Thay Chị Lấy Chồng

Chương 253: Giữa chúng ta chỉ là quan hệ công việc




Tôi biết, tôi luôn biết Lý Trọng Mạnh sẽ là người chồng tốt, người ba tốt.
Nhưng...
“Anh là sự lựa chọn tốt nhất của em, chỉ là...” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, chần chờ một chút mới nói: “Anh tốt như vậy, em muốn hoàn toàn buông bỏ mới có thể đón nhận anh, nếu không... sẽ không công bằng với anh.”
Người đàn ông mang kính mắt viền trong suốt, biểu cảm dịu dàng như trước, nghe lời tôi nói, khóe môi anh ấy nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Tựa như không hề cảm thấy bất ngờ với những lời tôi nói.
Người đàn ông chìa tay cầm tay tôi, nhiệt độ ấm áp xuyên qua lòng bàn tay truyền đến cho tôi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh không ép em phải đặt anh ở vị trí đầu tiên, chỉ cần ở bên em là tốt rồi, em cũng không cần phải khiến bản thân quá áp lực.”
“Anh cứ luôn như vậy, vì thế em mới muốn đặt anh ở vị trí đầu tiên.”
Tôi nói với Lý Trọng Mạnh.
Tôi đã không còn là trẻ con nữa, năm nay cũng đã qua tuổi ba mươi rồi.
Sao lại không hiểu rõ chuyện phải trao tình cảm cho người xứng đáng chứ?
...
Truyện được mua bản quyền up trên
Từ ngày hôm đó, Lý Hào Kiệt thực sự không còn liên lạc với tôi nữa.
Mãi cho đến một tuần sau, tôi vừa mới họp xong cuộc họp buổi sáng với mấy người Lưu Huy, định đến chỗ làm việc của mình tiếp tục thiết kế.
Bởi vì tôi chỉ phụ trách dự án này, cộng thêm phòng làm việc của viện thiết kế Vĩnh An eo hẹp.
Cuối cùng chỉ dành ra một khu vực nhỏ cho tôi, cũng không cho tôi phòng làm việc riêng.
Chuyện này nhiều lúc thực ra cũng không sao cả, có điều lúc nhiều người thì tôi không thể tập trung.
Khi tôi cầm tài liệu cuộc họp đến cửa phòng làm việc, tôi nhìn thấy vài nhà thiết kế đang đứng trước cửa nhìn vào phòng làm việc bàn tán xôn xao.
“Sao vậy?”
Tôi đi tới, cũng nhìn về phía phòng làm việc.
Lại thấy có một người ngồi trước máy tính của tôi!
Lý Hào Kiệt!
Tại sao anh lại ở đây?
Bộ dạng này rõ ràng là đang chờ tôi!
Tôi không đến, anh chắc chắn sẽ không đi.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể kiên trì đi tới, đứng trước bàn làm việc của mình, hỏi Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, tìm tôi có việc gì sao?”
Lý Hào Kiệt nhìn chung quanh một chút, ngẩng đầu: “Cô làm thiết kế ở đây sao?”
Biểu cảm của người đàn ông ấy đã không mang cảm xúc khác như trước đây, biểu cảm lúc nói chuyện là dáng vẻ đang làm việc công.
Lòng tôi yên tâm hơn một chút, gật đầu: “Vâng.”
Người đàn ông gật đầu, đứng lên, hai tay đút trong túi, nói: “Tôi chuẩn bị cho cô một studio tạm thời, hai tầng, tầng trên có thể ở, tầng dưới có thể làm việc, trong thời gian làm việc ở dự án này, cô có thể ở đó.”
“Không cần đâu, tổng giám đốc Lý.” Tôi lập tức từ chối ngay.
Lý Hào Kiệt đang bước ra ngoài, nghe tôi từ chối cũng không cảm thấy bất ngờ, đứng lại nói với tôi: “Club này rất quan trọng với tôi, cô là nhà thiết kế, là bước quan trọng nhất, là sự bảo đảm cho thành công của dự án, vì dự án, cô xứng đáng có đãi ngộ như vậy.”
“Tổng giám đốc Lý, tôi ở đây cũng được...”
“OK, vậy những người này ra ngoài hết, để cô một mình một phòng làm việc.”
Tôi vừa muốn từ chối, lời nói của Lý Hào Kiệt lập tức nén lời tôi muốn nói xuống.
Viện thiết kế kiến trúc vườn tược Vĩnh An nằm khá gần trung tâm thành phố Vĩnh An.
Đồng thời cũng khá cũ kỹ, diện tích cũng không lớn.
Nếu như đuổi những nhà thiết kế kia ra ngoài thì chắc chắn họ không có chỗ ở.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy thì cứ để tôi đi.”
Tôi thu dọn đồ đạc, Lý Hào Kiệt gọi người của anh mang tài liệu và máy tính của tôi đi.
Sau hai giờ, từ viện thiết kế kiến trúc vườn tược Vĩnh An, tôi đến studio Lý Hào Kiệt chuẩn bị cho tôi.
Studio này rất tuyệt, là một ngôi nhà hai tầng bên cạnh công viên Vĩnh An.
Diện tích không lớn, nhưng lấy ánh sáng tốt.
Tầng một đặt hai chiếc bàn thật to.
Nói thật, so với những bàn làm việc loại nhỏ, tôi thích bàn làm việc lớn hơn.
Có thể bày ra tất cả tài liệu, hình ảnh, cần gì là có thể tìm thấy ngay, cũng không sợ đồ đạc rơi xuống đất.
Bên cạnh có một căn phòng tách biệt, bên trong có một chiếc bàn hình tròn.
Vừa nhìn chính là phòng họp.
Nói thật, nơi đây quả thực quá tuyệt vời!
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy, muốn che giấu sự yêu thích trong lòng cũng không giấu được!
“Thích không?” Phía sau, Lý Hào Kiệt hỏi tôi.
Xe của vệ sĩ của anh cũng đã đến, mang máy tính của tôi vào, hỏi: “Máy tính để ở đâu ạ?”
“Ở đây đi.”
Tôi chỉ vào chiếc bàn thật to, nói.
Đợi trả lời vệ sĩ xong, tôi quay lại nói với Lý Hào Kiệt: “Thích, vô cùng cảm ơn tổng giám đốc Lý đã cung cấp cho tôi nơi này.”
“Ừ.” Lý Hào Kiệt gật đầu, nhìn về phía tôi, đôi mắt đen nhánh sáng rõ, sau khi vệ sĩ đặt máy tính xuống rồi rời đi, người đàn ông ấy mới hỏi tôi: “Đây là bồi thường chuyện hôm đó, em hài lòng là tốt rồi.”
Bồi thường?
Tôi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh nhớ tới chuyện hôm đó ở nhà Lý Trọng Mạnh.
Gương mặt chớp mắt có chút nóng lên, tôi đi đến chỗ máy tính, vừa cài đặt máy tính vừa nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Lý đã hao tâm tổn trí, những việc còn lại giao cho tôi là được rồi, anh cứ đi làm việc đi.”
“Ở cùng em thêm một lúc nữa cũng không sao.”
Lý Hào Kiệt nói rồi đi tới khu giải khát, ở đó có một máy pha cà phê.
Người đàn ông pha cà phê, sau đó lấy một chiếc cốc đen trong ngăn kéo rót cà phê, uống một ngụm.
Tôi nhìn cốc cà phê người đàn ông ấy đang cầm, không khỏi hỏi: “Đó là cốc của anh?”
Theo tôi được biết, Lý Hào Kiệt chắc chắn sẽ không tùy ý lấy cốc để sử dụng.
“Ừ.” Người đàn ông nâng chiếc cốc trên tay: “Đây là của anh, nhớ kỹ đừng để người khác dùng.”
“Tổng giám đốc Lý, tôi cảm thấy anh không cần phải lấy một chiếc cốc riêng để ở chỗ tôi, dù sao chắc anh cũng sẽ không có nhiều cơ hội đến chỗ của tôi.”
Trong lòng tôi có chút hoang mang.
Lý Hào Kiệt làm chuyện này, chẳng lẽ là về sau muốn đến thường xuyên?
Tôi đột nhiên ý thức được, studio này, nếu như là tôi sử dụng thì bình thường có thể chỉ có một mình tôi!
Việc này...
“Thỉnh thoảng anh sẽ tới xem công việc của em.” Lý Hào Kiệt đương nhiên có thể đọc hiểu tâm tư của tôi: “Có điều em yên tâm, chuyện lần trước, sẽ không xảy ra nữa, giữa chúng ta chỉ có quan hệ công việc.”
Người đàn ông nói mấy chữ cuối cùng rất chậm.
Tựa như đang nhấn mạnh.
“Ừ.”
Lý Hào Kiệt đã nói như vậy, tôi nói thêm gì nữa cũng không thích hợp.
Khi tôi đang cài đặt máy tính, thu dọn đồ đạc, người đàn ông ấy đến hỏi tôi: “Có cần anh giúp một tay không?”
“Không cần, tôi tự làm được rồi.”
Tôi vừa nói vừa thành thục cắm máy tính vào.
Khởi động máy.
Khi màn hình máy tính sáng lên, tôi lại chuyển những tài liệu khác tới.
Lý Hào Kiệt nhìn thấy tôi làm những việc này, đột nhiên lên tiếng: “Kể từ khi nào mà việc gì em cũng có thể làm tốt như vậy?”
Tôi sửng sốt.
Quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông cực kỳ bình thản, tôi không đọc ra được chút thông tin nào, cũng không biết rốt cuộc anh có ý gì.
Sợ anh đang bẫy tôi, tôi suy nghĩ một chút mới trả lời: “Từ nhỏ đã như vậy rồi, từ nhỏ ba mẹ đã dạy tôi, bất cứ chuyện gì đều phải dựa vào chính mình, dù sao mình sẽ không rời bỏ mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.