Thay Chị Lấy Chồng

Chương 5: Chẳng qua là một con chó hoang nhà họ tống nuôi thôi




Mẹ và Tống Duyên Minh dường như không ngờ là tôi đã dậy rồi, ánh đèn đèn cây mập mờ nhưng tôi lại có thể nhìn ra sắc mặt họ không được tốt cho lắm.
Mẹ tôi thay bằng nụ cười ra vẻ hiền từ trước, rồi hỏi tôi: “Duyên Khanh, vết thương của con sao rồi? Có cần đi bệnh viện không?”
Nếu là trước kia thì tôi nhất định sẽ cảm động, nhưng trái tim tôi bây giờ còn lạnh giá hơn cả mùa đông.
Tống Duyên Minh thấy biểu cảm thản nhiên của tôi thì đương nhiên là biết tôi đã nghe hết câu chuyện của bọn họ rồi, chị ta trực tiếp ngắt lời mẹ luôn, “Mẹ, mẹ cũng đừng diễn nữa, vừa nghe là đã biết con chó hoang này đã biết chuyện gì xảy ra rồi.”
Chó hoang.
Tôi nghe Tống Duyên Minh gọi tôi thuận miệng như vậy là đã biết trong lòng họ tôi nhất định là đã sớm có cái biệt hiệu này rồi.
“Chó hoang?” Tôi cố nhịn đau, bước đến ngồi xuống chỗ ghế sofa trống, cố ý nói: “Chó hoang cũng có 4% cổ phần.”
Quả nhiên, tôi vừa nói vậy thì mẹ đã liền hiểu ngay tôi có ý gì nên chửi: “Tống Duyên Khanh, nhà họ Tống bọn tao nuôi mày ba năm rồi, đống cổ phần ấy mày vốn dĩ nên tặng cho bọn tao mới phải!”
Tôi ngồi đó, nghĩ đến bọn họ khổ tâm như vậy, chính là vì tí cổ phần này, liền cảm thấy thật là nực cười, không nhịn được mà cười một cái.
“Mày cười cái gì?” Mẹ hỏi tôi.
Ồ không đúng, giờ gọi bà ta là mẹ đã không còn thích hợp nữa rồi.
Tên thật của bà ta là Phan Ngọc, tên thật của bố là Tống Cẩm Dương.
Tôi nhìn Phan Ngọc, thu tiếng cười lại, đáp: “Thực ra nếu là trước khi xảy ra sự việc ngày hôm nay, tôi coi trọng tình thân này hơn mọi thứ, nếu các người hỏi tôi, tôi nhất định không nói một lời nào khác mà sẽ cho các người số cổ phần ấy luôn, thế nhưng chuyện này đã xảy ra rồi, tất cả đã khác rồi.”
Bọn họ coi trọng tiền bạc nên liền cho là tôi cũng giống như bọn họ.
Nhưng lại không biết rằng trong lòng tôi, thứ quan trọng nhất chính là tình thân.
Nhưng mà bây giờ tất cả đều hết rồi.
“Mày…” Phan Ngọc không ngờ tôi sẽ nói như vậy.
Tống Duyên Minh vừa nghe vậy liền kéo tay Phan Ngọc một cái, “Mẹ, mẹ lên phòng đi, con nói chuyện tử tế với em gái cái.”
Tôi dường như cũng đã đoán được Tống Duyên Minh định nói gì với mình rồi.
Có điều đều là những chuyện vô ích thôi.
Sau khi Phan Ngọc lên phòng, chị ta thân mật đến ngồi bên cạnh tôi, nở nụ cười dịu dàng rồi nói: “Em gái, chuyện này đều là do bố mẹ nghĩ ra, ban đầu chị cũng không đồng ý…”
Tối nay tôi đã tỉnh khỏi giấc mộng rồi, không thể nào tiếp tục để mặc cho chị ta lừa được nữa.
Sau đó tuy Tống Duyên Minh kéo tôi rồi nói những câu đại loại như mình không tình nguyện hay gì gì, tôi cũng chỉ nghe thôi.
Đợi đến lúc nghe cũng đủ đủ rồi, tôi liền đứng dậy đi ra phía ngoài cửa.
Thấy tôi khăng khăng đòi đi, Tống Duyên Minh cuối cũng cũng không nhẫn nại được nữa, kéo phắt tôi lại rồi chửi: “Tống Duyên Khanh, mày chỉ là một con chó nhà tao nuôi thôi, cho mày ăn, cho mày uống, mày đừng có kiểu giữ thể diện cho còn không biết điều nhé!”
Đây, mới chính là bộ mặt thật của chị ta.
Tôi quay người, nhìn bộ dạng vẻ mặt đáng ghét của Tống Duyên Minh, nói một công nhẹ bay: “Thật sự muốn cho Lý Hào Kiệt nhìn bộ dạng lúc này của chị mà.”
“Ha ha, mày sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa đâu! Lý Hào Kiệt là chồng tao, còn mày, chẳng là gì cả!” Tống Duyên Minh chẳng lo ngại gì.
Tôi nhìn chị ta, nhất thời lại cảm thấy không đáng cho Lý Hào Kiệt.
Một người đàn ông ưu tú như anh ấy, lại cưới phải Tống Duyên Minh, thật sự là quá thiệt thòi mà.
Có lẽ là bị quỷ ám, tôi mở miệng nói: “Có chuyện này tôi bắt buộc phải nói, thỏa thuận hôn nhân trong đám cưới là tôi ấn dấu vân tay của tôi, chỉ cần tôi đi nói vài câu thôi là thỏa thuận đó sẽ thành tờ giấy bỏ đi.”
Tống Duyên Minh hơi ngẩn người ra.
Cô ta vẫn không nói gì, tôi tiếp tục nói, “Vậy nên giờ chị và Lý Hào Kiệt vẫn không phải là quan hệ vợ chồng, chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Nói xong, lúc chị ta đang sững sờ buông tay tôi ra, tôi liền nhanh chóng quay người rời đi.
Cố nín đau đớn, chạy bạt mạng ra ngoài, mặc kệ cho Tống Duyên Minh ở đằng sau chửi tôi là “tiện nhân”, “không biết xấu hổ”, tôi cũng không quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.