Thấy Chồng Của Tôi Đâu Không

Chương 12:






Mấy người lính thấy vậy cũng không tiến lên ngăn cản, Rất nhiều người đều xuống xe, đi lại xung quanh để thư giãn gân cốt bị xóc nảy suốt cả quãng đường, Lạc Dã ngồi trên nóc xe cao cao, một chân thả lỏng, một chân gấp lại đạp lên đỉnh xe, thờ ơ quan sát tất cả mọi việc.
Ba người Vi Hào không biết đã chạy đi đâu, anh đã trở về một lúc lâu mà vẫn không thấy bóng dáng của mấy người họ.
Mây đen bao phủ, không thấy ánh mặt trời, đèn trước xe được bật sáng trưng, trên đỉnh xe cũng gắn bóng đèn năng lượng mặt trời, xung quanh bốn phía tối đen như mực, mà nơi này lại sáng như ban ngày, rất dễ dàng bị nhìn thấy.
Sự yên tĩnh chung quanh hoàn toàn đối lập với náo nhiệt bên này, dường như có một mối nguy hiểm vô hình đang ẩn núp bên cạnh.

Bỗng nhiên, một tiếng thét thảm thiết đánh vỡ màn đêm yên tĩnh của núi rừng, chim hoảng sợ đập cánh loạn xạ, tiếng thú gầm vang vọng trong rừng hoang, những bóng đen lấy tốc độ cực nhanh đến nỗi không kịp nhìn đang chạy trốn khỏi khu rừng.
Đám người đang vây quanh đoàn xe hoảng sợ, đồng loạt đứng dậy.
Tiếng kêu thảm thiết ở trong rừng vẫn tiếp tục, lẫn trong tiếng gào thét hưng phấn quái dị của dã thú là âm thanh chạy trốn vội vàng hòa chung tiếng lá sàn sạt.
Cuối cùng, một bóng hình nghiêng ngả lảo đảo từ lùm cây chạy ra, khuôn mặt người nọ đầy nét hoảng sợ, đang cầu cứu bọn họ.
Nhưng mà, một quả cầu lửa linh hoạt nhanh nhẹn đột nhiên từ bụi cây phía sau người nọ nhảy ra, bám ở trên lưng anh, mở ra hai chi trước linh hoạt ôm lấy đầu anh, răng nanh thon dài nháy mắt đâm thủng đỉnh đầu, sau đó nháy mắt hút tuỷ não ra, người nọ lập tức không còn sinh khí.
Hình dung khủng bố, tử trạng thê thảm.
Quái vật buông người đã bị hút hết tuỷ não ra, thi thể ngã sập xuống đất, nó đạp lên thi thể, liếm liếm vành môi tràn đầy máu tươi, đôi mắt đỏ tươi tham lam nhìn đám người đang sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh trước mặt nó.
“A a a a!”Mọi người lúc này mới phảng phất như bừng tỉnh từ một màn khủng bố vừa rồi, cả đám người kinh hoảng, ai nấy chạy tán loạn.

Nhưng mà thân hình của quái vật kia rất nhanh nhẹn, chỉ trong phút chốc đã bắt được mấy người, ngoài ra, còn có vô số quái vật cùng loại từ rừng cây hai bên nhảy ra.
Thân hình chúng nhỏ gầy, động tác tương đối lanh lẹ, tay chân linh hoạt, như một đốm lửa ở trong đám người đang hoảng sợ nhảy lên nhảy xuống.
Đoàn xe của bọn họ bị kẹp ở con đường ở giữa, thật sự thành cá trong chậu.
Hiện trường thảm thiết, tiếng kêu thê lương, xen lẫn tiếng la khóc của đám trẻ con bị dọa sợ.
Lạc Dã nhảy xuống từ đỉnh xe, nắm tay dấy lên một ngọn lửa, xuyên qua đám người đang hoảng loạn tránh né, đem những quái vật đang cố gắng nhảy lên bám vào thân người khác kéo xuống, sau đó tung ra từng quyền từng quyền đấm nát bét đầu chúng nó.
Người được anh cứu cũng không có thời gian cảm ơn, vội vã tiếp tục bươn ra trước mà chạy trốn.
“Ba ơi! Mẹ ơi!”Một bé gái bị lạc ba mẹ sợ hãi đứng tại chỗ khóc lớn, trong ngực cô bé còn ôm một hộp đồ ăn, người lớn trong nhà đã chạy từ hồi nào, quái vật đã nhảy dựng lên, nháy mắt sẽ lấy đi tính mạng của cô bé.
Tay trái Lạc Dã kéo một con quái vật đang muốn đánh lén từ sau lưng ra trước, ngọn lửa trên tay phải đột nhiên bùng lên dữ dội, cầu lửa vừa hình thành bị ném vào đống lửa trại đằng sau bé gái, củi lửa bắn tung tóe làm quái vật đang nhảy dựng giữa không trung bị rớt xuống, một người trưởng thành cũng nắm lấy cơ hội chạy tới bế cô bé bỏ chạy.

Quái vật bao vây bọn họ, tàn sát bừa bãi giữa đám người, nòng súng đuổi sát phía sau, nhưng bọn quái vật lẩn tránh trong đám người, người nổ súng không thể không băn khoăn, sợ sẽ ngộ thương đến người khác, bởi vậy bị kiềm chế không ít, chỉ trong giây lát, đoàn người đã chịu tổn thất nặng nề.
“A Dã! Cứu mạng a!”Lạc Dã đột ngột nghe tiếng kêu cứu của bọn Hầu Tuấn từ trong đám người, anh nhìn qua theo hướng của giọng nói truyền đến, ngay lập tức nhìn thấy ba người Hầu Tuấn đang chạy thục mạng từ trong rừng ra, mà phía sau bọn họ còn có một đám quái vật đang đuổi theo.
Con quái vật đang đuổi sát nhất đã nhảy lên, chuẩn bị nhảy lên trên đầu Trọng Văn Kiệt.
Cách đám người, Lạc Dã hét to một tiếng: “Nằm xuống!”Trường kỳ làm cục nợ cũng tạo ra sự ăn ý, ba người bọn họ không hẹn mà cùng nhau nằm sấp xuống ngay tại chỗ, theo sau đó là một dây lửa táp qua đỉnh đầu, đánh bay con quái vật đang nhảy trên không trung ra ngoài.
Ba người té lên té xuống mà chạy qua chỗ của anh.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.