Thay Chị Lấy Chồng

Chương 240: Báo cảnh sát




Tôi chen vào giữa đám người thì nhìn thấy Mưu Đạo Sinh. Ông ta mặc bộ quần áo phong cách Casual, bên ngoài khoác chiếc áo sợi mỏng rộng thùng thình. Lúc này, ông ấy đang cãi nhau với một gã ăn mày quỳ trên đất nhìn có vẻ rất đáng thương. 
Vẻ mặt người kia ai oán, "Người này sao lại thế chứ. Tôi chỉ hỏi ông có tiền hay không thôi, ông không cho tôi thì thôi. Hơn nữa, tôi thật sự là người tàn tật." 
"Cậu là người tàn tật? Tàn tật mà giống như cậu vầy à?" 
Mưu Đạo Sinh nói xong lập tức vươn tay ra muốn kéo gã ăn xin dậy. 
Đến chùa miếu đều là người lương thiện, mọi người nhìn thấy Mưu Đạo Sinh như vậy, hò vào chỉ trích ông ta. 
"Ông nhìn mình xem, cũng một bó tuổi rồi, sao còn làm như thế." 
"Đúng thế đó, cậu ta là người tàn tật có thể làm được gì chứ?" 
"Ông thật quá đáng, không cho tiền thì thôi còn ức hiếp người ta." 
Tôi nhìn qua đó, hai ống tay áo của gã ăn mày kia trống không, xem ra là người không có tay. 
Mưu Đạo Sinh muốn kéo gã dậy, gã bèn tách xa khỏi Mưu Đạo Sinh. 
"Thầy Mưu." Tôi vội chạy tới, "Thầy đang làm gì vậy ạ?" 
Mưu Đạo Sinh nhìn thấy tôi, khuôn mặt lập tức vẻ ngạc nhiên đầy mừng rỡ, "Ôi chà, là cô nhóc này à. Em đến vừa đúng lúc, giúp tôi kéo gã này với. Hôm nay tôi phải vạch trần gã." 
Bấy giờ tôi thấy rất xấu hổ. 
Người xung quanh thấy tôi quen biết Mưu Đạo Sinh đều ghé lại khuyên tôi, "Ôi cô mau tới đưa ông ta đi đi." 
"Đúng đấy, người ta là người tàn tật, chứng minh cái gì chứ." 
"Không được! Tôi phải báo cảnh sát." 
Nghe thấy có người nói báo cảnh sát tôi lập tức nảy ra ý nghĩ. Tôi rút điện thoại ra, nói với Mưu Đạo Sinh, "Thầy Mưu, thầy đừng tức giận, để em báo cảnh sát. Cảnh sát tới rồi sẽ có biện pháp trị gã ta." 
"Cũng đúng." Mưu Đạo Sinh nghe tôi nói vậy rất hợp lý. Ông ta không kéo gã ăn mày kia nữa mà ngồi xuống cầm lấy túi tiền đặt bên cạnh gã, "Cậu đừng có chạy. Túi tiền của cậu giờ ở chỗ tôi, chút nữa cảnh sát tới xem cậu đóng kịch thế nào." 
Gã ăn mày nghe vậy quýnh lên, há miệng ra muốn cắn người. 
Gã vừa cử động tôi phát hiện ra tên này quả đúng là không có tay thật, chẳng qua tay của gã cuộn lại trước ngực, hơn nữa khung xương gã khác hẳn với người bình thường, bởi vậy, nếu nhìn không kỹ thì không thể phát hiện ra. 
Xác nhận được chuyện này, tôi không lo lắng nữa, lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát. 
Người xung quanh đều xúm vào hóng chuyện. 
Người kia vừa thấy tôi báo cảnh sát, hoảng sợ tới độ không cần Mưu Đạo Sinh kéo đã tự mình đứng lên, hai cánh tay cũng bỏ ra ngoài xuyên vào ống tay áo, gã đau khổ cười, "Anh à, em sai rồi, anh tha cho em đi. Xin được miếng cơm cũng không dễ dàng, anh cần gì phải thế." 
Lúc này, mọi người xung quanh đều nhìn thấy gã ăn xin này thật sự có tay, lập tức đổi chiều gió. 
"Thật không biết xấu hổ! Dám lừa gạt chúng ta!" 
"Trời ạ, có tay thật này. Ngày nào cậu cũng ở đây ăn xin, tôi đã cho cậu không ít tiền, cậu trả tiền đây cho tôi!" 
"Đúng vậy, tôi cũng cho tiền cậu ta, trả tiền đây!" 
Mọi người bắt đầu nhốn nháo đòi tiền. 
Gã ăn mày kia muốn chạy, nhưng túi đựng tiền vẫn ở chỗ Mưu Đạo Sinh, hắn không nỡ bỏ. 
Mưu Đạo Sinh quan sát gã ta, "Tuổi tác của cậu còn không lớn bằng tôi, tôi còn có thể làm việc, sao cậu lại đi ăn xin. Tiền tự tay mình kiếm được cho dù là bao nhiêu vẫn đáng giá. Cậu kiếm tiền như vậy, nói không chừng, cuộc sống của người cho cậu tiền còn không bằng cậu." 
"Vâng vâng vâng." Bàn tay gã ăn xin túm chặt lấy túi tiền của mình, luôn mồm vâng dạ. 
"Cậu nói xem, trừ những người theo đạo, rất nhiều người tới đây đều có cuộc sống rất khó khăn, hy vọng Phật Tổ có thể giúp đỡ họ. Người như vậy, cậu nhẫn tâm lừa gạt sao?" 
Mưu Đạo Sinh vẫn chưa răn dạy xong. 
Gã ăn mày gật đầu không ngừng, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, "Ông ơi, ông trả túi cho con đi. Sau này con nhất định làm việc đàng hoàng, không ăn xin nữa." 
Gã biết, nếu cảnh sát đến, chắc chắn gã phải ăn trái đắng. 
Tôi thấy tình huống này cũng không nhịn được lên tiếng khuyên can, "Thầy Mưu, xin bớt giận, em mời thầy uống trà nhé." 
Mưu Đạo Sinh thấy tôi như vậy thì bật cười, "Vẫn là cô nhóc này hiểu chuyện." Ông ta bỏ túi tiền của gã ăn mày xuống, nghiêm mặt lại, "Lần này học trò của tôi ở đây, tôi tạm thời tha cho cậu." 
Gã ăn mày cầm lấy túi tiền vội vàng bỏ chạy. 
Mưu Đạo Sinh và tôi cùng ngồi xe trở về Nam Thành. 
Trên đường đi, ông ta hỏi tôi, "Chuyện làm học trò của tôi em suy nghĩ thế nào rồi?" 
Ông vừa nói vậy, trái tim tôi khẽ nảy lên. 
Có lẽ đây là lối thoát không tệ dành cho tôi. 
Tôi chân thành nhìn ông ấy, "Thầy Mưu, em suy nghĩ kỹ rồi. Em đồng ý làm học trò của thầy." 
"Thật sao?" Mưu Đạo Sinh nhìn tôi, lời nói ra có chút lo lắng, "Làm đồ đệ của tôi phải đóng cửa dốc lòng học tập. Em không thể gặp mặt đám đàn ông loạn xạ kia của mình đâu.” 
"Em đâu có người đàn ông loạn xạ nào." Tôi cười khổ, "Lý Hào Kiệt đã kết hôn rồi. Em và anh ấy không có quan hệ gì." 
"Gì cơ?" 
Tôi vốn cho rằng Mưu Đạo Sinh nghe thấy chuyện này sẽ vui mừng, không ngờ ông ấy lại giận dữ, "Anh ta kết hôn, không phải với em?!" 
"Vâng, chuyện giữa em và anh ấy là hiểu lầm. Hơn nữa, em có ý định biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh ấy." Tôi rũ mi. 
"Em có ý gì?" Mưu Đạo Sinh nhìn tôi có chút ngờ vực, "Em sẽ không luẩn quẩn trong lòng chứ?" 
"Không đâu không đâu, sao có thể chứ." Tôi mỉm cười nhìn Mưu Đạo Sinh, "Em còn muốn làm học trò của thầy, sao có thể như vậy." 
Xe taxi nhanh chóng chạy tới Nam Thành. 
Thời gian vẫn là buổi sáng, Mưu Đạo Sinh dẫn tôi tới một quán trà. 
Quán trà này mang phong cách cổ xưa. Mưu Đạo Sinh gọi một bình trà Kim Tuấn Mi. Ông vừa ủ trà vừa nói, "Nếu em nói muốn làm học trò của tôi, vậy thì hôm này uống trà bái sư đi." 
"Nhanh vậy ạ?" 
Tôi có chút bất ngờ. 
Tuy rằng tôi có ý định như vậy, nhưng không ngờ Mưu Đạo Sinh còn vội vàng hơn tôi. 
"Vậy mà nhanh?" Mưu Đạo Sinh mất hứng, "Tôi đã muốn nhận em làm học trò từ lâu rồi nhưng em lại dây dưa đến nửa năm rồi. Nhanh chỗ nào?" 
Ông ấy vừa nói vậy tôi chợt có chút xấu hổ. 
Mưu Đạo Sinh vừa pha trà, vừa nói với tôi, "Nếu em thật sự muốn làm học trò của tôi, vậy tôi nhất định sẽ dạy dỗ em cẩn thận. Em muốn học cái gì, chỉ cần tôi biết thì sẽ dạy em, nếu tôi không biết, tôi cũng có thể tìm người dạy em." 
"Cảm ơn thầy..." Tôi lúng túng nhìn Mưu Đạo Sinh. 
Trong lòng tôi trăm suy ngàn tính, có một vấn đề tôi luôn giấu trong lòng. Tôi muốn hỏi, nhưng sợ chạm vào vảy ngược của Mưu Đạo Sinh. 
Lỡ ông ấy tức giận không nhận tôi nữa thì phải làm sao? 
Mưu Đạo Sinh dường như nhìn ra dáng vẻ muốn nói lại thôi của tôi, ông ấy cười cười, "Có phải em rất tò mò, có nhiều người muốn làm học trò của tôi như vậy, em chẳng có chỗ nào xuất chúng hơn người, thiên phú cũng bình thường, nhưng tôi lại một lòng một dạ muốn nhận em làm học trò?" 
Tôi sửng sốt. 
Không thể không thừa nhận, lời nói của Mưu Đạo Sinh thật sự thẳng thắn không chút quanh co, đâm thẳng vào tim người ta. 
Ông ấy dứt lời, tôi vừa gật đầu vừa cười gượng. 
Nhất thời cũng không biết phải nói gì cho phải. 
Mưu Đạo Sinh cũng không nói ngay, ông chỉ vào tách trà trước mặt, "Em kính trà cho tôi trước đi, rồi tôi nói cho em biết." 
Tôi nhìn tách trà kia, bưng tách đứng dậy, sau đó quỳ lạy, dâng trà lên ngang mi, cung kính nói, "Thưa thầy, mời thầy dùng trà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.