Thay Chị Lấy Chồng

Chương 417: Em thích tôi của hôm nay không?




Tôi đi theo Lý Hào Kiệt vào phòng tắm cùng anh, trong phút giây này tôi cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc. Tôi chớp mắt nhìn anh: "Không phải anh bị Thiểm Thiểm chiếm thân thể đó chứ?"
"Đâu có."
Lý Hào Kiệt đứng ở đó, thừa lúc tôi không chú ý, đã ngắm vòi sen vào tôi!
"Á!"
Tôi giật mình.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc để ủng hộ tác giả nhé!
Khi phản ứng lại thì cả người đã ướt đẫm rồi.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, có chút không vui: "Anh làm gì thế?"
Thật ra thì tôi tính đợi một lát nữa là đi về.
Nhưng mà, vào mùa đông khắc nghiệt thế này, quần áo bị ướt, nếu muốn hong khô cũng mất ít nhất mấy tiếng, chẳng còn cách nào rời đi nữa.
"Tắm thì nên cùng nhau chứ." Lý Hào Kiệt nói, chìa tay, túm lấy tôi kéo tới dưới vòi sen.
Dòng nước ấm áp dội thẳng từ đầu tôi xuống, chỉ mấy giây thôi đã làm ướt tất cả quần áo trên người tôi rồi.
Tôi cau mày, cực kỳ không vui.
Đang muốn đi thì Lý Hào Kiệt lại ôm chặt lấy tôi từ phía sau, đôi môi mỏng kề sát vào bên tai tôi, dùng lưng cản nước phía sau, nói: "Em biết không? Thật ra, anh chờ ngày này đã lâu lắm rồi, cho nên anh cực kỳ vui vẻ."
"Hửm?"
Tiếng nước ào ào, nhưng người đàn ông này kề sát bên tai nói chuyện nên tôi vẫn nghe rất rõ ràng.
"Hiệu trưởng của mấy em đã sớm mời anh dự bữa tiệc này, ban đầu anh không muốn tới, nhưng ông ta bảo sẽ còn mời một ít sinh viên tốt nghiệp xuất sắc tiêu biểu, anh liền hỏi có những ai, ông ta kể một loạt tên, trong đó có em nên anh đã đồng ý."
"..."
"Anh của hôm nay chẳng giống anh tí nào, đi ra ngoài chọn mấy bộ quần áo, có phải rất khó hiểu không, anh nghĩ, hơn mấy tháng rồi em chưa gặp anh, anh phải lấy một hình ảnh thật tuyệt xuất hiện trước mặt em, có thể để em nhìn anh thêm vài lần nữa."
Lý Hào Kiệt ôm tôi, nói từng chữ từng câu.
Thật sự thì anh ấy vốn chẳng cần nhọc lòng như thế.
Có lẽ anh không biết, bản thân chính anh đã tự mang ánh sáng rực rỡ, cho dù chỉ mặc một bộ áo ngủ đứng ở kia thôi, dáng người cao lớn, hai chân thon dài, gương mặt điển trai chín chắn, mỗi một bộ phận đều sẽ hấp dẫn bất kỳ một người phụ nữ nào, tất nhiên, cũng có cả tôi.
Chỉ là, tôi hơi khó hiểu, hỏi Lý Hào Kiệt: "Tại sao chứ? Anh của hôm nay cực kỳ không giống bình thường."
Anh ấy của hôm nay, tưởng chừng như là đổi một người khác vậy, một người có chút ngây thơ, lại rất đáng yêu.
Người đàn ông này ôm tôi chặt thêm một tí, hỏi: "Vậy em thích anh thế này của ngày hôm nay chứ?"
"Ừm?"
Trước kia có một lần, anh nói chuyện với Dương Trung, cậu ấy nói, anh hay làm ra vẻ trước mặt em, trước giờ chưa từng biểu đạt ý nghĩ chân thật, cứ kiểu này, sẽ chỉ đẩy em ra càng xa mà thôi, cho nên, anh nghĩ, anh của hôm nay sẽ nói tất cả những gì anh nghĩ với em."
Tiếng nước vẫn lớn như trước, nhưng tôi càng nghe anh nói, tim tôi càng đập nhanh hơn.
Lúc này, Lý Hào Kiệt thử thăm dò một chút, vén lên góc áo của tôi: "Tới đây, tắm cùng nhau nào."
"Không muốn..."
"Không muốn cũng không được."
Người đàn ông này vẫn bá đạo như thế, anh của hôm nay, dường như thật sự đều làm mọi chuyện theo con tim.
Khi chúng tôi tắm rửa xong, tôi mặc áo tắm của anh ấy, còn anh ấy thì chỉ quấn lấy một chiếc khăn tắm, ngồi bên giường, ôm lấy tôi, dùng giọng nói dịu dàng nói với tôi: "Anh rất nhớ em."
Khi anh ấy nói câu này, một nụ hôn cũng theo đó rơi vào trán của tôi.
Sau đó, nói tiếp: "Mỗi ngày đều rất nhớ em." Hôn vào giữa hai hàng lông mày của tôi.
"Sáng sớm thức dậy anh nhớ em, lúc họp cũng nhớ em, lúc dự tiệc cũng nhớ em, lúc ngủ cũng nhớ em, nhớ tới mức chỗ đó trướng đau, ngủ cũng chẳng được."
Mỗi câu người đàn ông này nói nhớ tôi, thì đều hôn tôi một cái.
Tôi đứng trước mặt anh ấy, trái tim đập theo người đàn ông này, càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng, tôi ôm lấy cổ Lý Hào Kiệt, chủ động hôn trả, rồi quệt mồm, nói: "Tiếc là tôi không nhớ anh, mỗi ngày tôi đều cố gắng làm việc, để cho mình thật bận rộn, để cho mình không rảnh nhớ anh."
Nghe tôi nói, anh ấy cũng không giận: "Em không rảnh nhớ anh thôi, chứ đâu phải không muốn."
"Không giống nhau à?"
"Không giống." Lý Hào Kiệt xoay người, đặt tôi lên giường, rồi đè lên, vén mái tóc rối bời trên mặt của tôi ra, hỏi: "Em thích anh của hôm nay chứ?"
Tôi gật đầu khe khẽ, còn chưa kịp nói gì, nụ hôn của anh ấy đã rơi xuống.
Bóng đêm dày đặc, ngoài cửa sổ tuyết đã rơi rồi, bông tuyết trắng tinh rơi lên trên cửa kính, rồi lại bị nhiệt độ trong phòng ảnh hưởng, rất nhanh đã hóa thành một giọt nước, để lại chút dấu vết trên cửa sổ.
Hôm sau tỉnh lại, trên giường trống rỗng, chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi sờ chiếc giường đã lạnh, có chút hoảng hốt, tất cả chuyện tối qua tựa như một giấc mơ.
Nhưng mà, lúc tôi thay quần áo xong, mở cửa phòng ngủ ra ngoài, lại nhìn thấy Lý Hào Kiệt, anh ấy đang mặc một bộ quần áo ở nhà, ngồi chéo chân đọc sách trên ghế sofa, cười nói với tôi: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, trong lòng ấm áp.
Dì Trần và Liễu Học Quân đều đứng sang một bên, nói với tôi: "Chúc buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Tôi cũng đáp lại hai người.
Ăn sáng xong, Lý Hào Kiệt mặc quần áo tử tế.
Trong tủ quần áo ở phòng ngủ có rất nhiều món đồ mùa này của tôi, tôi cầm một bộ, cũng đổi xong rồi.
Vốn tưởng là chúng tôi sẽ cùng đi ra ngoài, nhưng người đàn ông này lại lên tiếng: "Em đi trước đi, tí nữa anh đi sau."
Anh để cho tôi ngừng một lát, "Hửm?"
Đây là, không muốn để người ta biết chúng tôi đang quen nhau?
Trong lúc nhất thời, tôi có chút mê man, nhìn anh ấy: "Quan hệ hiện tại của chúng ta là gì?"
"Em là người phụ nữ của tôi."
Lý Hào Kiệt nói chuyện rất thản nhiên, hoàn toàn không có dáng vẻ của tối qua.
Tối hôm qua thật là một giấc mơ không hề thiết thật ư?
"Cho nên?"
"Hả?"
"Chúng ta không phải là người yêu của nhau, lẽ nào tôi chỉ là một người bạn giường của anh ư?"
"Không phải, anh..."
"Đủ rồi! Anh nói rõ ràng đi, chúng ta còn có thể tiếp tục không, phiền anh đừng cứ đùa bỡn tôi như thế nữa, tôi không có kỹ xảo biểu diễn tốt như anh đâu, cũng không có bản lĩnh lớn như anh, nói cầm là cầm, nói buông là buông!"
Tối hôm qua, tôi thật đã tưởng là thật, nhưng sao hôm nay lại biến thành thế này rồi?
Tôi hơi khó hiểu.
Lý Hào Kiệt đứng ở đó, gương mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng, mở miệng nói: "Anh nhớ em là thật, nhưng mà, tạm thời anh chưa thể công khai quan hệ với em được, cũng thật sự không thể công khai."
"Tại sao?" Tôi nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi, bây giờ anh ta tài như thế, người tôi cũng chả có gièm pha gì, rốt cuộc anh ta lo lắng do dự cái gì?
Tôi suy nghĩ một chút, dường như nhớ tới điều gì: "Bố mẹ anh? Bố mẹ anh không muốn chúng ta quen nhau ư?"
"Không phải..."
"Vậy anh nói đi, tóm lại xảy ra chuyện gì, vì sao hồi đầu năm anh lại đi gặp Lâm Tuyền? Nói cho cùng thì đã gạt tôi chuyện gì?!"
Tôi biết, tất cả mọi thứ chắc chắn bắt đầu từ lần gặp gỡ đó.
Lúc tôi mở họp báo, Lý Hào Kiệt đã đi gặp Lâm Tuyền.
Sau đó, anh ta cũng bắt đầu thay đổi thái độ với tôi.
Nhưng cả một năm nay, hình như Lý Hào Kiệt cũng chưa hề gặp mặt cô ta nữa.
Anh ta không trả lời, chỉ nhìn tôi, bỗng nhiên nói: "Tháng sau là sinh nhật anh, có thể ăn cùng bữa cơm không?"
Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc với nhiều nội dung hấp dẫn khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.