Thay Chị Lấy Chồng

Chương 399: Ông chưa tưng nghĩ giấy không gói được lửa sao?




Nội dung cũng như tôi đã nghĩ, chỉ có 2 chữ: [Ở đâu?]
Tôi nhìn đồng hồ, lúc này đã 5 giờ hơn rồi, hôm nay không được, liền nói với ông ta: [11 giờ sáng mai.]
Ngày mai, đúng lúc là cuối tuần.
Thời gian đó, địa chỉ tôi gửi có lẽ sẽ rất nhiều người.
Cho dù Vạn Đức Huy muốn làm gì cũng không thể ra tay.
Lần này, Vạn Đức Huy cũng không gửi gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, tôi thay một bộ thể thao, đi tới quán ăn nhanh đã hẹn.
Đúng 11 giờ, quán ăn không quá nhiều người, lúc tôi vào, thấy Vạn Đức Huy đã đến rồi.
Tôi ngồi một mình vào bàn ở góc quán, sau khi chỉnh điện thoại sang chế độ ghi âm rồi mới đi tới.
Cái gì cũng không nói, chỉ ngồi xuống.
Vạn Đức Huy nhìn thấy tôi, ngây người một chút, lập tức cười khổ: “Haizz, con người mà, không nên quá hám tài.”
“Phó Viện trưởng Vạn nhớ tôi sao?”
Biểu cảm của ông ta khiến tôi lập tức ý thức được, ông ta nhớ tôi.
Hoặc là nói, ông ta đối với việc mình làm, ấn tượng rất sâu sắc.
“Đương nhiên.” Hay tay Vạnh Đức Huy khoanh lại, trên mặt bất đắc dĩ: “Vài ngày trước tôi trằn trọc mỗi ngày không ngủ được, tôi liền nghĩ cô là ai, sau cùng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nhớ tới một chuyện.”
“Vậy sao?” Tôi trêu chọc: “Xem ra, Phó Viện trưởng Vạn làm chuyện trái với lương tâm không nhiều, tùy tiện liền có thể nhớ ra.”
Thực ra tôi biết, cho dù Vạn Đức Huy nhận ra tôi, nhưng không nhất định là ông ta làm ít chuyện trái với lương tâm, mà là thông qua tin tức gần đây, biết được thân phận của tôi.
Đoán ra khả năng là tôi tìm ông ta.
Vạn Đức Huy không trả lời, chỉ hỏi tôi: “Cô muốn tôi làm gì?”
“Đương nhiên là nói rõ chuyện ông làm năm đó.”
Tôi nhàn nhạt nói.
Nghe lời của tôi, sắc mặt Vạn Đức Huy hơi trắng, nhanh chóng lắc đâu: “Không được, không thể? Như vậy thì tôi xong rồi.”
“Vậy chuyện ông ngủ với vợ Viện trường, dựa vào đó thăng quan tiến chức lộ ra, ông có xong đời hay không?” Tôi ngồi ngay ngắn ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm ông ta.
Tôi hận!
Cái tên Vạn Đức Huy này, thật sự uổng danh bác sĩ! Vậy mà vì tiền, làm ra loại chuyện như vậy!
Vạn Đức Huy căn bản không dám nhìn thẳng vào tôi, trong lòng ông ta vạn phần áy náy.
Cúi đầu nửa ngày không nói gì.
Điều này đối với ông ta, là quyết định khó lòng đưa ra.
Tôi nhìn ông ta, nhàn nhạt hỏi: “Sao? Phó Viện trưởng Vạn vẫn chưa nghĩ xong? Vậy tôi đi đây, chờ ông nghĩ xong lại nói tiếp.”
Tôi nói rồi, muốn đứng lên.
“Haizz, chờ đã!” Vạn Đức Huy gọi tôi.
Tôi quay đầu nhìn chằm chằm ông ta, khóe mắt hơi cong lên: “Nghĩ xong rồi?”
Vạn Đức Huy cực kì đau khổ nói: “Thật sự không thể như vậy, chuyện này, một khi nói ra, vậy đời tôi xong rồi, cô nói xem, cả đời tôi ngoài làm bác sĩ ra, cái gì cũng không biết, giờ cô khiến tôi tự hủy tiền đồ, tôi còn có thể làm gì?”
“Vậy lúc ông làm chuyện này, liền không nghĩ tới câu giấy không gói được lửa sao?”
Tôi đè thấp giọng chất vấn.
Cho dù như vậy, mọi người xung quanh cũng nhìn qua.
Tôi lại ngồi xuống.
Vạn Đức Huy nhìn thôi, cả mặt đau khổ: “Tôi biết sai rồi! Lúc đó, lúc đó con tôi ốm, cần tiền, tôi không còn cách nào khác…”
“Đừng giở khổ nhục kế với tôi, mạng của con ông là mạng, vậy mạng của bà nội tôi không phải sao?” Tôi lạnh lùng nhìn Vạn Đức Huy: “Nếu hôm nay Phó Viện trưởng vạn muốn kể khổ với tôi, vậy bỏ đi, tôi không có sức nghe.”
Tôi nói đến đây, lại sợ Vạn Đức Huy vò đã mẻ lại sứt, nói thật lòng, đây đúng là cơ hội tốt nhất cho tôi.
Nghĩ một hồi, tôi nói với ông ta: “Dù sao Tống Cẩm Dương bị trừng phạt rồi, ông ta bị trừng phạt vì căn nhà bà nội để cho tôi mà muốn giết tôi, hơn nữa đúng là tôi suýt chết thật, vì thế, đến lúc đó ông trực tiếp hắt nước bẩn lên người ông ta là xong rồi.”
“Thế nhưng...”
Vạn Đức Huy còn do dự.
Tôi nghĩ một chút, hỏi ông ta: “Ông có còn chứng cứ gì trong tay không?”
“Chứng cứ??
“Năm đó ông làm chuyện này, không sợ Tống Cẩm Dương giết người diệt khẩu sao? Ông không có chứng cứ?”
Thực ra, tôi chỉ là tiện miệng hỏi mà thôi.
Thế nhưng, Vạn Đức Huy nhìn tôi, đôi mắt mang vài phần ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh, ông ta trầm trọng gật đầu.
Thật sự có?
Đến bản thân tôi cũng kinh ngạc.
Tôi đè xuống kích động trong lòng: “Là gì?”
Thực ra chuyện này, một mình Vạn Đức Huy nói, tự nhiên là nói miệng không có căn cứ.
Như vậy cần có người khác làm chứng nữa, hoặc là ông ta để lại cho mình một chút chứng cứ.
Cả mặt Vạn Đức Huy rối rắm: “Thực ra, chuyện năm đó, tôi cũng ghi âm.”
Haha.
Chức năng ghi âm đúng là quá tốt.
Tôi nghe cái này có chút yên tâm, hai tay đặt lên bàn, nghiêm túc hỏi ông ta: “Vậy ông cảm thấy, bị người ta phát hiện gian dâm với vợ Viện trưởng, thông qua thủ đoạn như vậy trèo lên chứ Phó Viện trưởng sẽ ảnh hưởng lớn hơn, hay là vì nhất thời kích động, vì con mà làm sai chuyện sẽ ảnh hưởng lớn hơn?”
Thực ta, tôi cảm thấy hai cái không khác nhau mấy.
Nhưng, vế sau dường như thảm hơn, muốn nhẹ hơn một chút.
Vạn Đức Huy nhìn tôi, không trả lời, mà không tình nguyện hỏi: “Cô còn có bao nhiêu video và đoạn ghi âm? Những thứ này từ đâu mà có?”
“Tôi có 4 phần.” Tôi nghĩ một hồi, nói: “Tôi tìm người lấy, có người nợ tôi, liền lấy cái này bù đắp.”
“Cái gì?” Vạn Đức Huy không ngờ tới: “Tìm người lấy? Tìm ai lấy? Lẽ nào điện thoại tôi có vấn đề?”
“Cái đó tôi không biết.”
Tôi nhàn nhạt nói.
Chỉ là tôi tin bên cạnh Lý Trọng Mạnh có người biết kỹ thuật này.
Định vị điện thoại người khác, có được tin tức trong điện thoại,... đối với anh ta không phải chuyện gì to tát.
Vạn Đức Huy lấy điện thoại ra, cẩn thận quan sát, đột nhiên nghĩ tới gì đó, hai mắt mở to, hỏi tôi: “Hôm nay cô sẽ không ghi âm chứ?”
“Ghi âm rồi.”
Tôi gật đầu, một chút cũng không có ý lừa ông ta.
Vạn Đức Huy thấy tôi thành thật như vậy, cả mặt đau khổ: “Haizz.”
“Không sao, tôi cho ông thời gian 3 ngày để suy nghĩ, thời gian này tôi sẽ lưu 4 video trên mạng, nếu 3 ngày sau bất luận ông không trả lời tôi, hay mất tích, chúng sẽ được đăng lên mạng xã hội.”
Lời nói dối này lần trước tôi cũng từng nói, rất có tác dụng.
Vì thế lần này lại dùng tiếp.
Rất rõ ràng, lần này Vạn Đức Huy lại tin rồi.
Tôi nói như vậy, chỉ là đề phòng bản thân bị ông ta giết chết.
Tôi không thể chết, tôi còn muốn nhìn Thiểm Thiểm lớn lên.
Vạn Đức Huy cúi đầu không nói gì, tôi cũng không ép ông ta, đứng dậy, rời đi.
Sau khi ra khỏi cửa, tôi liền nghe điện thoại của Đào Nhi, cô ấy nói với tôi, chuyện đào bới chuyện đen tối của người khác, trước kia còn dễ, sau này phải tìm dân chuyên.
Tôi cảm ơn cô ấy, nói không cần nữa.
Chuyện này tôi không định để cô ấy nhúng tay vào.
Dù sao vừa nhìn Vạn Đức Huy là kẻ không muốn từ bỏ tiền đồ, tôi sợ ép ông ta qua sẽ làm ra chuyện cực đoan, chuyện này tôi không thể để bất kì ai nhúng tay vào.
Vạn Đức Huy không để tôi chờ 3 ngày.
2 ngày sau lần gặp nhau, ông ta liên lạc với tôi, lần này, dùng hòm thư cá nhân gửi cho tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.