Thay Chị Lấy Chồng

Chương 230: Anh ấy sắp kết hôn rồi, cô dâu không phải tôi




“Tại sao?” Tôi thấy hơi khó hiểu. 
Người đàn ông kia nhìn về phía tôi, nụ cười càng rõ ràng hơn: “Với vì có một số chuyện phụ nữ mang thai cần chú ý, nhất là trong vấn đề ăn uống, tôi nghĩ tôi hiểu nhiều hơn em.” 
Nghe anh nói vậy, gương mặt tôi không khỏi nóng như phát sốt. 
Quả thực, đã mang thai vài lần rồi, nhưng phụ nữ mang thai nên chú ý những gì, tôi thực sự không hiểu nhiều. 
Chúng tôi đi dạo một vòng trên bãi cát, cho đến khi trời dần dần tối đi, chúng tôi mới tập trung ở nơi tổ chức tiệc BBQ. 
Nếu như không có Amy, chắc hôm nay tôi cũng không đến đây; nhưng vì gương mặt xinh đẹp này đã cho tôi rất nhiều can đảm. 
Khi tôi và Lý Trọng Mạnh xuất hiện tại nơi tổ chức tiệc, trên các băng ghế rải rác đã có không ít người. Có nhân viên ở bên cạnh phụ trách việc nấu nướng, chúng tôi chỉ cần mang đĩa tới lấy đồ ăn và đồ uống là được. Lần đầu tiên do Lý Trọng Mạnh lấy đồ giúp tôi, anh cố ý dặn dò tôi không được ăn hải sản, về phần đồ uống chỉ lấy cho tôi một ly nước cam. 
Có cả ban nhạc diễn tấu ở bên cạnh. 
Tất cả đều tĩnh lặng và tốt đẹp, nếu như lần này không phải hôn lễ của Lý Hào Kiệt, vậy có thể tôi sẽ thực sự yên tâm mà hưởng thụ mọi thứ. 
Tôi uống nước cam xong, nhìn người xung quanh đều đang thưởng thức những ly champagne xinh đẹp, nhất thời thấy tâm can ngứa ngáy, cầm ly nước cam đi về phía quầy đồ ăn. 
Khi bàn tay tôi vừa chạm vào ly champagne thì Lý Trọng Mạnh đã kéo cổ tay tôi: “Phụ nữ mang thai không thể uống rượu.” 
“Nhưng mà champagne...” 
“Nồng độ cồn thấp cũng không được.” Lý Trọng Mạnh nói xong đã đưa ly nước ép xoài trong tay cho tôi: “Ban nãy thấy em cứ nhìn mãi vào ly cocktail của người ở bàn bên cạnh là tôi biết rồi, em định tới lấy rượu.” 
Nhìn ly champagne gần trong gang tấc mà tôi thấy không cam tâm chút nào. 
Người đàn ông kia nhẹ nhàng phớt lên mũi tôi: “Ngoan, chỉ còn bảy tám tháng thôi mà, đợi bé con ra đời rồi, tôi sẽ đi quán bar cùng em, em muốn gọi đồ uống gì cũng được.” Giọng điệu của anh cứ như đang dỗ một đứa trẻ con. 
Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Trọng Mạnh. 
Ánh đèn vàng vọt chiếu lên gương mặt của người đàn ông kia, khóe miệng anh vương nụ cười tủm tỉm, đôi mắt sắc bén qua một lần gạn lọc của mắt kính cũng vô cùng dịu dàng. Tôi cứ im lặng nhìn anh, chẳng nói một lời. 
Người đàn ông hiển nhiên thấy lúng túng, anh đưa tay sờ mặt mình: “Sao thế? Mặt anh có gì à?” 
“Không đâu.” Tôi mỉm cười: “Chỉ cảm thấy thực ra anh Lý rất đẹp trai.” 
Lý Trọng Mạnh nghe thấy tôi nói như vậy mà bật cười thành tiếng: “Tôi đã thành ông chú già rồi, còn đẹp đẽ gì nữa.” 
“Vậy anh cũng là ông chú đẹp trai!” 
Không hiểu tại sao, khi đứng trước mặt Lý Trọng Mạnh, tôi thực sự cảm thấy mình vẫn còn nhỏ. 
Tôi cầm ly nước ép xoài, tâm trạng nhẹ nhàng quay về vị trí. 
Phần biểu diễn của đội nhạc vừa được một nữa thì đột nhiên đổi phong cách, biến thành bản “Marrige d’amour”. Đồng thời, khách khứa xung quanh lục tục đứng dậy, họ đều nhìn về một hướng. Tôi cũng nhìn theo... 
Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền xuất hiện ở lối vào của bữa tiệc BBQ, người đàn ông này hiếm hoi có được lúc mặc đồ hoa, mà Lâm Tuyền ở bên cạnh thì mặc váy dài sặc sỡ kiểu Bohemian. 
Quần áo của hai người này vừa nhìn qua đã biết là trang phục tình nhân. 
Trước kia hình như Lý Hào Kiệt chưa từng mặc quần áo kiểu này, nhưng bây giờ chịu vì Lâm Tuyền mà... 
Tôi đã không thể nhìn tiếp được nữa. 
Càng nghĩ càng thấy lòng dạ đau đớn. 
Tôi nhìn người đàn ông kia đang đi về phía chúng tôi, dường như muốn lấy đồ ăn, thế là sợ hãi nhanh chóng muốn trốn tránh, nhưng không chú ý tới ngọn đèn bên chân mình. Cả người tôi đổ về phía trước. 
“Cẩn thận.” Giọng nói của Lý Trọng Mạnh vang lên bên tai, đồng thời, người đàn ông kia nhanh chóng bước tới đỡ được tôi. Nhờ thế mà tôi không bị ngã, nhưng ly nước ép xoài trong tay thì bị hắt một phần lớn lên quần áo của anh. 
“Xin lỗi anh.” Tôi hoảng hồn vội vàng đặt ly qua một bên, vươn tay lấy giấy ăn từ quầy bên cạnh, lau nước ép giúp anh. Nhưng màu vàng của nước ép xoài chỉ cần dính lên quần áo là nhuộm màu vải ngay, càng lau càng chỉ khiến màu vàng lan nhanh hơn. 
Khi tôi đang lau nước ép giúp Lý Trọng Mạnh thì thấy sau lưng lành lạnh... 
Tôi quay đầu lại, Lý Hào Kiệt đang nhìn về phía chúng tôi, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt thâm sâu kia dường như đang nổi lên sóng to gió lớn. 
Lúc này, Lý Trọng Mạnh đang đứng bên cạnh đột nhiên kéo tay tôi, anh cười cười mà bảo: “Đừng lau nữa, tôi về thay đồ, em có muốn đi về cùng tôi không?” 
“Hả?” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, phản ứng đầu tiên là muốn rút tay ra, sợ Lý Hào Kiệt hiểu nhầm. Dù suy nghĩ ấy chỉ trong một giây thôi cũng khiến tôi cảm thấy mình thật nực cười. 
Anh sắp lấy cô gái khác rồi, sao có thể rảnh rỗi tới đây ghen tuông vì tôi? 
Bàn tay tôi cứng ngắc ở đó, mặc cho Lý Trọng Mạnh lôi kéo, tôi mỉm cười: “Được, tôi đi về cùng anh.” Nói xong, hai người chúng tôi vòng qua phía Lý Hào Kiệt định rời đi. 
Nhưng cửa ra chỉ có một. Khi chúng tôi sắp vòng ra cửa... 
“Chú.” Giọng nói của Lý Hào Kiệt vang lên sau lưng chúng tôi. 
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông này, không hiểu tại sao, cơ thể tôi mềm nhũn, thân thể cứng ngắc tại chỗ, không nhúc nhích được. 
Lý Trọng Mạnh bên cạnh tôi lên tiếng trước: “Kiệt à, tân hôn vui vẻ nhé.” 
“Cảm ơn chú.” Có lẽ vì đang sắp làm hôn lễ nên Lý Hào Kiệt cũng không muốn ồn ào với Lý Trọng Mạnh, chỉ có điều giọng điệu nghe hơi lạnh nhạt. 
Tôi không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được, ánh mắt của người đàn ông chắc hẳn đang hướng về phía mình. Lúc này đây, đến cả dũng khí để ngẩng đầu lên tôi cũng chẳng có, chỉ sợ nhìn thấy anh, nước mắt sẽ rơi xuống khiến người ta thất vọng. 
Tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt nói: “Quả nhiên cháu không nhìn nhầm, chú rất để ý tới vợ trước của cháu.” Khi nói đến hai chữ “vợ trước”, anh còn cố ý nhấn mạnh vào. Trái tim tôi như bị đả kích nặng nề. 
Đúng vậy, tôi và anh từng có một thời gian hôn nhân, rõ ràng thời gian không quá lâu, nhưng tôi lại cảm thấy nó xa xôi như chuyện từ thế kỷ trước. 
Tôi có thể cảm nhận được cánh tay của Lý Trọng Mạnh đặt trên vai mình, người đàn ông kia dùng giọng điệu ôn hòa mà nói: “Kiệt, nếu sắp kết hôn thì hãy chịu trách nhiệm với cô Lâm, đừng nghĩ đến chuyện trước kia nữa, còn về phần Khanh, chú sẽ giúp cháu chăm sóc cho cô ấy.” 
Khanh. 
truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện 
Khi cách gọi này buột ra, tôi nhìn thấy bàn tay đang đút trong túi quần của Lý Hào Kiệt siết chặt thành nắm đấm, hiển nhiên anh rất tức giận. 
Cũng phải, Lý Hào Kiệt có tính độc chiếm mạnh như thế, làm sao có thể cho phép tôi thuộc về người khác? 
Tôi vốn định gạt tay Lý Trọng Mạnh ra vì không muốn liên lụy đến người đàn ông này, nhưng chưa kịp hành động thì đã nghe Lý Hào Kiệt nói: “Như thế hả, vậy chú phải chăm sóc cho cô ấy cẩn thận nhé, nếu như xảy ra sơ suất gì, vậy cháu chỉ hỏi tội mỗi chú thôi đấy!” Nói xong, anh quay người đi mất. 
Thấy người đàn ông kia đi rồi tôi mới dám ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng anh, bất tri bất giác rơi nước mắt. 
Lúc này Lý Trọng Mạnh không bỏ tay xuống mà chỉ vỗ nhẹ sau lưng tôi: “Tôi biết em thấy không dễ chịu gì, muốn khóc thì lát nữa về phòng khóc cho thỏa, nhưng không thể khóc ở đây, nếu không sẽ không đẹp nữa.” 
“Ừ.” Tôi vùi mặt trong lòng Lý Trọng Mạnh, cố gắng gật đầu. 
Anh sắp kết hôn rồi, cô dâu không phải tôi, cứ nghĩ đến chuyện này tôi lại thấy đau đớn. 
Đau quá. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.