Thay Chị Lấy Chồng

Chương 406: Giọng nói của cậu ấy cũng ấm áp và êm tai như vẻ ngoài vậy




Không lâu sau ngày đó, bởi vì bùng nổ một vụ bê bối của một nữ diễn viên lăng nhăng đã hoàn toàn chiếm lấy mức độ quan tâm của mọi người đối với chuyện của tôi.
Cuộc sống của tôi cuối cùng đã bình yên trở lại.
Công việc ở Studio cũng dần dần trở lại bình thường. Studio trước đó đã được sửa chữa xong, chúng tôi lại chuyển về.
Tôi sửa một gian phòng khách của Tống Tuyết thành phòng trẻ con cho Thiểm Thiểm, sau đó đón thằng bé về.Mở App Mê Tình Truyện đọc!
Để tránh cho Thiểm Thiểm gặp rắc rối ở trường mầm non trước, tôi đổi trường khác cho thằng bé.
Vừa lúc, Đào Nhi tìm được một trường mầm non nội trú cho Hạ Hạ, chính là ở lại trường từ thứ hai đến thứ năm, cuối tuần phụ huynh có thể tới đón về.
Cô ấy nói đã tự mình hỏi thăm rất lâu và biết trường mầm non này rất đáng tin, nên tôi cũng đưa Thiểm Thiểm qua đó.
Bởi vì Thiểm Thiểm thường không về nhà nên tôi cũng có nhiều thời gian hơn.
Tôi ngoài học lái xe thì chính là làm việc.
Vì tôi luôn bận rộn nên hình như đã thật sự gác lại tất cả những gì không vui có liên quan tới Lý Hào Kiệt trước đó.
Nhưng chuyện Thiểm Thiểm không về nhà lại nhanh chóng kết thúc.
Thời gian nghỉ hè đã đến.
Tất cả đám trẻ đều được đón về nhà. Nhà Đào Nhi có bảo mẫu nhưng tôi không định đưa Thiểm Thiểm qua đó mỗi ngày.
Trong lúc tôi đang phiền não thì Vương Thanh Thanh cho tôi một ý tưởng. Cô ấy có một cậu cháu trai đang học xa nhà ở Học viện Mỹ thuật của thành phố Vĩnh An. Bởi vì cậu ấy không muốn tăng gánh nặng cho gia đình nên thời gian nghỉ hè đều đi làm thêm.
Cháu cô ấy rất thích trẻ con và cũng cần cù chịu khó, có thể trông Thiểm Thiểm giúp tôi.
Cho dù trước đây tôi chưa từng nghĩ tới chuyện mời cậu con trai trông Thiểm Thiểm, nhưng Vương Thanh Thanh giới thiệu thì tôi thấy rất đáng tin nên dự định gặp mặt một lần.
Buổi tối hôm đó, sau khi hết giờ làm, tôi và Vương Thanh Thanh đi tới cửa học viện Mỹ thuật để gặp cậu ta.
Khi Tôi và Vương Thanh Thanh đi vào trong đã lập tức nhìn thấy có một cậu con trai mặc áo phông màu trắng đứng đó.
Cậu thanh niên này rất trắng, mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, dù chiếc áo phông trên người có hơi cũ nhưng rất sạch sẽ, kèm theo chiếc quần âu và một đôi giày vải tự vẽ.
Nhìn thấy giày của cậu ta, tôi không khỏi nghĩ tới chuyện các bạn học trong lớp chúng tôi lúc đó cũng rất thích tự mình dùng sơn acrylic để vẽ lên giày vải.
Chỉ với ấn tượng gặp mặt lần đầu tiên, tôi đã cảm thấy rất tốt rồi.
“Chào chị Thanh Thanh, chào chị.” Cậu thanh niên đứng lên và chào tôi với Vương Thanh Thanh.
Tôi nhìn về phía Vương Thanh Thanh: “Không phải là cháu của cô sao?”
“Đúng vậy.” Vương Thanh Thanh vừa gật đầu vừa kéo tôi ngồi xuống: “Dựa theo vai vế thì cậu ấy phải gọi tôi là dì. Nhưng tôi mới bao nhiêu tuổi mà bị cậu ấy gọi vậy thì chẳng phải sẽ già sao? Cho nên tôi bảo cậu ấy gọi tôi là chị.”
Ừ, được rồi.
Điều này rất giống với Vương Thanh Thanh.
“Chào chị, em là Bạc Cảnh Hậu, cảnh trong phong sắc, hậu trong sau này. Bây giờ em đang học ở Học viện Mỹ thuật khoa hoạt hình, năm nay là sinh viên năm thứ ba.”
Cậu thanh niên mở miệng tự giới thiệu.
Giọng nói của cậu ấy cũng ấm áp và êm tai giống như vẻ ngoài vậy.
Tôi quan sát thấy cậu ấy nhiều lắm cũng chỉ hai mươi tuổi, tôi ít nhất cũng phải lớn hơn cậu ta mười tuổi nên nói với cậu ta: “Chào cậu, tôi là Sa Điệp, cậu cứ gọi tôi là dì Sa.”
“Vậy... chẳng phải sẽ khiến cho chị già đi sao?”
Bạc Cảnh Hậu hơi khó xử.
Vương Thanh Thanh ở bên cạnh cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Điệp, cậu làm như vậy chẳng phải tự nhiên có vai vế cao hơn tôi một bậc sao?” Cô ấy lại quay đầu nói với Bạc Cảnh Hậu: “Em cứ gọi là chị Tiểu Điệp.”
“Chị Tiểu Điệp.”
Bạc Cảnh Hậu lập tức đồng ý.
Tôi cũng không biết làm sao. Cậu ấy đã gọi rồi thì tôi cũng không thể ép buộc nữa nên hỏi: “Thanh Thanh có nói với cậu về công việc bên tôi rồi chứ?”
Có nhiều cậu thanh niên cũng không sẵn lòng làm chuyện trông trẻ như vậy.
“Chị ấy có nói rồi.” Bạc Cảnh Hậu gật đầu: “Chị Thanh Thanh nói chị là mẹ độc thân, con trai đang nghỉ hè không có người chăm sóc nên cần một người trông cậu bé.”
“Đúng vậy, tôi sẽ nấu cơm, cậu chỉ cần dùng lò vi sóng hâm lại cho thằng bé ăn là được rồi. Cậu biết dùng lò vi sóng chứ?”
Nói thật, tôi đã nhiều năm không tiếp xúc với những cậu thanh niên trẻ tuổi như vậy.
Không biết vì sao, tôi không quá tin tưởng vào những đứa trẻ ở tầm tuổi này.
Tôi vẫn có cảm giác bọn họ cái này không biết, cái kia cũng không biết.
Có thể không làm hỏng chuyện đã không tệ rồi.
Bạc Cảnh Hậu gật đầu: “Em biết, hơn nữa chị không cần phải chuẩn bị trước đâu. Trẻ con tốt nhất là nên ăn thức ăn mới nấu. Em biết nấu cơm, thậm chí có thể nấu ngon hơn chị ấy chứ!”
Tôi hơi bất ngờ khi nghe cậu ấy nói vậy.
Trên gương mặt Vương Thanh Thanh đầy vẻ đắc ý: “Sao rồi Tiểu Điệp, cháu trai tôi không làm cho cậu thất vọng chứ?”
“Cậu biết nấu cơm à? Vậy thì tốt.” Tôi cũng không hỏi thêm nữa, cuối cùng đã tới giai đoạn bàn đến tiền mà không tổn thương tới tình cảm. Tôi hỏi: “Bình thường khi cậu nghỉ hè thì một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Bình thường à...” Bạc Cảnh Hậu suy nghĩ một lát: “Cái này thì không giống nhau. Vào năm đại học thứ nhất em đi bưng bê, một tháng cũng chỉ chín triệu. Năm đại học thứ hai, em dạy thay cho phòng vẽ tranh thì được cao hơn một chút cũng chỉ mười hai triệu...”
“Như vậy đi, tôi cho cậu mười tám triệu, bình thường làm từ thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần nếu có tình huống đặc biệt thì tôi sẽ thông báo trước với cậu.” Tôi quyết đoán nói.
Bây giờ mời một người chăm sóc trẻ thì mười tám triệu cũng không tính là nhiều.
Hơn nữa so với các dì lớn tuổi, sinh viên vẫn có sức sống hơn.
Bạc Cảnh Hậu lại biết nấu cơm còn biết vẽ, chắc Thiểm Thiểm sẽ thích.
Vừa nghe tôi nói sẽ trả mười tám triệu, Bạc Cảnh Hậu lập tức kích động nói: “Cảm ơn chị Tiểu Điệp.”
Chuyện này lại được quyết định như vậy.
Thứ hai tuần tiếp theo, Bạc Cảnh Hậu tới lần đầu tiên.
Sáng sớm bảy giờ tôi đã thức dậy, vừa thay xong quần áo xuống tầng để chuẩn bị nấu bữa sáng cho Thiểm Thiểm thì nghe điện thoại vang lên một tiếng “đinh đinh”.
Phía trên là tin nhắn của Bạc Cảnh Hậu: (Chị Tiểu Điệp, em đang ở ngoài cửa. Nếu chị dậy rồi thì nhớ mở cửa cho em với.)
Tôi vội vàng ra mở cửa.
Tôi nhìn thấy Bạc Cảnh Hậu đứng ở cửa, trên người mặc một chiếc áo phông màu xanh nhạt, hai bên tay áo xắn đến trên vai lộ ra cánh tay hơi gầy nhưng vẫn có chút cơ bắp.
Phía dưới mặc quần thể thao ngắn và đi đôi giầy thể thao cùng tất trắng.
Ánh nắng sớm chiếu lên trên mặt cậu ấy, in vào trong mắt có cảm giác hoạt bát lại sạch sẽ.
“Sao cậu tới sớm thế?” Tôi hơi bất ngờ.
“Chị Thanh Thanh nói chị rất bận nên bảo em tới sớm làm bữa sáng. Khi tới đây, em lại sợ chị còn chưa dậy nên chờ một lúc, nghe bên trong có tiếng động mới gửi tin nhắn qua.” Bạc Cảnh Hậu hoàn toàn nghiêm túc nói.
“...”
Tôi nhất thời cảm thấy, sao Bạc Cảnh Hậu lại hiểu chuyện như vậy? Cậu ta thật sự là con trai sao?
Tôi cúi đầu đưa cho cậu ấy đôi dép.
“Cảm ơn.”
Bạc Cảnh Hậu cởi giầy thể thao. Tôi còn cố ý quan sát tất của cậu ấy.
Nhưng uổng công thôi, đôi tất rất sạch sẽ. Điều này làm cho tôi lập tức thấy có thiện cảm với cậu ấy. hơn
Ít nhất cậu ấy không phải là đứa trẻ lôi thôi lếch thếch.
“Không sao, Thiểm Thiểm còn chưa tỉnh dậy nên cậu cứ nghỉ ngơi một lát đã.” Tôi nói xong liền xoay người vào trong bếp và bắt đầu làm bữa sáng.
Kết quả, tôi vừa lấy gạo ra thì Bạc Cảnh Hậu đã chạy tới: “Chị Tiểu Điệp, chị cứ nói cho em biết vị trí để đồ trong bếp nhà chị, em sẽ làm bữa sáng giúp chị cho. Trong nhà em đều là em nấu cơm hết. Hai đứa em gái của em còn lười hơn cả em nữa.”
“Cậu còn có em gái à?”
“Vâng, hai chị em sinh đôi ạ.” Bạc Cảnh Hậu mỉm cười và lấy gạo trước mặt ra: “Chị chỉ cần nói qua cho em biết là được, em rất thông minh, chỉ nghe qua đều sẽ lập tức nhớ được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.