Thay Chị Lấy Chồng

Chương 361: Ở đây chúng tôi không có ai thăm bệnh




Tôi nhìn người gác cổng, nhất thời cảm thấy, nếu như lúc này Lý Trọng Mạnh cầm cái nghiên mực, cho dù giá nghiên mực kia cao hơn số tiền này vài trăm ngàn lần, gác cổng cũng không nhìn qua chút nào.
Gác cổng thu tiền, đếm hai ba lượt, mặt mày rạng rỡ nói với tôi: “Chờ một chút nhá.”
Nói rồi, đi vào trong gọi điện thoại.
Không đến hai phút, từ xa tôi đã thấy một y tá mặc áo khoác lông vũ chạy từ trong ra.
Y tá này tuổi tác đã lớn, có lẽ là hơn 40 tuổi.
Sau khi chạy ra, đánh giá chúng tôi, vẻ mặt không tình nguyện nói: “Theo tôi vào trong.”
Lúc này, chúng tôi ưu tiên tìm người trước, cũng không để ý mấy thứ này.
Chúng tôi đi theo y tá vào trong, tôi nhìn trái nhìn phải, cả bệnh viện chỉ có vài cái cây, không phải vì mùa đông lá cây thưa thớt, mà là thật sự chết héo hết rồi.
Cả bệnh viện không có chút sức sống nào.
Chúng tôi đi theo ý tá đến tòa nhà duy nhất ở đây.
Vừa bước vào, cả toàn nhà rất yên tĩnh, ngoài một y tá đứng giữa, hai lối đi bên cạnh đến đèn cũng không có, cả cửa sổ cũng không nốt.
Chỉ có cửa sổ cuối hành lang.
Cả bệnh viện trông có vẻ giống như nhà ma vậy.
Cả toàn nhà tràn ngập mùi thuốc khử trùng, bên trong còn lẫn một chút mùi lạ.
Y tá đưa chúng tôi vào trong phòng y tá, lấy một quyển sổ, hỏi: “Hai người đến nộp phí gia hạn cho ai?”
“Nộp phí gia hạn?” Tôi có chút nghi ngờ: “Chúng tôi đến thăm bệnh.”
Nghe thấy tôi nói hai chữ ‘thăm bệnh’, y tá lập tức ngẩng đầu, giống như nhìn thấy ma vậy: “Thăm bệnh?”
“Đúng vậy.”
Tôi gật đầu.
Lúc này, trong lòng đã dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Lẽ nào, ở đây không có ai thăm bệnh sao?
Y tá nghe thấy lời tôi nói, đột nhiên cười thành tiếng, sau đó, lại cúi đầu, nói bằng giọng rất lạnh lẽo: “Xin lỗi, bệnh viện chúng tôi không thể thăm bệnh.”
“Vì sao...”
“Chúng tôi nộp phí gia hạn cho Mưu Lan Tích.” Lý Trọng Mạnh ngắt lời tôi.
Y tá vừa nghe đến cái tên này, nâng mắt nhìn Lý Trọng Mạnh, lại nhìn qua tôi: “Bà ấy? Bà ấy không cần nộp phí nữa.”
“Vì sao không cần nộp phí nữa?”
Tôi lo lắng đứng dậy.
Là ý gì, lẽ nào mẹ tôi đã...
Nhưng rất nhanh, y tá đã nói: “Không phải bà ấy đã sớm có người nộp tiền tới năm 50 tuổi rồi sao?”
Tôi khẽ kéo Lý Trọng Mạnh, nghĩ tới phòng bệnh tối om om ở hai bên.
Bệnh viện tâm thần lớn như thế, chỉ thấy có một người y tá.
Ở đây có thể tốt sao?
Đang muốn nói, Lý Trọng Mạnh dường như hiểu ý của tôi, trực tiếp lấy điện thoại ra: “350 triệu, chúng tôi muốn gặp Mưu Lan Tích.”
“Hả?” Y tá ngây người.
Lý Trọng Mạnh nhắc lại: “Tôi chuyển khoản cho cô 350 triệu, chúng tôi muốn gặp Mưu Lan Tích một chút.”
Y tá bắt đầu có phản ứng trở lại, nhưng Lý Trọng Mạnh lại nói lần nữa, cô ta nhất thời phản ứng, lập tức gật đầu, lấy điện thoại bên cạnh, nhanh chóng đưa số tài khoản.
Lý Trọng Mạnh không nói hai lời, chuyển cho cô ta 350 triệu.
Y tá nhận được tiền, mắt mở to nhìn điện thoại, cẩn thận đếm số 0, xác định đúng 350 triệu, mặt mày nở hoa: “Tốt tốt tốt! Đi theo tôi!”
Cô ta vừa nói, liền bắt đầu lấy chìa khóa ở tủ phía sau.
Tôi thấy cô ta lấy một chùm khóa có hai chữ ‘tầng 5’, cất điện thoại vào trong túi, vẫy vẫy tay gọi chúng tôi.
Bệnh viện này chỉ có 5 tầng.
Cô ta dẫn chúng tôi vào thang máy, cái thang máy này, là loại rất cũ rồi, thời gian đóng mở cửa chỉ có 10 giây, lúc lên xuống tạp âm cũng rất lớn.
Lên đến tầng 5, đại khái mất gần 1 phút.
Trong thang máy, y tá bắt đầu nói, “Các người có quan hệ gì với Mưu Lan Tích?”
“Bà ấy ở đây thế nào?” Lý Trọng Mạnh không trả lời, hỏi lại cô ta.
“Thế nào?” Y tá không tự nhiên cười cười: “Trước khi các người đến, lẽ nào không hiểu chỗ chúng tôi sao? Đã gửi đến đây, còn hỏi thế nào, cũng là mong được sống mà thôi.”
“...”
Lúc này, thang máy đã đi tới tầng 5.
Ba người chúng tôi ra khỏi thang máy, tầng 5 còn tối hơn một chút so với tầng 1 và tầng 2, chỉ là ở giữa có một ngọn đèn sáng, còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường.
Y tá dẫn chúng tôi đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Nói thật lòng, các người là người đầu tiên đến thăm bệnh, người bình thường đưa bệnh nhân tới đây, coi như là tốt lắm rồi, không nỡ giết bọn họ, lại cảm thấy bọn họ quá phiền toái, vì thế liền đưa tới đây, trả chút tiền, mong cho trong lòng thanh thản.”
Nghe y tá nói như vậy, lòng tôi lại càng khó chịu.
Tầng 5 cũng rất yên tĩnh.
Tôi thấy, trên cửa mỗi phòng bệnh đều có cửa sổ nhỏ, cửa sổ này rất cao, người lùn thấp như tôi nhìn không rõ bên trong.
Thế nhưng, Lý Trọng Mạnh cao ráo, anh ta nhìn trái nhìn phải, mày nhíu chặt lại, sắc mặt cực kì ngưng trọng.
Anh ta như vậy, tôi lại càng lo lắng.
Khi chúng tôi đi vào trông, đột nhiên có tiếng ‘ầm’ một cái.
Tôi bị dọa trốn ra phía sau, nhìn qua cánh cửa phát ra âm thanh đó, phát hiện trên cửa sổ phía trên dán chặt một khuôn mặt.
Khuôn mặt đó vừa đen vừa bẩn, hơn nữa gầy khô.
Đôi mắt mông lung mơ hồ, trên miệng treo một nụ cười dữ tợn đáng sợ.
Lý Trọng Mạnh nhanh chóng ôm tôi vào lòng, nói nhỏ bên tai tôi: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Lòng tôi lúc này mới dịu đi một chút.
Y tá ngược lại quen rồi, an ủi tôi: “Đừng lo lắng, bệnh của Mưu Lan Tích nhẹ hơn bọn họ, xem qua, chính là số khổ a, vì thế, bình thường y tá trực chúng tôi đều cố hết sức cho bà ấy thức ăn ngon một chút.”
“Cảm ơn.” Nghe y tá nói như vậy, tôi bất giác cảm ơn.
Nghe tôi nói cảm ơn, y tá quay đầu, kì lạ nhìn tôi: “Cô và Mưu Lan Tích có quan hệ gì?”
Tôi không nói gì.
Y tá tùy tiện nói một câu: “Không phải bà ấy là mẹ cô chứ?”
“Phải, tôi cũng vừa mới biết.” Tôi gật gật đầu.
Nghe thấy điều này, y tá đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía tôi: “Bà ấy là mẹ cô?”
Biểu cảm trên mặt y tá có vài phần ngạc nhiên.
Tôi nhìn cô ta: “Phải, sao vậy?”
“Không có gì, cô vào đó đừng nói mình là con gái bà ấy, ở đây bà ấy có con gái, cô vào thì sẽ hiểu.” Y tá lắc lắc đầu, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Phòng bệnh của mẹ tôi nằm tận tít trong cùng.
Chúng tôi đi một hồi, cuối cùng cũng tới.
Đứng ở cửa, tôi yên lặng nghe động tĩnh bên trong.
Im lặng.
Âm thanh gì cũng không có.
Y tá tìm chìa khóa một lúc, đi mở cửa.
Tôi nhìn chìa khóa khẽ xoay, trong lòng cực kì căng thẳng, loại cảm xúc này, so với lúc tôi tra kết quả thi đại học còn căng thẳng hơn.
Chìa khóa xoay 3 vòng, cuối cùng, cửa cũng mở rồi.
Một giây khi cửa mở ra, tôi cuối cùng cũng biết mùi lạ lẫn trong mùi thuốc khử trùng là gì rồi, là mùi thối.
Khe cửa phả ra một mùi thối đến buồn nôn.
Tôi chỉ cảm thấy dạ dày cuộn trào, suýt chút nữa nôn ra.
Y tá nhìn qua tôi: “Nhịn một chút.”
Lúc này, tôi nghe thấy bên trong truyền tới một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng, “Nhỏ tiếng chút, Khanh Khanh và Minh Minh đang ngủ, đừng làm ồn khiến chúng tỉnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.