.
- ở chung - dương triết nhíu mày hỏi lại, anh cảm thấy giận khi triển hoàng nói vậy, đã thế hắn còn dám ôm eo cô trước mặt hắn.
Không nói gì thêm dương triết nhấn ga chạy đi.
- chúng ta đi thôi sắp muộn học rồi - triển hoàng thấy dương triết đi, thì vười tự đắc rồi kéo cô lên xe.
- tôi tự lên được - cô kéo tay mình lại, rồi tự bước lên xe.
Trường hoàng gia:
Xe của triển hoàng dừng trước cổng. Cô và triển hoàng cùng bước xuống với bao ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Cô và triển hoàng làm lơ bao ánh mắt bắn tim của các nam sinh, nữ sinh trong trường.
- reng reng reng - chuông vào lớp reo lên.
Lớp 11A:
Lớp 11a đang họp chợ, cô giáo bước vào mà cũng không biết.
- các em chật tự - cô giáo nói nhẹ hết sức có thể. Nhưng có lẽ nó không hiệu quả cho lắm, đâu vẫn vào đấy.
- rầm, các em có nghe tôi nói không hả - bà cô hét lên làm cả lớp im lặng không một tiếng động.
- tốt, hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh và một thầy giáo mới - cô giáo từ tốn nói. Sau câu nói của cô giáo thì lớp lại một lần nữa náo loạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.