Thay Chị Lấy Chồng

Chương 298: Lần kết hôn cuối cùng trong đời




“Ồ.” Tôi không nói gì nữa.
Cho dù lý do này có trăm ngàn lỗ hổng, nhưng tôi không muốn chọc thủng.
Tra hỏi đến cùng chẳng có điểm tốt nào đối với tôi.
Người đàn ông thấy tôi không hỏi tiếp thì lại nói: “Không phải em bảo dạo này cùng bạn làm thiết kế sao? Sau lại đi gặp cô ta?”
“Em đã đăng ký rồi, đề thi thì hai hôm nữa mới có, thế nên em mới dành thời gian hẹn nhà thiết kế Mộc bàn chuyện váy cưới.” Tôi rũ mắt nói: “Dù sao đây cũng là lần kết hôn cuối cùng trong đời của em, em phải cẩn thận chuyện áo cưới.”
Giờ tôi nói như vậy chỉ là hy vọng Lý Trọng Mạnh vui vẻ.
Người đàn ông nghe tôi nói thế thì dường như tâm trạng cũng khá hơn nhiều.
Buổi chiều anh đưa tôi đến gặp Tô Ngọc Nhiên bàn bạc về vụ án của Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương, dù sao đã qua vài tháng rồi, phiên tòa sắp được mở.
Đối với chuyện này, thái độ của tôi rất kiên quyết.
Cho dù phán quyết như thế nào tôi cũng sẽ không hỏi tới.
- ---
Còn một hôm nữa là đến ngày cuộc thi thiết kế kia ra đề.
Tôi chuyển máy tính của mình đến phòng làm việc của Đào Nhi, sau đó lấy các loại dụng cụ thiết kế ra, chuẩn bị chiến đấu một trận.
Làm xong hết thảy, tôi đi pha một ly cà phê.
Vừa mới uống một ngụm đã nghe Đào Nhi ở đằng sau hỏi: “Tiểu Điệp, lần này thời gian thiết kế là 30 ngày, thời gian eo hẹp, nếu không thể xác định phương án ngay trong một lần thì muốn đảm bảo tiến độ sẽ phải tăng ca, con trai cô thì phải làm sao? Có ổn không?”
Nghe cô ấy nói vậy tôi cũng ngẩn ra.
Khoảng thời gian này tôi làm việc vào ban ngày, buổi tối thì ở bên Thiểm Thiểm.
Nhưng Đào Nhi vừa nói như vậy tôi mới nhận ra là không ổn.
Nếu như không xảy ra những chuyện gần đây, tôi nhất định sẽ giao Thiểm Thiểm cho Lý Trọng Mạnh, nhưng bây giờ tôi lại không yên tâm.
Tuy anh không đến mức làm hại Thiểm Thiểm, nhưng mà...
“Hay là cô đưa con trai đến nhà tôi đi, nhà tôi có giúp việc, một hay hai đứa mà chẳng phải trông như nhau.” Đào Nhi đề nghị.
“Như vậy sao được.” Tôi cười.
Chủ yếu là nếu như tôi tránh Lý Trọng Mạnh mà đưa Thiểm Thiểm đến chỗ Đào Nhi thì anh ấy sẽ nghi ngờ.
Vấn đề này thật sự đã làm khó tôi.
Buổi tối, tôi và Lý Trọng Mạnh cùng đón Thiểm Thiểm về nhà. Ăn cơm xong, Thiểm Thiểm đã ngủ rồi, Lý Trọng Mạnh đến bệnh viện trực đêm, một mình tôi ở nhà.
Lúc đang xoắn xuýt không biết nên làm thế nào thì điện thoại reo vang, là số máy của Mưu Đạo Sinh.
Tôi nghe điện thoại, ông ấy hỏi tôi: “Chuyện của mẹ cô thế nào rồi?”
Ông ấy vừa hỏi tôi mới nhớ, sau khi trở về lại bận chuyện nọ chuyện kia, tôi đã hoàn toàn vứt chuyện này lên chín tầng mây rồi.
Đến cả Lý Trọng Mạnh tôi cũng chưa hỏi.
Tôi nói thật với Mưu Đạo Sinh, ông ấy nghe xong cũng không trách tôi, chỉ nói: “Thôi vậy, ngày mai tôi qua đó, rồi cô giúp tôi in bức tranh này ra, tôi sẽ hỏi xem trong giới chúng ta có ai quen biết không.”
“Ngày mai thầy qua đây ạ?”
Nghe Mưu Đạo Sinh bảo muốn qua đây, tôi cảm thấy mọi vấn đề trước mắt đều được giải quyết ngon lành!
Mưu Đạo Sinh không biết vấn đề tôi đang gặp, lại mất hứng hỏi: “Sao? Không hoan nghênh à?”
“Hoan nghênh!” Tôi kích động kêu lên rồi nói với ông chuyện tôi tham gia cuộc thi thiết kế, không rảnh chăm sóc cho Thiểm Thiểm.
Mưu Đạo Sinh nghe vậy thì hỏi: “Vậy sao không giao cho Lý Trọng Mạnh, tôi ra ngoài dẫn Thiểm Thiểm theo cũng không tiện.”
“Anh ấy...” Nhắc đến Lý Trọng Mạnh, tôi hơi ngập ngừng rồi hỏi Mưu Đạo Sinh: “Thầy ơi, thầy thấy Lý Trọng Mạnh là người như thế nào?”
“Hửm? Hai đứa cãi nhau à?”
“Không ạ.” Tôi lắc đầu: “Gần đây xảy ra một vài chuyện, tôi cảm thấy con người Lý Trọng Mạnh...”
Nói đến đó tôi cũng không biết nói tiếp thế nào.
Ở đầu dây bên kia, Mưu Đạo Sinh thở dài: “Tôi biết cô muốn nói gì, tôi chỉ muốn nói, nếu một người khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà lại làm ra núi vàng núi bạc, thì ngoài sự nhạy bén và đầu óc thông minh ra, chắc chắn còn có thứ khác.”
“Ý của thầy là...”
“Cô đừng quan tâm nhiều đến chuyện kinh doanh, cậu ta làm một vài chuyện cũng có thể là do tình thế ép buộc, chỉ cần cậu ta đối tốt với cô là được rồi.” Mưu Đạo Sinh hiểu sự lo lắng của tôi, ông nói: “Được rồi, ngày mai tôi giúp cô trông Thiểm Thiểm trước, thế nhưng cuộc thi lần này cô mà không nhận được giải thì về sau đừng có gọi tôi là thầy!”
“Vâng! Nhất định mà!”
Đi theo Mưu Đạo Sinh mấy năm nay, nếu nói những chuyện khác thì tôi còn có thể không tự tin, nhưng với cuộc thi kiểu này thì tôi vẫn có vài phần nắm chắc.
Đêm đó tôi dùng máy quét bức tranh Mưu Đạo Sinh vẽ mẹ mình, thu nhỏ lại rồi gửi cho Mưu Đạo Sinh.
Ngày hôm sau, tôi đi đón Mưu Đạo Sinh, đưa chìa khóa nhà cho ông và nói địa chỉ nhà trẻ của Thiểm Thiểm rồi mới đến phòng làm việc của Đào Nhi.
Lúc tôi đến thì đề thi đã được công bố.
Lần này đề chỉ có 4 chữ: Quyền quý giàu sang.
Bốn chữ rất hợp với chủ đề cuộc thi này - cuộc thi thiết kế nội thất cao cấp.
Cả tôi và Đào Nhi đều có nhiều không gian phát huy.
Vốn tôi cho rằng Đào Nhi cũng sẽ thiết kế theo phong cách truyền thống, nhưng cô ấy lại lựa chọn phong cách hiện đại.
Trong vòng 30 ngày, tôi và Đào Nhi gần như đều ở trong phòng làm viện, có đôi khi linh cảm tới đột ngột, thế là dứt khoát ở đây luôn.
Cứ như vậy, chúng tôi đã hoàn thành và nộp tác phẩm trước hạn một ngày.
Sau đó hai người ai về nhà nấy, tôi ngủ hơn mười tiếng mới tỉnh lại.
Lúc mở mắt ra đã là 10 giờ trưa.
Bởi vì là cuối tuần nên khi tỉnh lại tôi đã thấy Thiểm Thiểm ở nhà, thằng bé thấy tôi ra khỏi phòng ngủ mà không thay quần áo thì mắt sáng lên: “Hôm nay mẹ không phải đi làm sao?”
“Ừ.” Tôi gật đầu, nhìn Thiểm Thiểm mà nhất thời ngẩn ngơ. Cảm giác dường như đã mấy tuần rồi không gặp thằng bé.
Thiểm Thiểm ôm chân tôi nói: “Mẹ ơi, vậy hôm nay mẹ cùng con đến bảo tàng khủng long được không?”
“Được! Vậy đợi mẹ thay quần áo đã.” Tôi đồng ý không chút do dự. Dù sao tôi cũng đã một tháng không ở bên nó nên có hơi áy náy.
Mưu Đạo Sinh đang ở trong phòng khách chơi điện tử, nghe tôi muốn đến bảo tàng khủng long thì nói: “Cô rảnh rồi thì đi cùng Thiểm Thiểm đi, tôi không đi nữa, muốn ở nhà phá đảo mấy màn này.”
Tôi thấy vẻ nghiêm túc của Mưu Đạo Sinh thì bất giác cau mày.
Đã là người cao tuổi rồi, bình thường người khác đều đi dạo công viên tập thái cực quyền, làm gì có ai lại ở nhà chơi điện tử giống ông ấy chứ.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ đành hỏi: “Vậy buổi trưa thầy ăn gì? Có cần tôi gọi ship đồ ăn không?”
“Không cần đâu, tôi tự gọi được.” Mưu Đạo Sinh nhìn tôi, nhất quyết không thừa nhận mình già: “Tôi đâu phải ông già, vẫn biết dùng điện thoại đấy.”
“Vâng vâng vâng, thầy sành điệu nhất!”
Tôi vào phòng thay quần áo, lúc đi ra lại phát hiện trong phòng có thêm một người.
Là Lý Trọng Mạnh.
Thiểm Thiểm kéo tay anh ấy, nói: “Mẹ ơi, chú Lý bảo sẽ lái xe đưa chúng ta đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.