Thay Chị Lấy Chồng

Chương 342: Bản phóng to và bản thu nhỏ




Lý Trọng Mạnh vốn muốn ngăn lại, nhưng không ngăn được.
Vốn dĩ, Thiểm Thiểm ở trong lòng Lý Trọng Mạnh thì không thấy gì, nhưng khi ở trong lòng Lý Hào Kiệt, khuôn mặt hai người cùng nhìn về một hướng.
Rất nhanh có thể phát hiện ra, đây chính là bản phóng to và bản thu nhỏ.
Khách khứa xung quanh đều túm tụ lại.
Nhìn Lý Hào Kiệt và Thiểm Thiểm, ai cũng không nói gì.
Nhưng trong lòng ai cũng có tính toán và suy đoán.
“Chú ơi, chú tên là gì?” Thiểm Thiểm thân thiết ôm lấy cổ Lý Hào Kiệt.
Bộ dáng này, dường như còn ôm chặt hơn vừa nãy ôm Lý Trọng Mạnh.
“Thiển Thiểm, con nên gọi là anh.”
Lý Hào Kiệt còn chưa trả lời, một bên, Lý Trọng Mạnh đã mở lời trước.
Chính xác, theo bối phận, Lý Hào Kiệt là anh của Thiểm Thiểm.
Thiểm Thiểm vừa nghe, cặp mày ngắn cũng nhíu lại, chu miệng nói: “Tại sao? Làm gì có anh nào già như thế này?”
Lúc nói, nó còn ôm chặt cánh tay Lý Hào Kiệt.
Dáng vẻ dường như sợ Lý Trọng Mạnh sẽ ôm nó đi mất.
Cảnh tượng này thật khó xử, so với vừa rồi rõ ràng chỉ hơn chứ không kém.
Lúc này, đôi mắt của Lý Nam Hào luôn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Thiểm Thiểm, dường như biết mình có đứa cháu trai, hay là chắt trai, ông đã kiềm chế không được nữa rồi.
Ông mở rộng hai cánh tay, nói với Thiểm Thiểm: “Con là Thiểm Thiểm đúng không? Đến đây, đến ông nội ôm một chút.”
Tôi vốn cho rằng Thiểm Thiểm sẽ không đồng ý, đang định khuyên nó, lại không ngờ rằng, Thiểm Thiểm đáp lại:”Vâng!”
Sau đó dang rộng tay, trực tiếp xoay người về phía Lý Nam Hào, muốn ôm một chút.
“Ba, cẩn thận.” Lý Trọng Mạnh có chút lo lắng, lại gần, muốn kéo lấy Thiểm Thiểm.
Dù sao Lý Nam Hào đã hơn 80 tuổi rồi, đừng thấy Thiểm Thiểm không cao, nhưng thịt lại rất chắc, đã nặng gần 20 cân rồi.
“Không sao.” Vẻ mặt Lý Nam Hào tự tin, trực tiếp đón lấy Thiểm Thiểm vào lòng mình.
Ông thực ra cũng sợ không ôm được Thiểm Thiểm, bước về trước một bước, đứng vào chỗ có thể đỡ được Thiểm Thiểm ngay.
Thiểm Thiểm ở trong lòng Lý Nam Hào, chớp chớp mắt, giọng ngọt ngào hỏi: “Ông nội, con nặng không? Nếu ông mệt rồi thì nhớ thả con xuống.”
“Không nặng.” Lý Nam Hào dường như không ngờ đứa trẻ này có thể hiểu chuyện như thế.
Lúc nói chuyện, cười đến mặt mày rạng rỡ.
Hơn nữa lúc này, Lý Nam Hào còn cười haha nói: “Tốt, không sợ người lạ, chỉ cần là người nhà ta, ai ôm cũng được.”
Nghe qua chỉ là tùy tiện mà nói, nhưng lại giải tỏa sự khó xử khi Lý Hào Kiệt ôm Thiểm Thiểm vừa rồi.
Lúc này, Thiểm Thiểm dựa khuôn mặt nhỏ đầy thịt của mình lại gần bên mặt Lý Nam Hào, “chụt” một cái, hôn lên mặt ông.
Lý Nam Hào khẽ ngây người, lập tức thoải mái cười to.
Tôi đứng một bên nhìn, thầm có chút lo lắng.
Con trai của mình, tôi rất hiểu.
Thiểm Thiểm làm như vậy, khẳng định là có mục đích.
Quả nhiên, Thiểm Thiểm mở to đôi mắt vô tội, nhìn Lý Nam Hào, nói: “Ông nội, có thể không cần bảo chú này đi được không, con cũng thích chú.”
Người nó nói, là Lý Hào Kiệt.
Lúc này, Lý Nam Hào đã cực kì thích Thiểm Thiểm, nó nói gì, đương nhiên sẽ là như thế.
Lý Nam Hào không ngừng gật đầu: “Được, hôm nay ngày tốt thế này, mọi người đều ở đây.”
Tôi không nhịn được nhìn về phía Lý Hào Kiệt, đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn Thiểm Thiểm, trong mắt mang chút tình cảm phức tạp.
“Cảm ơn ông nội!” Thiểm Thiểm nghe vậy, miệng nhỏ lập tức cười rộ lên.
Lại “chụt chụt” hôn lên mặt Lý Nam Hào.
Lý Nam Hào càng cười vui vẻ hơn, ôm nó nói: “Đi, ông nội đưa con đi ăn đồ ăn ngon.”
Khi tôi chăm chú nhìn Thiểm Thiểm, ánh mắt cũng lướt qua Lý Hào Kiệt.
Ánh mắt của anh cũng nhìn theo Thiểm Thiểm, ý cười nơi đáy mắt rất rõ ràng, khóe miệng cũng vô tình kéo lên một độ cong vừa đẹp.
Cả người đứng ở đó, đẹp trai chói lóa.
“Đi thôi.” Khi tôi nhìn Lý Hào Kiệt, Lý Trọng Mạnh đi tới, kéo lấy bàn tay tôi.
Sau khi anh ta kéo lấy tay tôi, rõ ràng rất dùng lực, bàn tay tôi bị tay anh nắm chặt, rất nhanh liền có chút tê tê.
Tôi hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.
Chỉ là đi theo bước chân anh, lướt qua Lý Hào Kiệt.
Mấy người chúng tôi đi theo Lý Nam Hào vào sảnh tiệc, ngồi xuống bàn phía trong cùng.
Sau khi ông ngồi xuống, tất cả khách khứa đều bắt đầu tự mình tìm chỗ ngồi.
Cả phòng tiệc rộng lớn, vừa rồi mọi người đều đứng, tôi nhìn thấy bao nhiêu là bàn, vốn cho rằng không nhiều thì ít sẽ thừa ra vài chỗ.
Nhưng khi mọi người đều ngồi xuống, tôi mới phát hiện, vậy mà không hề vắng ai.
Ghế trẻ em của Thiểm Thiểm đặt bên cạnh Lý Nam Hào, sau khi Thiểm Thiểm ngồi lên, có vài người giúp việc giúp trông coi nó.
Lúc này, Lý Thục Bạch, còn có Lý Trọng Khánh và Lưu Thục Huệ cũng tới rồi.
Tôi và Lý Trọng Mạnh nghe theo sự sắp xếp của MC, đi lên sân khấu.
Dù sao là tiệc đính hôn của chúng tôi, chúng tôi mới là nhân vật chính.
MC nói đại khái với mọi người về quá trình quen biết của chúng tôi, khi hai người đứng trên sân khấu, đèn trong cả sảnh tiệc đều tối đi, chỉ còn lại chùm đèn chiết trên sân khấu.
Tôi và Lý Trọng Mạnh đứng ở đó, nghe MC đọc lời dẫn được chuẩn bị chuyên dành cho nghi thức đính hôn.
Chúng tôi trao nhẫn cho nhau.
Sau đó, rót rượu lên tháp rượu.
Cắt bánh đính hôn.
Tất cả đều theo kế hoạch đã chuẩn bị trước.
Không có bất kì tâm ý gì.
Nhưng cũng không có sai sót.
Trước tiệc đính hôn, sự xuất hiện của Lý Hào Kiệt chính là một khúc nhạc đệm, chỉ là làm tâm trạng của tôi không thoải mái một chút.
Sau đó, tất cả lại quay lại bình thường.
Khi mọi nghi thức kết thúc, MC mời một vài ngôi sao ca nhạc, nhóm nhạc sôi nổi lên sân khấu biểu diễn.
Tôi và Lý Trọng Mạnh đi xuống dưới, tôi nhìn thấy Thiểm Thiểm ngồi trên ghế trẻ em, nói chuyện vui vẻ cùng Lý Nam Hào.
Tuổi tác hai người rõ ràng chênh lệch đến mấy chục lần, nhưng lại có thể nói chuyện được với nhau như vậy.
Lý Nam Hào nghe nó nói, không ngừng haha cười lớn.
Xuống sân khấu, tôi lại cùng Lý Trọng Mạnh chuẩn bị đi chúc rượu quan khách, ly đầu tiên, đương nhiên là mời bàn của nhà họ Lý.
Trên bàn này không có người ngoài, đều là mấy người nhà họ Lý, Lý Hào Kiệt cũng ngồi ở đây.
Khi chúng tôi chúc rượu, Lý Nam Hào mới bớt chút thời gian nói chuyện với Thiểm Thiểm, cầm ly rượu trước mặt lên, đứng dậy.
Ông vừa đứng, người nhà họ Lý xung quanh cũng đều đứng lên theo.
Lý Nam Hào nhìn Lý Trọng Mạnh, nói: “Cậu ba à, chuyện của con, luôn là chuyện hàng đầu trong lòng ba, giờ con cuối cùng cũng kết hôn rồi, ba cũng coi như đã yên tâm, chờ con và tiểu Điệp chính thức kết hôn, ba cũng coi như có thể đi gặp mẹ con rồi.”
“Ba, người đừng nói lung tung, ba sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Lý Trọng Mạnh nói.
Lý Nam Hào khua khua tay, lại nhìn về phía tôi: “Tiểu Điệp, ba giao cậu ba cho con, nó từ nhỏ đã không được yêu thương nhiều, vì thế, ba hi vọng con có thể yêu nó nhiều một chút, dùng tình yêu, đắp đầy những khoảng trống trong trái tim nó.” Ông nói xong, ngừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Ông già này, ở đây, cảm ơn con.”
Lý Nam Hào nói, kéo lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy ý khẩn cầu.
Lúc này tôi có chút không biết làm sao, tôi biết, tôi không thể yêu anh ấy, nhưng giây phút này, tôi lại không thể từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.