Thay Chị Lấy Chồng

Chương 414: Ai cho phép anh chạm vào người phụ nữ của tôi?




Tôi đứng yên, nhìn Bạc Cảnh Hậu, nói với khuôn mặt nghiêm túc, "Không được! tuyệt đối không được!"
"Tại sao?" Bạc Cảnh Hậu dường như không nghĩ rằng tôi sẽ từ chối trực tiếp như vậy, có chút ngoài ý muốn: "Em khá ưu tú, ở trong lớp, luôn là người đứng đầu trong các môn chuyên nghành. Em nhận được học bổng hạng nhất mỗi năm, không chỉ trong trường. Các giải thưởng giành được bên ngoài cũng nhiều. Bây giờ có nhiều công ty đã liên lạc với em, họ hy vọng rằng em sẽ đến công ty của họ sau khi tốt nghiệp! "
Tôi nhìn Bạc Cảnh Hậu: "Lúc mới bắt đầu tại sao cậu lại chọn chuyên ngành hoạt hình? Tôi nghe Thanh Thanh nói, điều kiện nhà cậu không khá gì. Yêu cầu đầu vào cho chuyên ngành hoạt hình là cần mua một chiếc máy tính trên 60 triệu. Lúc đó, bố mẹ cậu không đồng ý. Đến cả thời gian nghỉ trước khi nhập học năm nhất cậu cũng không nghỉ ngơi mà đi làm gia sư, kiếm được tiền mua laptop mới thôi, đúng không?"
"Vâng." Bạc Cảnh Hậu lúng túng gật đầu: "Đó là vì em thích nó. Em thích xem hoạt hình từ khi còn nhỏ, vì vậy..."
"Vậy nên." Tôi không muốn cậu ấy như thế: "Cậu đến phòng làm việc của chúng tôi có nghĩa là bạn phải từ bỏ ước mơ của mình và bắt đầu học lại cái mới. Cậu không thể vì một khắc kích động, mà hủy hoại đi sự nghiệp cả đời được.”
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng gì hết." Tôi kiên quyết nhìn Bạc Cảnh Hậu: "cậu rất thông minh và rất tốt. Sau này, cậu sẽ là một người đàn ông rất tốt, nhưng cho dù cậu là ai, cũng không bao giờ được từ bỏ những gì cậu yêu thích. Những gì cậu từ bỏ không chỉ là tình yêu của riêng cậu, mà còn từ bỏ chính mình. Nếu cậu như thế này, sẽ không ai đánh giá cao cậu. "
Bạc Cảnh Hậu cứ nhìn tôi, trong đôi mắt cậu tràn đầy không chắc chắn.
Tôi không biết cậu ấy có hiểu không.
Chỉ là tôi nói xong rồi nhìn vào đồng hồ: “Tôi đi trước đây, nếu không sẽ trễ mất”.
Sau đó đi bộ đến cổng trường.
Bạc Cảnh Hậu nhanh chóng đuổi kịp tôi, " Chị Tiểu Điệp, em tiễn chị."
"Tôi cũng không phải là trẻ con, sẽ không lạc."
Tôi lắc đầu.
Cậu ta bước bên cạnh tôi, mỉm cười. "Em biết, chỉ là không yên tâm, tiễn chị đến nơi, em mới yên tâm."
Cậu ấy nói xong, chỉ bước bên cạnh tôi.
Tiễn tôi đến cửa khách sạn, tôi giục cậu ấy về thì cậu mới chịu đi.
Nhưng khi tôi đã vào đến sảnh, vừa quay đầu lại phát hiện cậu ấy vẫn đứng đó, tôi không khỏi hơi cau mày.
Sự thay đổi của cậu ấy, quá rõ ràng.
Có lẽ, tôi thực sự nên xem xét việc thay người đưa đón Thiểm Thiểm
Tôi đi đến cầu thang, dựa vào bảng hướng dẫn ngoài cửa, suôn sẻ tìm thấy phòng tiệc.
Có khoảng mười bảy mười tám cái bàn tròn bên trong, đã có rất nhiều người khi tôi bước vào.
Hầu hết trong đó đều là những khuôn mặt lạ.
Tôi tìm một vòng, cuối cùng, tôi tìm thấy tên mình trên một chiếc bàn tròn.
Vừa mới ngồi xuống, hiệu trưởng đã đi lên bục: "Chào mừng tất cả mọi người. Hôm nay, có mặt ở đây, ngoài những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của học viện Mỹ thuật Vĩnh An, còn có rất nhiều người quyên góp ủng hộ cho trường nhiều lần. Ở nơi đây, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến mọi người! "
Chà, kiểu này thật khoa trương.
Bàn của chúng tôi là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc. Tôi nhìn một vòng, xác định ở đây không có người nào quen, tôi tính sẽ ở lại một lúc rồi rời đi.
Khi đang nghĩ đến đây, một người ngồi cạnh tôi và một người đàn ông xấp xỉ tuổi tôi đến đây: "Cô là Sa Điệp đúng không, cô chính là người nổi tiếng nhất trong số chúng ta đấy.”
Khi nói, ngón tay hắn ta cong thành hình hoa phong lan.
Mặc dù tôi không thể hiện bất cứ điều gì trên khuôn mặt của mình, nhưng trong lòng thấy hơi ghét bỏ.
Hắn ta dường như không nhận ra điều đó: "Hơn nữa, gần đây cô khá nổi tiếng, một khu biệt thự, lại làm cho mọi người nghĩ rằng thị trường bất động sản đang trở lại thời kỳ thịnh vượng."
“..."
"Này, nói cho cùng, đối tác của cô rất là lợi hại. Nếu không có cô ấy, tôi không nghĩ cô có thể làm được gì."
Tôi không đáp lại một lời, người đàn ông cong ngón tay làm cử chỉ như hoa lan thì tự mình nói ra một tràn.
Tôi cũng nghe hiểu, hắn ta muốn nói là tôi cũng không có gì, chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi
Tôi lười để ý đến hắn ta, chỉ gật gật đầu. "Cũng là."
Dù sao, không ai biết ai ở đây.
Lúc này, bắt đầu lên món ăn.
Hiệu trưởng một lần nữa bước lên sân khấu và nói: "Trường chúng ta tổ chức lễ kỷ niệm vào năm nay, Tổng giám đốc Lý của tập đoàn Hào Thiên đã đóng góp một thư viện chuyên dụng cho trường chúng ta." Nghe đến đây, trái tim tôi chợt thắt lại.
Tôi có một cảm giác xấu về mục đích của bữa tiệc ngày hôm nay!
Quả nhiên, hiệu trưởng nói: "Hôm nay, Tổng giám đốc Lý đã dành thời gian sắp xếp lịch trình bận rộn của mình để đến bữa tiệc của chúng tôi. Vì lẽ đó, xin hãy nồng nhiệt chào đón Tổng giám đốc Lý và mời anh ấy lên sân khấu phát biểu!"
Giọng Hiệu trưởng vẫn đầy khoa trương.
Lúc này, mọi người vỗ tay, tôi nhìn quanh và cuối cùng phát hiện Lý Hào Kiệt đang ngồi trên bàn trước, còn tôi thì ngồi ở phía sau cùng.
Vừa nãy anh ở quá xa tôi, lại bị mọi người vây quanh, đã không nhìn thấy anh.
Lý Hào Kiệt từ từ bước lên sân khấu và lấy micro từ hiệu trưởng. Âm thanh phát ra: “ Học viện Mỹ thuật của Vĩnh An là trường nghệ thuật lâu đời nhất ở Vĩnh An. Có thể vì trường cống hiến, đó cũng là vinh dự cho tôi... "
Sau đó, Lý Hào Kiệt lại nói thêm một chút.
Thành thật mà nói, nếu tôi không chính tai nghe thấy, tôi không thể tin rằng Lý Hào Kiệt sẽ nói điều này một cách khiêm tốn như vậy.
Tôi không biết có phải là ảo giác hay không. Tôi luôn cảm thấy rằng Lý Hào Kiệt đang nhìn về hướng chúng tôi.
Lúc này, tôi nghe thấy người đàn ông làm cử chỉ tay hoa lan lúc nãy nói với người đàn ông bên cạnh: "ây da, Tổng giám đốc Lý thực sự rất đẹp trai, anh ta hình như đang nhìn về hướng tôi".
Tôi thót tim một lúc, nhanh chóng quay mặt lại.
Tôi không nhìn vào bục giảng nữa.
Trái tim thầm cầu nguyện, Lý Hào Kiệt không nhìn thấy tôi.
Tôi tính chờ đến khi khai tiệc, tôi sẽ rời đi.
Ngay sau đó, bài phát biểu của Lý Hào Kiệt kết thúc, mọi người dưới sân khấu vỗ tay. Tôi tính mình sẽ ở đây trong vài phút rồi đi.
Tuy nhiên, tôi chưa tìm thấy cơ hội, liền nghe thấy gã đàn ông kia nói "Ồ, Tổng giám đốc Lý dường như đang đi về hướng này "
Tôi ngẩng đầu nhìn vài người trên bàn, họ đều nhao nhao nhìn về phía sau tôi.
Không phải chứ.
Tôi chỉ cảm thấy lạnh từ phía sau.
Chưa đầy hai giây, gã đàn ông cong tay thành hình hoa lan bên cạnh tôi đã đứng dậy: "Tổng giám đốc Lý, anh có muốn ngồi đây không? Tôi để người phục vụ thêm một cái ghế?"
Bàn của chúng tôi đã đầy rồi.
Tuy nhiên, có thể dễ dàng nới ra, thêm một hoặc hai ghế là không có vấn đề gì.
Tôi đã hiểu ý đồ của Lý Hào Kiệt khi đến đây.
Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của anh vang lên: "Tôi muốn ngồi đây, tìm chỗ khác ngồi đi."
Tôi không chắc anh nói ai, nhưng tôi chắc chắn không phải nói với tôi.
Lúc này, người đàn ông cong tay hình hoa lan hơi ngẩn người một chút, bất ngờ đẩy tôi một cái: "Cô không nghe hả, Tổng giám đốc Lý bảo cô tránh ra……á đau!"
Hắn chưa nói xong, lại đột nhiên kêu lên.
Tôi liếc qua, phát hiện mặt hắn ta trắng bệch, bàn tay hắn ta vừa đưa qua, đã bị một cánh tay vươn từ sau lưng tôi kiềm lại.
Giây tiếp theo, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lý Hào Kiệt, "Ai cho phép anh chạm vào người phụ nữ của tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.