Thay Chị Lấy Chồng

Chương 478: VẬY MẤT CẢ CHì LẪN CHÀI




Phòng làm việc rơi vào tĩnh lặng, hoặc là tiếng bọn họ nói chuyện quá nhỏ nên tôi không nghe thấy được.
Vì đã đến rồi, nên tôi sẽ không đi, mà sẽ tự mình xem rõ ngọn ngành.
Tôi đi đến, đặt tay lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Cửa mở ra.
Lúc này, tôi nghe thấy tiếng của Lâm Tuyền ở bên trong: "Được, nếu tôi không chiếm được, vậy anh cũng đừng hòng lấy được, chúng ta đều mất cả chì lẫn chài."
Lúc cô ta nói xong câu đó, tôi chợt nghe thấy tiếng của Lý Trọng Mạnh ở bên trong: "Ai?"
Rõ ràng anh ta đã phát hiện ra tôi.
Không còn cách nào để tiếp tục nghe trộm, tôi đành mở cửa ra bước vào.
Hai người nhìn về phía tôi, vẻ mặt Lý Trọng Mạnh có chút bất ngờ, còn Lâm Tuyền, trước là bất ngờ, nhưng rất nhanh trong ánh mắt lại hiện lên ý cười đắc ý.
Lâm Tuyền mở miệng trước: "Ôi, vừa nhắc đến tào tháo thì tào tháo đến."
Còn vẻ mặt Lý Trọng Mạnh thì lại lộ ra một tia không nhẫn nại, hỏi tôi: "Sao em lại đến đây.”
Tôi đứng tại chỗ, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Hôm nay, là ngày đến lấy thuốc, sao, anh quên rồi à?"
Nghe thấy tôi nói như vậy, Lý Trọng Mạnh liền lấy điện thoại di động để trên bàn ra, thoáng nhìn qua giờ, hơi nhíu mày mới ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Là ngày mai."
"Ngày mai?"
Ban đầu tôi còn cho là mình đã tính toán đúng, nhưng không ngờ rằng có thể nhớ nhầm ngày.
Tôi lấy điện thoại di động ra nhìn lại ghi chú của mình.
Tôi nhớ kỹ là ngày hôm nay.
Tôi liền nhanh chóng tính lại thời gian một chút.
Phát hiện tôi đã tính sai.
Bởi vì lúc đầu là bốn lần thì được lấy thuốc, lần này là lần cuối cùng, tính nhầm rồi, tôi vốn không để ý.
Lâm Tuyền ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: "Cô Sa, nếu đã đến rồi, thì ngồi xuống đi, vừa đúng lúc có chuyện muốn nói với cô."
"Chuyện gì, nói đi, mùi nước hoa của cô quá nồng, ngồi gần quá sẽ rất hắc." Tôi đối với Lâm Tuyền cũng không hòa nhã lắm.
Việc cô ta và mẹ cô ta làm lần trước, tôi vẫn nhớ rõ.
Lâm Tuyền nghe tôi nói như vậy, lập tức vẻ mặt liền không tốt, cười lạnh một tiếng: "Sao? Vẫn đem bản thân mình đi báo đáp sao? Không có Lý Hào Kiệt, cô là gì chứ? Chúng tôi muốn bóp chết cô, dễ như giẫm chết một con kiến."
"Vậy giẫm đi, thực ra mạng của tôi đã nằm trong tay bác sĩ Lý, bây giờ tôi chính là cá nằm trên thớt, tôi còn có gì phải sợ?"
Tôi đứng tại chỗ, nhìn Lý Trọng Mạnh.
Mặc dù trong lòng tôi vẫn ôm hy vọng, thế nhưng thực sự cũng không sợ.
Chủ yếu là sợ cũng vô ích.
Tuy nói khó nghe, nhưng mạng của Thiểm Thiểm quả thực đang nằm trong tay Lý Trọng Mạnh, bọn họ là một phe, một người thì giàu có, một người thì là ông chủ trong giới y dược.
Tôi chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé.
Quả thực giống như lời Lâm Tuyền, giết chết tôi dễ như giẫm chết một con kiến.
Thấy tôi biết điều như vậy, Lâm Tuyền cũng cười: "Nếu như vậy tôi cũng nói thẳng, không phải cô muốn kết hôn với Lý Trọng Mạnh sao? Sau khi kết hôn các người hãy rời khỏi Vĩnh An, tôi không muốn thấy cô ở Thành phố Vĩnh An."
"Dựa vào cái gì?" Tôi nhìn về phía cô ta, cố ý đứng bên cạnh Lý Trọng Mạnh nói: "Thành phố Vĩnh An và thành phố Bắc là hai thành phố tốt nhất cả nước, bây giờ anh ta lại phát triển tốt ở Thành phố Vĩnh An như vậy, tất cả mạng lưới quan hệ đều ở đây, dựa vào cái gì mà cô nói phải rời đi."
Tôi nói xong, thoáng nhìn qua Lý Trọng Mạnh.
Quả nhiên, người đàn ông hơi nhếch miệng, trên mặt mang theo vẻ tươi cười.
Lâm Tuyền nghe tôi nói như vậy: " Vậy thì sao, bản gốc video của cô vẫn nằm trong tay tôi, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể phát."
Nhắc đến chuyện này, tôi hơi siết chặt tay, khó có thể khống chế tâm trạng mình.
Tại sao Lý Hào Kiệt lại thành cái bộ dạng này, không phải vì cô ta đã làm chuyện này, Lý Hào Kiệt phải giúp tôi ngăn cản, cuối cùng bị đả kích trả thù sao!?
"Không phải cô đã phát một lần rồi sao? Nếu cô không phát, sao Lý Hào Kiệt lại không đứng dậy nổi?" Tôi mang theo ánh mắt dò xét nhìn về phía Lâm Tuyền.
Muốn nhìn một chút xem cô ta đối với chuyện này, rốt cuộc có thái độ gì.
Quả nhiên, lúc tôi nói, sắc mặt Lâm Tuyền trở nên có chút khó coi.
Thế nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường: "Coi như tôi là con khỉ nghịch ngợm, chỉ là bị gãy chân, nên đã đáp lại anh ta.”
"Vậy sao? Xem ra cô Lâm không có tình cảm gì với Lý Hào Kiệt."
"Chẳng qua từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, bố mẹ tôi đều nói tôi muốn gả cho anh ta, tôi cũng cho là vậy, ai ngờ đến tôi mà lại, mà lại bị anh ta đùa giỡn, cho nên mới giáo huấn anh ta một chút."
Lâm Tuyền ngồi đó, bình tĩnh nói.
Tôi nhìn cô ta một lúc nghĩ có chút buồn cười, nhớ lại lần trước lúc bọn tôi nói chuyện, cô ta cũng nói như vậy.
Bây giờ bỗng chốc sao lại làm vẻ tiểu thư rồi.
Trong này chắc chắn có lý do.
Tôi nhìn về phía Lý Trọng Mạnh.
Người đàn ông vẫn ngồi trên ghế của ông chủ, không nói lời nào.
Bây giờ nghe cô ta nói như vậy, môi không khỏi... giật một cái, giơ tay lên một cái, ý bảo tôi qua đấy.
Anh ta ở đây đương nhiên tôi vẫn giữ mặt mũi cho anh ta, do dự một chút vẫn đi qua.
Lý Trọng Mạnh đưa tay ôm lấy phần eo của tôi, nhìn Lâm Tuyền nói: "Cô Lâm, cô cũng nói cô cũng là một người có tiếng ở Thành phố Vĩnh An, bất kể giá trị con người hay bối cảnh, nếu so với Tiểu Điệp của tôi đều mạnh hơn chút, thế nhưng đàn ông đều yêu cô ấy, không yêu cô, cô không cảm thấy xấu hổ sao, còn ở đây ồn ào gì thế?"
Người đàn ông chỉ nói mấy câu, mặt mũi Lâm Tuyền đã trắng bệch.
Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Lý Trọng Mạnh, dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười: "Ồ, đây là sao? Anh cho là cô ta đang nói giúp anh, chính là yêu anh nên đồng ý gả cho anh sao? Tôi cho anh biết, Lý Trọng Mạnh, cô ta Sa Điệp cùng Lý Hào Kiệt hai người họ, bất luận ở bên cạnh ai cũng vẫn yêu người kia!"
"Nếu biết vậy, cô còn cố chấp cái gì?"
Lý Hào Kiệt lấy lời của cô ta, hỏi lại cô ta.
Lâm Tuyền nhìn Lý Trọng Mạnh, cười nhạt: "Vậy anh còn cố chấp cái gì? Chúng ta đều cố chấp giống nhau, sao anh còn hỏi tôi!"
Nghe người phụ nữ nói như vậy, vẻ mặt Lý Trọng Mạnh vẫn ung dung bình tĩnh như cũ.
Anh ta rút tay về, hai khuỷu tay chống lên bàn, hai bàn tay đan lại, mười ngón tay xen kẽ.
Nhìn về phía Lâm Tuyền, chậm rãi mở miệng: "Làm sao cô biết, chúng ta đều cố chấp giống nhau?"
Chỉ một câu nói, Lâm Tuyền chợt á khẩu không trả lời được.
Cô ta cắn môi một cái: "Anh đang đùa giỡn tôi sao?”
"Không có."
Lý Trọng Mạnh vẫn duy trì động tác lúc đầu.
Trước mặt tôi, Lâm Tuyền mấy lần giống như muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng, cầm lấy cái túi bên cạnh, tức giận xoay người rời đi.
Một câu cũng không có để lại.
Lúc Lâm Tuyền rời đi, Lý Trọng Mạnh mới nhìn về phía tôi.
Người đàn ông đưa tay kéo tay trái của tôi, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái, sau đó tay kia kéo cái ngăn kéo bên cạnh ra, lấy ra một cái hộp nhung màu đen, để trên bàn làm việc.
Ngầng đầu, nhìn tôi nói: "Vốn định ngày mai mới đưa cho em, nhưng hôm nay em đã đến rồi, thì hôm nay đưa cho em.”
Tôi nhìn cái hộp hình vuông nho nhỏ đó.
Cho dù là không mở, tôi cũng biết bên trong là cái gì.
Xem ra, cho dù là chuyện của Mộc Lan, cũng không lay động được Lý Trọng Mạnh, thì phải?
Nên tránh, nhưng cuối cùng là cũng không tránh được.
Tôi không nói gì, người đàn ông đứng dậy, một tay mở chiếc hộp, nhìn về phía tôi, dùng giọng dịu dàng như nước hỏi tôi: "Thích không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.