Thất Sát Nữ Đế

Chương 30: Mỹ nhân lưu ly




Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu qua kẽ hở xuyên thẳng vào trong sơn động, rồi bao phủ trưc tiếp lên trên hai người đang nằm ôm nhau ngủ.
Phong Vô Ý từ từ mở mắt ra, đầu tiên là hoảng hốt rồi sau đó mới phản ứng lại, tới khi nhận ra mình đang ở đâu thì mới thu hồi lại động tác đang ôm thắt lưng của người bên cạnh. Từ trước tới giờ nàng chưa từng cùng người nào ngủ chung, cho nên cũng không biết trong lúc vô thức đã ôm lấy người ta, nhưng mà mấy ngày qua đều đã từng trải qua những cảnh sớm tối ở chung, và cũng có lúc đã dựa vào nhau để sưởi ấm... vì thế mà lúc này cũng không còn cảm thấy xấu hổi nữa. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.
"Hết mưa rồi" Tiêu Tử Mặc đứng lên, chỉnh trang lại y phục rồi mới lên tiếng.
"Vậy nên đi sớm một chút thì hơn, nhưng ta rất tò mò, nơi đó là nơi như thế nào mà lại có thể duôi dạy ra một người như ngươi được" Phong Vô Ý cười cười, sau đó cũng rất nhanh sắp xếp lại vài thứ để chuẩn bị lên đường.
"Chỉ mong là nơi đó sẽ không làm cho ngươi thất vọng" Tiêu Tử Mặc cong môi nói, nhưng nụ cười đó lại là một nụ cười khổ.
Phong Vô Ý ngẩn ra, trong lòng cũng suy nghĩ một chút. Có lẽ.... Nơi Tuyền Ki Thạch phủ này còn có gì đó mà nàng không tưởng tượng được ạ!
Lại nhìn nhau một lần nữa, hai người đều ngầm hiểu ý nhau. Rồi mới tùy tiện ăn một chút lương khô mà đêm qua còn sót lại, dập tắt đống lửa và đi ra ngoài sơn động.
Lúc này bởi vì đã đi đến phạm vi của dốc núi Bích Ảnh, ven đường cũng không có một người nào khác, nên Tiêu Tử Mặc cũng tháo Nguyệt thần nguyền rủa xuống, để lộ ra khuôn mặt chân chính của mình.
Không khí sau cơn mưa vẫn còn để lại chút ẩm ướt, cùng với cỏ cây bị hơi nước đọng lại ở bên trên. Nhưng mà nơi sơn đạo này có quá nhiều đá vụn nên bùn đất cũng không có mấy, nên khiến cho lối đi cũng không bị lầy lội chút nào.
"Cứ quay lại hướng mà hôm qua chúng ta dừng lại mà đi tiếp, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì vào đêm nay nhất định có thể tới được Tuyền Ki Thạch phủ" Tiêu Tử Mặc nói.
"Nơi này có gì tốt mà những lão quỷ kia lại chọn nơi này" Hoàng Cửu Lê khẽ lên tiếng nói.
"Từ bây giờ trở đi, tốt nhất là ngươi nên ngậm miệng lại" Tiêu Tử Mặc nhìn hắn một cái, rồi lạnh lùng nói: "Chúng ta đã đi vào tới phạm vi thế lực của Tuyền Ki Thạch phủ, nếu Ma Quân các hạ không muốn thật sự bị phong ấn...."
"Hừ!" Hoảng Cửu Lê hiểu rõ lời nói đấy có mang theo sự uy hiếp, nhưng mà lúc này hắn cũng không còn thân thể, cho nên trước mắt chỉ có cách tính toán tìm cách tránh đi đối đầu trực tiếp với Tuyền Ki Thạch Phủ. Tuy biết rõ là bị uy hiếp, nhưng cũng chỉ có thể nén giận nuốt vào trong bụng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.
Bởi vì đường đi lúc này đã dễ đi hơn đường núi lúc trước rất nhiều, chưa tới giữa trưa thì hai người đã đi tới trên đỉnh núi. Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì đã bị một bóng dáng nho nhỏ hấp dẫn rồi.
Chỉ thấy khoảng đất trống giữa núi, có một tiểu cô nương khoảng mười một mười hai tuổi đang lẳng lặng đứng ở đó. Trên người mặc một bộ áo bào màu đỏ thẫm, lưng đeo thanh kiếm, tóc trên đầu được búi thành hai búi, giữa hai hàng lông mày có một nốt chu sa màu đỏ. Tuy bộ dáng trông rất xinh đẹp, nhưng hơi thở ở quanh thân lại để lộ ra sát khí rất nồng đậm.
Tại sao ở trên đỉnh núi cao lại có thể xuất hiện một nữ hài tử, mà nhìn qua thì nàng ta cũng không phải là một người đơn giản.
"Lưu Ly?" Tiêu Tử Mặc kinh ngạc gọi một tiếng.
"Tử Mặc sư huynh, Lưu Ly phụng mệnh trưởng lão tới đây nghênh đón người có vận mệnh sát kiếp" Nữ hài tử nhìn thấy Tiêu Tử Mặc thì vẻ mặt lạnh lùng như băng cũng hơi giảm đi một chút, nho nhã lễ độ trả lời. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.
Nhưng mà, khi Tiêu Tử Mặc nghe thấy lời này, thì hai hàng lông mày chợt nhíu lại.
Phong Vô Ý quay đầu nhìn hắn một cái, cất giọng cười một tiếng: "Vốn tưởng rằng phải tới Tuyền Ki Thạch phủ thì mới bắt đầu khảo nghiệm. Thế mà lại không nghĩ tới, đầu óc mấy đám lão già kia so với tưởng tượng của ta còn thiếu kiên nhẫn hơn"
"Lưu Ly, thí luyện tiến hành lúc nào?" Tiêu Tử Mặc nhẹ than một tiếng, sau khi ngẩng đầu lên thì vẻ mặt đã khôi phục lại sự lạnh lùng.
"Vào trước nửa đêm, nếu qua được thì cũng coi như đã qua được một cửa" Lưu Ly nói xong, thì tránh sang bên cạnh hai bước, ngăn cản đường đi phía trước.
Phong Vô Ý híp mắt nhìn qua, lại nhìn thấy nơi này cũng không có gì đặc biệt. Nhưng mà nếu như đã gọi là thí luyện của Tuyền Ki Thạch phủ thì nàng cũng sẽ không bởi vì Lưu Ly mới chỉ có ít tuổi mà xem thường, nên chỉ nói: "Thí luyện này là phải do một mình ta tự mình vượt qua sao?"
"Không" Lưu Ly lắc đầu, lại nhìn qua Tiêu Tử Mặc. Do dự một lúc rồi mới nói: "Ngươi có thể lựa chọn một người đi cùng, cũng có thể lựa chọn Tử Mặc sư huynh. Chỉ là, Tử Mặc sư huynh nên nhớ rõ tác phong của ta. Bên trong kia là nơi bị cấm sử dụng toàn bộ lực lượng tự nhiên, cho nên nếu Tử Mặc sư huynh đi cùng thì ngươi cũng chỉ có thể dựa vào trí tuệ của hắn để trợ giúp. Còn đâu sự an toàn của hắn phải do ngươi bảo vệ, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ"
"Vậy đi thôi" Phong Vô Ý gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Ngươi...." Lưu Ly thấy nàng bình tĩnh như vậy, cuối cùng mới lộ ra bộ dáng lo lắng của một người trẻ con mới lớn: "Ngươi cứ như vậy mà đi, ngươi có nắm chắc là mình có thể bảo vệ được hắn không? Nếu là...."
"Hắn là Tiêu Tử Mặc, mà quan trong nhất chính là..." Phong Vô Ý lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, rồi mới nói tiếp một câu sau cùng: "Ta không biết đường"
"... ......" Lưu Ly há miệng thở gấp, nhất thời nàng không biết phải nói gì.
"Lưu Ly, cứ cho là không thể sử dụng lực lượng của khế ước thì đã sao. Ta cũng không phải là người dễ dàng để mặc cho người khác chém giết" Tiêu Tử Mặc không ngờ lại ngoài ý muốn của Phong Vô Ý mà nói ra một câu như vậy, sau đó cười nhẹ môt tiếng đi theo sau.
"Thật không biết nữ nhân kia có chỗ nào lợi hại, các trưởng lão tại sao lại có thể coi trọng nàng ta như vậy" Vào lúc không ai nhìn thấy, Lưu Ly mới bỏ đi biểu tình lạnh lùng, để lộ ra một khuôn mặt tròn như bánh bao, căm giận đá một cước làm cho đất đá trên đất đều bị bay lên.
"Ngươi xác định là không có vấn đề gì chứ?" Ở bên này, Phong Vô Ý nhăn mày nhìn Tiêu Tử Mặc đang dẫn đường ở phía trước. Dựa vào con đường này, nếu thực sự có cạm bẫy hay cơ quan gì, thì chỉ sợ là sẽ không thể nào phản ứng kịp được.
"Lưu Ly am hiểu bày đặt trận pháp, cho nên tất nhiên là sẽ bày ra trận pháp ở trên đường chúng ta phải đi qua" Tiêu Tử Mặc vừa đi vừa giải thích: "Tuy ta đối với chuyện này cũng coi như tinh thông, nhưng nếu phải vừa đi vừa tính toán thì sẽ mất rất nhiều thời gian, mà cũng không phải dễ dàng gì"
"Ngươi cứ như vậy mà xác định trừ bỏ trận pháp thì sẽ không còn có gì khác nữa sao?" Phong Vô Ý vẫn cảm thấy không yên tâm. Thói quen làm việc của nàng từ trước tới nay, chính là luôn phải để lại một đường lui cho mình. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn. Mà đối với chuyện Tiêu Tử Mặc đang làm thì chẳng khác nào đem bản thân ra đánh cược, nàng thật sự không dám gật bừa đồng ý. Nhưng mà bởi vì tin tưởng, nàng vẫn đi theo hắn, chỉ là sự đề cao cảnh giác thì chưa lúc nào buông lỏng... Mà thanh chủy thủ ở trong ống tay áo, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng dùng để ứng phó với tình hình có thể đột xuất xảy ra.
"Ngươi quá cố chấp rồi" Tiêu Tử Mặc cười cười, thản nhiên nói: "Nếu là địch nhân, ta đã không dám tự nhiên như vậy. Đây đúng là thí luyện của Tuyền Ki Thạch phủ, nhưng trưởng lão cũng không thể nào để cho một mình ngươi dễ dàng hoàn thành được thí luyện, như vậy cũng sẽ không có ý nghĩa gì. Cho dù là vách đá dựng đứng không đường đi, thì cũng sẽ để lại một đường sống cho người thí luyện. Mà lần thí luyện này, trọng điểm chính là ở chỗ "Nửa đêm". Mặc dù có ta trợ giúp và đi qua được trận pháp của Lưu Ly, nhưng có thể vào trước lúc nửa đêm tới Tuyền Ki Thạch phủ thay không thì ngay cả ta cũng không thể nắm chắc tới năm phần. Nếu như ngươi lựa chọn một mình vượt qua thí luyện... Thì có lẽ sẽ không bị nâng cao độ khó lên như thế này"
"Được rồi, đối với Tuyền Ki Thạch phủ thì ta tin tưởng vào ý kiến của ngươi" Phong Vô Ý đáp lại một câu, nhưng tay cầm chủy thủ lại xiết chặt hơn. Làm một đặc công ưu tú, ở vào bất cứ tình huống nào, một khi chưa xác định được an toàn thì sẽ không được phép thả lỏng cảnh giác. Nếu không phải vậy, thì chỉ sợ là bản thân có chết như thế nào cũng không biết! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.
Tiêu Tử Mặc cũng không nói nữa, tiếp tục đi lên trước thì thấy có một chỗ rẽ, bước lên vài bước thì đập ngay vào mắt là một mảnh rừng hoa quế uốn lượn ở trong núi.
Con đường đi xuống núi lúc này, so với hôm qua còn dễ dàng hơn nhiều. Những cành hoa quế rậm rạp che kín cả một khoảng không, thậm chí là dù có cố gắng nhìn cũng không thể nào thấy được cửa ra nằm ở đâu. Thời gian này đúng là mùa của hoa quế nở rộ, càng đi càng thấy ở trong không khí bay đến mùi hương ngọt ngào và rất nồng đậm của hoa.
"Cái này chắc là trận pháp đi" Phong Vô Ý dừng bước. Tuy không thể lý giải được tại sao một mảnh rừng cây lại có thể làm người ta mệt mỏi tới chết, nhưng nàng vẫn như cũ có thể cảm nhận được ở trong nơi này có sát khí.
"Chỉ là một thí luyện nhỏ mà thôi, nên Lưu Ly mới để cho chúng ta có chuẩn bị trước khi tiến tới nơi này, sau cùng nàng mới khởi động trận pháp" Tiêu Tử Mặc cảm thán nói: "Vào năm đó, khi ta rời núi thì những cây hoa quế này mới vừa lớn. Không nghĩ tới chỉ có vài năm gần đây thôi mà nàng đã có thể đem những cây hoa này làm thành trận pháp rồi"
"Ngươi nhận biết được sao?" Phong Vô Ý quay đầu đi chỗ khác.
"Đây là trận pháp cổ xưa không được đầy đủ do Lưu Ly tìm được, sau đó lại tự mình sửa lại cho hoàn thiện và đặt một cái tên rất êm tai -- Mỹ Nhân Lưu Ly Sát" Tiêu Tử Mặc vừa nhớ lại vừa trả lời.
"Mỹ Nhân Lưu Ly Sát...." Phong Vô Ý ngẩn người, rồi sau đó lại lập tức cười nhẹ. Tên rất mỹ lệ, nhưng mà... bên trong chắc sẽ không có khả năng mỹ lệ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.