Thay Chị Lấy Chồng

Chương 460: Dành thời gian tới của em cho tôi, có được không?




Tôi lo lắng, nhìn Cung Văn, “Cô đúng là xấu người xấu dạ, mẹ tôi vô tội, không tin cô thử gọi chồng cô ra đây hỏi đi!”
Tôi nói là nói cho Mưu Lan Tích.
Tô Mai vừa hay cũng đến, “cô đúng thật là quá đáng, bà ấy đáng thương như vậy, cô vì sao còn không buông tha cho bà ấy?!”
“Đáng thương ư? Bà ấy đáng thương vì làm kẻ thứ 3 à!”
Cung Văn cười một cách đáng sợ
Tô Mai nghe thế, liền im lặng. Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tôi vội nói, “Là chồng cô ta lừa mẹ tôi, mẹ tôi vốn là học trò của Thừa Huyền Bình, bà bị chồng của bà ta lừa, 20 tuổi đã phải mang thai, chồng bà ta nói dối mẹ tôi phải về Vĩnh An kết hôn, mẹ tôi tin ông ta! Kết quả là khi đến nơi mới biết ông ta là người đã có gia đình!”
Lúc tôi nói, có người đứng cạnh nói chêm vào “A, tôi nhớ rồi, trước đây từng có người nói qua điều này ở trên mạng, có đúng không, người phụ nữ này đã đánh bà ấy rất thảm.
Nói đến đây, tất cả mọi người đều nhớ đến vụ việc này.
Trong chốc lát, suy nghĩ của mọi người đều thay đổi, chỉ trỏ bàn tán về Cung Văn.
“Thật ác độc!”
“Đúng đó, bà ấy quả thực là bị lừa!, đều là phụ nữ với nhau, tại sao bà lại gây khó dễ với bà ấy!”
“Bản thân không cẩn thận trông coi chồng mình, còn ra tay với người vô tội.”
Cung Văn không ngờ được rằng mọi người ở đây đều giúp chúng tôi, mặt lộ rõ sự tức giận, “ Sao, giờ kẻ thứ ba lại là người có lí à!?”
“ Đây gọi là bị lừa thành kẻ thứ 3!”
Tô Mai đứng bên cạnh lên tiếng
“ Đúng! Đúng thế, đây gọi là bị lừa thành kẻ thứ 3”
Người bên cạnh cũng nói thế.
Chỉ có một mình Mưu Lan Tích đứng một bên luôn miệng nói: “xin lỗi”.
Tôi thử đỡ bà ấy dậy một lần nữa, nhưng thử bao nhiêu lần, chỉ cần Cung Văn hắng giọng hừ một tiếng, Mưu Lan Tích lại không dám động đậy.
Lúc này, Cung Văn càng đẩy mọi chuyện đi xa hơn, bất kể người khác nói gì, bà ta cũng chế ngự Mưu Lan Tích.
Bà ấy quỳ như vậy, cũng chẳng ai có cách nào giúp.
Mặc dù biết Tiêu Kiệt có thể ôm bà ấy, nhưng cả người bà Mưu Lan Tích đẫm nước tiểu, tôi cũng không thể ép anh ấy ôm bà ấy dậy.
Trong lúc tôi đang loay hoay không biết làm thế nào, đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện mười mấy người bảo vệ.
Một phát đẩy tách tôi ra khỏi Cung Văn, Lâm Tuyền.
Có việc gì vậy!?
Tôi nhận ra, đây chính là người của Cung Văn, nhưng trong số các bảo vệ đứng đó, tôi rất nhanh nhận ra một người rất quen, chính là bảo vệ mà tôi đã gặp gỡ trong lâm viên hồi trước.
“Có chuyện gì vậy?!” Cung Văn hỏi.
Một người trong số họ đáp, “ Bà Cung, Cô Lâm, Tổng giám đốc Lý căn dặn tôi nói với 2 người, nếu như tiếp tục gây khó dễ, ngày mai hai người sẽ bất ngờ với giá cổ phiếu của Lâm Thị.
Chỉ với câu nói đó, sắc mặt của Cung Văn và Lâm Tuyền đều trắng bệch ra.
Đặc biệt là sắc mặt của Lâm Tuyền, “ Lý Hào Kiệt? Để tôi liên lạc với ông ấy.”
Lâm Tuyền nói xong, tay cầm điện thoại, nhưng khi Lâm Tuyền gọi tới số máy nào đó, nghe một lúc, khuôn mặt lúc đó vô cùng khó coi.
Tôi nghĩ, có thể là Lý Hào Kiệt làm cho Lâm Tuyền ra như thế này.
Cung Văn vẫn chưa rõ tình hình thế nào, “ Con gái, con gọi điện cho Lý Hào Kiệt đi, sao thế, vì người đàn bà này ư, có đáng không?!”
“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Tôi đỡ Mưu Lan Tích dậy và nói, “Mẹ xem, người của con rể mẹ đến đó, con rể mẹ lợi hại hơn bọn họ nhều, chẳng ai có thể làm hại mẹ cả.”
Lúc này, Mưu Lan Tích mới nghe hiểu một chút.
Cung Văn nhìn thấy Mưu Lan Tích đứng dậy muốn nói chuyện, vừa mới mở miệng, bảo vệ liền đấm Cung Văn.
“ Á!”, Cung Văn bị đánh người giật về phía sau mấy bước, “ Chuyện gì thế này!? Các ngươi dám đánh tôi!?”
“Tổng giám đốc Lý nói, nếu như bà muốn kiện chúng tôi, bà có thể đến gặp luật sư đại diện của ông ấy.”
Bảo vệ đáp lời.
Lúc này, Cung Văn quả thực bị khuất phục rồi.
Mưu Lan Tích gần như hiểu rõ mọi chuyện, tôi và Tiêu Kiệt cùng đỡ, bà ấy cuối cùng cũng đứng dậy được.
Phía sau,Tô Mai giúp chúng tôi cầm đồ, sau đó dìu Mưu Lan Tích đến cửa nhà vệ sinh nữ, Tiêu Kiệt cầm thay cho Tô Mai, cô ấy giúp tôi dìu Mưu Lan Tích vào trong nhà vệ sinh.
Tôi bảo Mưu Lan Tích ngồi trên bồn cầu vệ sinh.
Toàn thân người Mưu Lan Tích ướt đẫm, nhìn tôi, đôi mắt vẫn đẫm lệ “ Con gái, mẹ xin lỗi, mẹ làm con mất mặt rồi.”
“Không có, không có ạ.” Nhìn bộ dạng của Mưu Lan Tích khi đó, tôi vô cùng đau lòng.
Việc này, từ đầu đến cuối đều không thể trách bà ấy.
Tôi hiểu cảm giác tâm lí sợ sệt đó, chẳng khác gì chứng sợ hãi khi bị giam cầm, trong căn phòng nhỏ tối om, tôi bỗng dưng cảm thấy sợ sệt, cho dù người khác nói gì chăng nữa cũng không có tác dụng.
Tôi giúp Mưu Lan Tích lau người, lúc này Tô Mai đã lên tầng trên giúp tôi mua đồ nội y nữ.
Mua đồ về, tôi giúp Mưu Lan Tích thay đồ
Đợi mọi việc bên ngoài giải quyết xong xuôi, tôi mới nhớ tới phải cảm ơn của Tô Mai: “Thật sự cảm ơn cô đã giúp tôi.”
“Đâu có gì đầu, tôi cũng chẳng giúp được gì cả.” Tô Mai xua tay nói: “Đúng là không ngờ được, bây giờ cô lại lợi hại thế.”
Tôi lắc đầu nói: “ Đâu có.”
Tôi lợi hại ư?
Sự việc ngày hôm nay, một mình tôi không thể giải quyết được.
Thật ra là Lý Hào Kiệt đã giúp tôi chuyện này.
Bảo vệ đợi tôi dìu Mưu Lan Tích ra khỏi nhà vệ sinh nói với tôi: “thưa cô, tổng giám đốc Lý đang đợi cô ở hầm gửi xe ở phía dưới.”
Tôi gật đầu nói: “Tôi biết rồi”, sau đó quay lại nói với Tô Mai và Tiêu Kiệt “Hai người đi đâu? Tôi đưa hai người đi.”
“Không cần, không cần đâu, chúng tôi lái xe đến đây.” Tô Mai xua tay nói.
Tôi cũng không gượng ép, sau khi chúng tôi trao đổi số điện thoại cho nhau, tôi mới rời đi.
Tôi đưa Mưu Lan Tích xuống dưới hầm gửi xe.
Mưu Lan Tích vẫn cúi đầu khom người xuống, chẳng khác gì đứa trẻ phạm lỗi.
Mưu Lan Tích nghe tôi và bảo vệ nói chuyện biết được, một lúc nữa bà sẽ gặp con rể của mình, thang máy dừng một lúc, tay bà ấy bám chặt tôi nói: “mẹ, mẹ không đi được đâu.”
Tôi lắc đầu đáp: “Không sao đâu.”
“Không, không, mẹ, mẹ làm con mất mặt.” Mưu Lan Tích lắp bắp nói tiếp: “Người mẹ toàn mùi hôi, mẹ không đi đâu.”
“Mẹ, không sao đâu.” Tôi kéo người bà ấy: “Anh ấy rất tốt.”
Mưu Lan Tích đứng yên đó, không muốn đi.
Tôi do dự một lát, không miễn cưỡng bà.
Thật ra không chỉ là giúp Mưu Lan Tích, mà còn là giúp cả Lý Hào Kiệt
Tôi nghĩ, chắc giờ vì chân của anh ấy vẫn chưa khỏe, nên Lý Hào Kiệt cũng không muốn gặp bà bây giờ.
Tôi vỗ lên vai Mưu Lan Tích và nói: “Vậy mẹ đứng đây đợi con, con nói với anh ấy vài câu, rồi con trở lại đưa mẹ về.”
Mưu Lan Tích gật đầu đáp: “Ừ.”
Tôi bảo bảo vệ giúp tôi nhìn bà, sau đó mới đi đến cạnh chỗ đậu xe của Lý Hào Kiệt.
Cửa xe mở ra, Lý Hào Kiệt đang ngồi trong xe, mặc bộ quần áo giản dị đời thường, nhìn thấy tôi liền cười hỏi: “Mọi việc ổn rồi chứ?”
“Uhm.” Tôi vươn cánh tay khoác lên người anh, hôn mên má anh và nói “Cảm ơn anh.”
Anh ấy sờ lên mái tóc của tôi rồi nói: “Không có gì”.
“Xin lỗi em, anh đến muộn, hai người họ có phải là gây khó dễ cho mẹ con em không?”
Tôi cười nói: “Không sao, mọi việc đều ổn cả rồi.”
Cũng may vì có anh ấy.
Lúc đó, điện thoại của tôi reo lên, tôi nhìn màn hình mới nhớ ra, vừa nãy mình vừa mới thông báo cho Mưu Đạo Sinh.
Vừa nghe máy, Mưu Đạo Sinh đã vội hỏi: “Thầy đến rồi, ở đâu? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi nhìn sang phía Lý Hào Kiệt, nói vào trong điện thoại: “Đã giải quyết ổn thỏa cả rồi, mẹ bây giờ đang ở tầng hầm 2, thầy dùng thang máy bên phải của tầng 1 đi xuống, là có thể gặp bà.
Nghe tôi nói vậy, Mưu Đạo Sinh bên đầu dây bên kia mới thở phào.
Lý Hào Kiệt biết Mưu Đạo Sinh đến, anh vòng tay qua ôm eo tôi, khuôn mặt tuấn tú của anh ghé sát vào tôi nói: “nếu thầy của em đã đến rồi, vậy thì thời gian tiếp theo của em, em dành trọn cho anh, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.