Thay Chị Lấy Chồng

Chương 368: Em cứ đề phòng anh vậy sao?




Dì Trần do dự chốc lát, nói: “Thực ra tôi cũng cho là ông chủ và Tề Lam chẳng qua là nhất thời ham cái lạ, nhưng, trải qua quan sát mấy ngày nay, tôi phát hiện ra hình như không phải vậy?”
“Hử?”
“Ông chủ mỗi lần gọi Tề Lam đều gọi là Lam, gọi cực kỳ thân thiết, với lại lúc bà không ở, có lúc Tề Lam ngồi trên đùi của ông chủ, ông chủ nhìn cô ta, ánh mắt, ngữ điệu yêu chiều ấy, có lúc so với bà càng...”
Lời của dì Trần, làm tim tôi căng thẳng.
Là vậy sao?
Chẳng lẽ Lý Trọng Mạnh đối với Tề Lam là thật?
Nhưng tôi tin dì Trần, bà sẽ không lừa tôi.
Tôi hơi rũ mắt xuống, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhợt nhạt: “Vậy vừa hay, lúc nào tôi cũng có thể nhường chỗ, nếu anh ấy thật sự có thể tìm được người mình thích, tôi cũng chúc mừng anh ấy.”
Thực ra Tề Lam tốt hơn tôi.
Tối thiểu trong lòng Tề Lam không yêu ai, chỉ cần Lý Trọng Mạnh đối xử tốt với cô ta, tôi nghĩ cô ta sẽ đối xử với Lý Trọng Mạnh toàn tâm toàn ý.
Dì Trần hình như thấy nói tôi thế nào cũng không đả động được nên cuối cùng dứt khoát không nói nữa, thở dài rời đi.
Tôi nằm trên giường, qua rất lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày nghỉ Tết trong chớp mắt đã hết.
Tôi vốn nghĩ để Thiểm Thiểm ở nhà cho Liễu Học Quân coi, nhưng nói cái gì Thiểm Thiểm cũng muốn đi gặp Hạ Hạ, dưới sự bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể dẫn Thiểm Thiểm lại tới nhà Đào Nhi.
Chờ sau khi đưa thằng bé đến, tôi và Đào Nhi cùng nhau đi đến studio.
Trước cửa đứng vài người làm công, đang treo Logo lên tường studio, Vương Thanh Thanh đứng ở một bên.
Lúc trước trên xe, tôi và Đào Nhi đã bàn xong, phải lì xì cho nhân viên duy nhất của chúng tôi Vương Thanh Thanh, lúc này thấy cô ấy, tôi trực tiếp từ trong túi lấy lì xì ra, đi lên vài bước đưa cho cô, cười nói, “Chúc mừng năm mới.”
“Wow.” Vương Thanh Thanh vân vê lì xì, cả mặt kích động nói: “Thế mà lại còn có lì xì, cảm ơn hai vị nữ thần!”
Chờ lắp xong Logo, bởi là ngày ra Tết đầu tiên, chúng tôi vốn cho rằng sẽ là một ngày nhàn rỗi.
Tính đợi chút rồi cùng nhau đi dạo phố, mua quần áo...
Nhưng không ngờ, chúng tôi vừa ngồi xuống, pha một cốc cà phê, ghế ngồi còn chưa nóng, chuông cửa vang lên.
Vương Thanh Thanh đi mở cửa, rất nhanh nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng nói, “Xin hỏi đây có phải Studio Đồng Xuân không?”
“Vâng đúng.” Vương Thanh Thanh vừa trả lời, vừa mời người bên ngoài vào.
Tôi và Đào Nhi không hẹn mà cùng đứng lên.
Người phụ nữ đi vào đại khái hơn 30 tuổi, mặc đồ công sở, đeo kính, thấy chúng tôi, hơi cúi đầu nói, “Xin chào, tôi họ Chúc, tôi thấy giới thiệu của các cô trên tạp chí 《Gia Trang》.”
“Chào cô, chào cô.”
Tôi và Đào Nhi vừa nghe, lập tức đi qua chào hỏi với cô ấy.
Sau khi trải qua hỏi han, biết được khái quát người phụ nữ này họ Chúc, định mở một phòng trà, vừa hay thấy tin của chúng tôi trên tạp chí, lại ở trên web chính thức của chúng tôi thấy cv của tôi và Đào Nhi, vì vậy qua Tết liền lập tức đến đây.
Tôi và Đào Nhi mời cô ấy vào phòng họp, Vương Thanh Thanh đưa cốc nước.
Chúng tôi liền bắt đầu bàn cụ thể công việc.
Tính ra, đấy hẳn là dự án chính thức đầu tiên sau khi studio của chúng tôi thành lập.
Chúng tôi nói chuyện trong chốc lát, Vương Thanh Thanh lại lần nữa đẩy cửa phòng họp, thò đầu vào, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, nói: “Tiểu Điệp, có người tìm cậu.”
“Tìm tôi?”
Ai sẽ đến đây tìm tôi?
Vương Thanh Thanh hơi cười gượng, gật đầu: “Thật là tìm cậu, cậu nhanh ra đi.”
Đào Nhi nói: “Cậu đi đi, tớ và cô Chúc nói tiếp là được.”
“Ok.”
Tôi đứng dậy ra ngoài, đem theo cả bụng nghi ngờ.
Khi tôi đi ra từ phòng họp, liền nhìn thấy nhiều hơn một người đàn ông đang ngồi trên sofa trong studio, người đàn ông mặc áo gió màu đen, ngồi vắt chân, đang giở xem tạp chí ở bên cạnh.
Anh ta tựa như không thấy tôi đi ra.
Tôi đang định quay người bỏ trốn, Vương Thanh Thanh ở bên đã lên tiếng trước, “Tổng giám đốc Lý, nhà thiết kế Sa đến rồi.”
Người ngồi trên sofa không ai khác, chính là Lý Hào Kiệt.
Người đàn ông nghe thấy tiếng, mới từ tốn bỏ tạp chí trên tay xuống, ngước mắt nhìn phòng họp phía sau tôi một cái, hỏi, “Em muốn nói chuyện ở đây, hay là nói trên xe?”
“Nói chuyện gì?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt.
Không biết vì sao, nhìn thấy Lý Hào Kiệt, lòng tôi nổi lên cảnh giác.
Trước đây mỗi lần tôi với anh ta gặp nhau, chuyện xảy ra đều là chuyện tôi không nên làm.
Chí ít là vị hôn thê của Lý Trọng Mạnh, thì không nên làm.
Lý Hào Kiệt ngước mắt nhìn phía phòng họp một cái, chậm rãi nói: “Bọn em có khách nhỉ, anh nghĩ, em hẳn là không muốn nói chuyện này ở đây đâu.”
Thái độ của anh ta ung dung.
Vị nữ sĩ họ Chúc hôm nay là vị khách chính thức đầu tiên từ lúc chúng tôi mở công ty đến giờ, lại còn là đơn đầu tiên trong năm nay, tôi không hy vọng nó thất bại.
Do dự chút, tôi nói: “Vậy ra bên ngoài nói chuyện đi.”
Là bên ngoài, không phải là trên xe.
Lý Hào Kiệt gật đầu, đứng dậy, hơi chỉnh đốn quần xong đi hướng ra cửa.
Anh đi đến vị trí cửa, đứng ổn xong quay đầu lại nhìn tôi, dường như là xác định xem tôi có đi theo anh ta không.
Hết cách, tôi chỉ có thể với lấy cái khoác bên cạnh đi ra ngoài.
Xe của Lý Hào Kiệt đậu ở ngay cửa.
Chiếc xe này trước đó tôi chưa từng thấy qua, từ chiều dài của cửa sổ có thể nhìn ra, chiếc xe này được tân trang lại.
Ở bên cạnh chỉ có một cái cửa.
Lý Hào Kiệt tiến lên trước, mở cửa xe ra, tôi đứng bên ngoài nhìn vào trong đối diện là một quầy rượu.
Xem ra vị trí ghế hẳn là ở phía chúng tôi.
Tôi đứng đó không nhúc nhích, chỉ hỏi anh ta, “Có chuyện gì, liền nói ở đây đi.”
Người đàn ông thấy tôi như vậy, đáy mắt lóe qua tia đau buồn, hỏi tôi, “Em cứ đề phòng anh vậy sao?”
Tôi dùng sức gật đầu.
Vẻ mặt Lý Hào Kiệt tràn đầy sự thất bại, từng bước đi về phía tôi, chất vấn mang theo vài phần chua sót, “Thế nào, thà rằng chú ta đối xử với em như thế, em cũng muốn đứng bên cạnh chú ta, sau đó đề phòng anh?”
Lời của anh, khiến lòng tôi như bị hung hăng xuyên qua.
Người anh ta nói là ai, tôi biết rõ.
Chỉ là, anh nói tôi như thế, chẳng lẽ là chuyện Tề Lam? Anh làm sao biết được?
Tôi cực kỳ nghi ngờ: “Anh đang nói cái gì?”
“Lại còn giả vờ?” Lý Hào Kiệt tiến lên mấy bước, đè thấp giọng, thẳng thắn vòng tôi vào trong lòng mình, cúi đầu chất vấn tôi: “Em thà nhìn chú ta lên giường với nữ giúp việc, cũng không phản kháng?”
Quả nhiên, Lý Hào Kiệt đã biết.
Tôi dùng tay đẩy người đàn ông, nghe anh ta nói vậy, cảm xúc của tôi vậy mà chằng hề có dao động.
Biểu cảm điềm nhiên: “Đó Là việc của chúng tôi.”
“Việc của bọn em?” Lý Hào Kiệt cúi đầu nhìn tôi: “Việc của em, chính là việc của anh! Chú ta dùng thủ đoạn ti bỉ để cướp em khỏi bên người anh, giờ lại không trân trọng, chuyện này liên quan đến anh!”
“...” Tim tôi hung hăng chấn động.
Lý Hào Kiệt đến tìm tôi, vậy mà là vì chuyện này.
Lúc này, tôi nghe thấy tiếng động từ hướng cửa phòng studio, tôi hơi liếc nhìn, thấy Vương Thanh Thanh đang thò đầu ra xem, hơi do dự liền nói: “Chúng ta lên xe rồi nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.